Phan Đạt hỏi câu này thật không chuyên nghiệp.
Thích Bùi Dịch thì không thể thích người khác sao?
Thích nhiều người thì có sao đâu, cô có thừa khả năng quản lý thời gian.
Hơn nữa, người đó đã tặng sạc dự phòng cho cô, liệu sau này còn tiếp tục hay không còn chưa biết mà, chuẩn bị trước cho con cá số 19 là nhận thức và tốc độ mà trap girl cần có.
Với Tuyên Địch, đây là lần đầu tiên cô cố gắng xây dựng mối quan hệ trực tiếp ở ngay trước cửa quán bar.
Lần thứ hai là che ô ở quán cà phê.
Nhiều nhất là thử ba lần, Tuyên Địch sẽ dừng lại.
Tuyên Địch không dành nhiều thời gian cho một người đàn ông trong thế giới thực.
Chỉ là mất một chút tiền sinh hoạt cho bạn thân Quan Tịnh mà thôi, không có gì to tát cả.
"Thêm nữa." Tuyên Địch chỉ vào máy tính, vô tâm nói: "Một người trên mạng không thấy mặt, một người trong thế giới thực có thể thấy mặt, vừa đủ bổ sung cho nhau."
Phan Đạt: "..."
Phan Đạt nghĩ nghĩ cũng đúng.
Kiểu thích của Tuyên Địch đến nhanh và đi cũng nhanh, có nhiều khi, cô có thể thích tám chín người lạ trong một đêm ở quán bar.
Phan Đạt cảm thấy đó không thể gọi là thích, chỉ là sự kích thích thị giác đơn thuần, khi cảm xúc ấy qua đi, cô cũng sẽ không quan tâm nữa.
Trong mắt của Tuyên Địch, đàn ông chỉ là một loại sản phẩm mà cô có thể dừng lại để nhìn, nhưng không bao giờ để ai tồn tại lâu dài, cũng không bao giờ đối xử nghiêm túc.
“Thực ra, Địch Địch này.” Phan Đạt luôn muốn hỏi, “Tại sao cậu không thử yêu thật một lần?”
Cũng đâu phải không thể chứ.
Tuyên Địch nhíu mày, giọng điệu thấp: “Tình yêu có gì tốt đâu.”
Sau một chút tạm dừng, cô lại nhún vai và cười: “Không yêu ai cho nhẹ thân, như hiện tại này, cứ thích thì tán trai đẹp, chán rồi thì đổi một người khác, có gì không tốt chứ?”
Cũng không phải là không tốt.
Nhưng…
“Cậu là người thường xuyên đứng bên vách bờ sông, nếu có một ngày cậu gặp tai nạn, ví dụ, những người chê bai cậu trên mạng xuất hiện trong thế giới thực, cậu sẽ làm gì?”
Tuyên Địch cười thẳng.
Làm gì?
Cô dùng đôi mắt ngây thơ nháy mắt: “Nếu người ta không thấy phiền, tớ cho người ta chê thêm lần nữa đấy.”
Phan Đạt: “…”
Cùng lúc đó, tại studio Chúng Du.
Vì trời mưa, Bùi Dịch ở lại văn phòng, cùng với Trần Diên lựa chọn giọng nữ để thử âm thanh.
Trần Diên đưa ra một đoạn video, giới thiệu: “Giọng của Tiểu Trạch Quỳ cũng không tồi, nữ tính và ngọt ngào hơn, được cháu gái của đạo diễn Ngô giới thiệu.”
Đạo diễn Ngô là đạo diễn lồng tiếng có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành.
Sau khi nghe xong, Trần Diên nhớ lại điều gì đó và hỏi Bùi Dịch: “À, hôm qua cậu có mặt ở sự kiện mà, chắc chắn đã gặp cô ấy rồi phải không?”
Bùi Dịch có nhớ cô gái mặc váy lòe loẹt đó, còn té ngã lên người anh nữa.
Thực ra, ấn tượng đầu tiên của Bùi Dịch về cô ta không tốt, cô gái còn có thể té ngã trên sóng trực tiếp, anh cảm thấy cô ta hơi ngốc, đầu óc không sáng sủa lắm.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, sau khi nghe đoạn audio mà Trần Diên gửi, Bùi Dịch nhận thấy, tuy cô ấy có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng chất giọng thì không tệ.
Anh gật đầu đồng ý: “20 người vừa được lựa chọn, hãy thông báo cho họ thử giọng sớm nhất có thể.”
Trần Diên nhìn danh sách, “Tiểu Trạch Quỳ và những người khác không có vấn đề gì, nhưng Hắc Đào D thì không dễ đâu.”
Anh nói với Bùi Dịch, "Trước đây, cũng có công ty tìm đến Hắc Đào D, nghe nói cô ấy không nhận hợp tác.”
Bùi Dịch nhíu mày: “Vì sao?”
“Có lẽ cô ấy làm việc vì đam mê, không thiếu tiền.” Trần Diên nhún vai, “Hoặc có thể, cô ấy làm việc này chỉ để tán trai đẹp.”
Bùi Dịch càng không hiểu: “Tán trai đẹp?”
Trần Diên giải thích: “Cậu không biết thôi, cô ấy nổi tiếng trong ngành là một trap girl, nhờ giọng nói đẹp, không biết bao nhiêu người đàn ông đã bị cô ấy quyến rũ, người nào cũng muốn được gặp cô ấy.”
“Một số may mắn, được cô ấy chú ý và thêm vào danh sách bạn bè trên WeChat, nhưng nghe nói người ở lại thời gian dài nhất cũng chỉ 21 ngày, ngắn nhất chỉ 3 ngày.”
“Một khi chán, cô ấy sẽ gửi cho người đó một bộ biểu tượng ngủ ngon, thực chất là bảo người đó biến đi.”
“Điều đáng sợ nhất là gì? Đáng sợ nhất là, biết rằng cô ấy là trap girl nhưng vẫn còn nhiều người cố gắng tiếp tục tiến vào ao cá của cô ấy, cậu nói xem những người này có bị bệnh không?”
Sau khi Trần Diên nói xong, Bùi Dịch không nói gì.
Trần Diên dừng lại một chút, nhìn vào người bạn của mình, “Có chuyện gì sao?”
Bùi Dịch nhìn bộ dạng Trần Diên hưng phấn xoa xoa tay, cười lạnh: “Tôi nghĩ cậu cũng không thể tránh khỏi.”
"Cậu đang nói gì vậy?" Trần Diên ngồi thẳng: "Tôi là một người nghiêm túc, không có ý tưởng tầm thường đó đâu."
"Vậy tại sao cậu lại tải âm thanh của cô ấy để làm chuông báo thức?"
"..."
Trần Diên ngượng ngùng trong hai giây, sau đó như không sợ chết mà lên tiếng: "Đừng giả vờ nữa, tôi không tin cậu nghe giọng nói của cô ấy mà không có ý định gì."
"Không." Tuyên Địch lạnh lùng và thẳng thừng.
Trần Diên hoàn toàn không tin, "Thôi đi, không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi giọng nói của Hắc Đào D đâu!"
Bùi Dịch: "..."
Trần Diên ngồi trên ghế, lười biếng xoay ghế một vòng, rồi thở dài: "Nói những điều này làm gì, chúng ta không biết cô ấy có đồng ý tham gia buổi thử giọng của chúng ta hay không nữa."
Vừa nói xong, điện thoại của Trần Diên reo lên.
Anh nhìn qua, chỉ trong một thoáng, cơ thể lười biếng bỗng nhiên ngồi thẳng, nắm chặt đùi lớn của Bùi Dịch: "Chúa ơi?"
Bùi Dịch không nói gì, chỉ lạnh lùng: "Đừng chạm tay vào tôi."
Nhưng Trần Diên vẫn nắm chặt hơn, đưa điện thoại cho Bùi Dịch xem: "Bạn của tôi đã trả lời rồi, bên Hắc Đào D đã đồng ý, họ muốn chúng ta gửi kịch bản thử giọng!"
**
Buổi tối trước khi rời khỏi phòng thu của Phan Đạt, Tuyên Địch đúng là đã xác nhận: "Tớ nhận việc này."
Như Trần Diên đã nói, Tuyên Địch thực sự chưa từng tham gia lồng tiếng thương mại, không phải vì thừa tiền, mà chủ yếu là chưa gặp kịch bản nào thực sự hấp dẫn.
Trò chơi này cuối cùng cũng có chút thú vị.
Mặc dù Tuyên Địch biết, chút thú vị đó đều nằm trong người "Not found" bí ẩn.
Buổi tối, Tuyên Cẩm Ngọc đã hẹn cả gia đình đi ăn tối. Mặc dù không quá hứng thú, nhưng Tuyên Địch vẫn đến nhà hàng đúng giờ.
Tuyên Địch là người đầu tiên đến, trong phòng riêng, cô cảm thấy buồn chán, định xem lại video lễ trao giải tối qua, nhưng không ngờ rằng tất cả những video đó đều biến mất.
Không còn niềm vui nữa, Tuyên Địch đang thất vọng, thì một thông báo từ Weibo xuất hiện: [Lâm Tích xuất hiện tại sân bay một cách kín đáo, fan hâm mộ đã vây kín và kinh động đến cảnh sát giao thông.]
Tuyên Địch nhếch môi, nhấn vào thông báo.
Trong bức ảnh, chàng trai trẻ đội mũ kính, mặc bộ đồ thời trang độc lạ, mái tóc màu bạc trong đám đông rất nổi bật.
Khu vực bình luận đầy fan hâm mộ.
Tuyên Địch phóng to một trong những hình ảnh.
Sau một tháng không gặp, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo, không ai dám tiếp cận.
Chỉ có những fan hâm mộ thích anh ta.
Lúc này, cửa phòng được mở ra, một đoàn người đông đúc bước vào.
Người đứng đầu, Tuyên Địch có quen biết, là chủ nhà hàng này, cũng là bạn thân của cha dượng Lâm Mặc Nghiêu.
Ông ta nói với người sau lưng: "Cha cậu vẫn chưa đến, nhưng em gái cậu đã đến rồi, hai người trò chuyện trước đi."
Chủ quán nhường chỗ, Lâm Tích từ phía sau bước ra.
Anh ta cởi kính mắt, ngồi xuống đối diện Tuyên Địch một cách thản nhiên: "Đến sớm thế này, có phải rất muốn gặp tôi không?"
Tuyên Địch cười, giả vờ để điện thoại trên bàn, Lâm Tích chắc chắn thấy được.
"Đúng vậy, mẹ tôi bảo tôi đến sớm." Màn hình khóa là hình ảnh đối thủ cạnh tranh của Lâm Tích, một ngôi sao khác.
Quả nhiên, Lâm Tích đã thấy.
Anh ta nghiêng đầu, thoải mái: "Tuyên Địch, cô thật dũng cảm."
Tuyên Địch đặt cả hai tay lên cằm, chớp chớp mi, giả vờ không hiểu: "Anh nói gì cơ?"
Chưa kịp trả lời, cửa phòng lại mở ra, Lâm Mặc Nghiêu và Tuyên Cẩm Ngọc cùng nhau bước vào.
"Đã đến hết rồi à?" Tuyên Cẩm Ngọc cười đến gần Tuyên Địch: "Địch Địch, đã chào anh trai chưa?"
Tuyên Địch chưa kịp nói, Lâm Tích đã nhìn qua: "Chưa."
Tuyên Địch: "..."
Tuyên Cẩm Ngọc vỗ nhẹ vào đầu Tuyên Địch, nhẹ nhàng trách móc.
Còn Lâm Mặc Nghiêu, cởi áo khoác rồi ngồi xuống nhìn con trai với mái tóc mới màu sắc táo bạo, lắc đầu: "Chưa thấy có người anh nào như con, còn muốn con bé gọi con là anh à."
Lâm Mặc Nghiêu không thể kiềm chế được thằng con trai nổi loạn này, nhà họ Lâm thế hệ nào cũng truyền thống học văn, phong thái nghiêm túc, đến thế hệ Lâm Tích, lại chọn làm ngôi sao, đến mức mỗi lần gặp mặt là một màu tóc khác nhau.
Ngược lại, con gái kế của ông, Tuyên Địch, rất hiểu biết và ngoan ngoãn, giống hệt những đứa trẻ mà nhà họ Lâm mong muốn.
Vì đây là gia đình dì dượng, Lâm Mặc Nghiêu bảo vệ con gái mình, thì Tuyên Cẩm Ngọc cũng phải nói vài câu để cân bằng.
"Con bé phải học tập anh trai nhiều ấy chứ?" Bà mỉm cười nhìn Lâm Tích: "Lâm Tích, con cho con bé xem giải thưởng của con đi, con bé vừa nhận được một giải nhỏ, mà đã vui sướng lắm rồi."
Tuyên Địch nắm chặt đũa: "Mẹ"
Tuy nhiên, Lâm Mặc Nghiêu lại thể hiện sự quan tâm: "Ồ? Tuyên Địch nhận được giải thưởng sao? Giải gì vậy?"
Tuyên Cẩm Ngọc sắp nói tiếp, nhưng Tuyên Địch nhanh chóng ghì đùi bà một cái dưới bàn. Ngoài Phan Đạt và Quan Tịnh, bà ấy cũng biết, cô là Hắc Đào D.
Là một lần tình cờ, khi đi tắm mà Tuyên Địch quên không tắt máy tính, Tuyên Cẩm Ngọc đã hứa không nói cho ai biết. Sau đó, cô mới tiết lộ cho mẹ về việc cô đang làm. ( truyện trên app t.y.t )
May mắn là cú ghì này đã giúp bà dừng lại kịp thời. Bà nhanh chóng đổi chủ đề: "Giải thưởng dành cho sinh viên xuất sắc tại đại học."
"..."
Người nhà họ Lâm đã dạy lễ nghĩa cho mọi người, ngay ngày đầu tiên Tuyên Cẩm Ngọc kết hôn, bà đã nói với Tuyên Địch rằng cô phải kiềm chế tính cách của mình, không được cứng đầu.
Tuyên Địch hiểu rằng mẹ cô đánh giá cao mối quan hệ hôn nhân lần hai này, vì vậy cô tự nguyện thay đổi từ đầu đến chân để trở thành một "tiểu thư danh gia" khiến mọi người khen ngợi.
Câu trả lời của Tuyên Cẩm Ngọc không khiến Lâm Mặc Nghiêu nghi ngờ. Sau đó, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề xoay quanh công việc của Tuyên Địch và Lâm Tích.
Lâm Tích lần này trở về Vân Thành là để chuẩn bị cho tour diễn sắp tới. Mặc dù sự nghiệp của con trai không phải điều mà Lâm Mặc Nghiêu mong muốn ban đầu, nhưng ít nhất cũng coi như đạt được chút thành tựu. Ông khích lệ vài câu, sau đó hiền từ quay sang hỏi Tuyên Địch: "Địch Địch à, con tốt nghiệp cũng được mấy tháng rồi. Công ty của chú có rất nhiều vị trí, con có muốn thử không?"
**
Sau bữa cơm gia đình, mãi cho đến khi trở về phòng mình và nằm xuống giường, Tuyên Địch vẫn nhớ rõ lời Lâm Mặc Nghiêu nói khi nãy.
Khi đó, cô đã từ chối lời mời của ông, nói rằng mình có việc muốn làm. Cô vốn nghĩ người cha dượng này sẽ không vui, nhưng không ngờ ông lại đáp:
"Không sao, người trẻ cứ làm những gì mình thích, thử nghiệm nhiều điều mới, nhìn ngắm thế giới muôn màu cũng tốt."
"Nếu một ngày nào đó con thay đổi ý định, công ty của chú luôn chào đón con."
Thành thật mà nói, Lâm Mặc Nghiêu là một người cha kế khá tốt.
Nếu không phải vì sự yêu thương và tôn trọng mà ông dành cho cô suốt những năm qua, Tuyên Địch cũng sẽ không cam tâm tình nguyện bọc kín con người thật của mình, trở thành một tiểu thư khuê các mà nhà họ Lâm yêu thích.
Đời người mà, không thể tham lam quá, cái gì cũng muốn chiếm lấy.
Nhưng hiện tại, Tuyên Địch lại cảm thấy mình hơi tham lam.
Vừa muốn chinh phục Bùi Dịch, lại vừa bị hấp dẫn bởi sự bí ẩn của người mới xuất hiện – Not found.
"Not found", cái tên này thật thú vị.
Sao vậy, không muốn bị ai tìm thấy à?
Nhưng nếu tôi cứ muốn tìm ra cậu thì sao, bé cưng?
Tuyên Địch mở điện thoại, nhập tên Not found vào Weibo.
Không có bất kỳ tài khoản nào xuất hiện.
Cô thử tìm tên của bốn CV mới khác trong video, đều tìm được tài khoản Weibo tương ứng.
Bé cưng này đúng là thần bí thật.
Thôi vậy, ngày dài tháng rộng, cùng hoạt động trong một giới, không sợ không tìm thấy.
Hiện tại, nếu từ Not found không lấy được thông tin gì hữu ích, vậy thì người duy nhất có thể trêu chọc, chỉ còn lại Bùi Dịch mà thôi.
Tuyên Địch nằm trên giường suy nghĩ một lúc, dù người này có khó tiếp cận một chút, nhưng cuối cùng cũng để lại một cục sạc dự phòng, vẫn còn cơ hội để hành động.
Thôi thì thử lần cuối vậy.
Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat và nhắn tin cho Bùi Mật.
"Mật Mật, chiều nay điện thoại của chị hết pin, anh trai em đã cho chị mượn sạc pin dự phòng, chị nên trả lại cho anh ấy như nào bây giờ?"
Đúng vậy, có mượn có trả.
Chỉ cần có cơ hội gặp mặt, mọi thứ đều dễ nói.
Nửa phút sau, Bùi Mật đã trả lời.
"Em đã hỏi anh trai em rồi, anh ấy nói không cần trả, tặng chị ạ."
Tuyên Địch: "Như thế không được, chị có sạc dự phòng rồi, vẫn nên trả lại anh trai em."
Đợi một chút nữa.
Bùi Mật: "Anh trai em bảo, anh ấy không cần nữa, chị cứ ném nó đi."
Tuyên Địch cảm thấy đau lòng: "?"