Mưa vẫn rơi, Bùi Dịch đóng cửa xe, cửa kính tự động nâng lên. Anh nhẹ nhàng đạp ga, nhanh chóng lái xe rời khỏi khu vực đỗ.

Ở góc cua tại ngã rẽ, anh xoay vô lăng, ánh mắt tự nhiên rơi vào gương chiếu hậu, nhìn thấy người phụ nữ đứng dưới mưa cách đó vài chục mét, tay cầm một chiếc ô.

Cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Dáng người nhỏ bé của cô trông thật yếu ớt giữa cơn mưa, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể thổi ngã bất cứ lúc nào.

Chiếc xe thuận lợi rẽ vào ngã tiếp theo, ánh mắt của Bùi Dịch cũng thu lại.

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi khi Tuyên Địch cố gắng nhón chân lên để che ô cho anh, khóe miệng anh khẽ cong, trong mũi phát ra một tiếng thở nhẹ, không rõ có được coi là tiếng cười hay không.

Mười lăm phút sau, anh đến nơi làm việc của người bạn thân Trần Diên — studio Chúng Du.

"Tôi chỉ đến muộn có vài phút thôi mà, sao lại bắt tôi quay về studio đợi chứ." Vừa gặp mặt, Trần Diên đã trách móc Bùi Dịch không tử tế: "Tôi thấy cậu căn bản chẳng có thành ý mời tôi uống trà chiều gì cả."

Bùi Dịch thờ ơ ngồi xuống: "Tóc đã chẳng còn bao nhiêu mà uống trà gì, uống nước lọc nhiều vào."

Trần Diên: "… Mẹ nó."

Nói chuyện chẳng nể nang chút nào.

Thôi bỏ đi, vốn dĩ hôm nay họ gặp nhau cũng là để bàn chuyện công việc.

Trần Diên mở laptop, bật giao diện chỉnh sửa video của một dự án, nhấn nút phát: "Âm nhạc và lồng tiếng đều đã ghép xong, cậu nghe thử đi."

Đây là phiên bản PV cuối cùng sắp phát hành của trò chơi otome Nhịp đập Trái Tim do studio Chúng Du phát triển.

*PV là viết tắt của "Promotional Video" (Video quảng bá)

*Otome Game là một thể loại trò chơi điện tử, thường dành cho nữ giới, trong đó người chơi sẽ nhập vai vào nhân vật nữ chính và trải nghiệm các câu chuyện tình yêu với nhiều nhân vật nam khác nhau.

Những năm gần đây, dòng game otome rất thịnh hành trong nước, nhờ vào hình ảnh đẹp mắt tinh tế, các nhân vật nam đa dạng, cốt truyện lãng mạn sống động, cùng trải nghiệm tình yêu hoàn toàn nhập vai, đã chinh phục được một lượng lớn người chơi.

Nhịp đập Trái Tim nhìn bề ngoài là trò chơi do studio Chúng Du lên kế hoạch phát triển, nhưng thực chất, toàn bộ nguồn vốn đều do Bùi Dịch đứng sau hỗ trợ, và công việc thu mua Chúng Du cũng đang được sắp xếp.

Năm ngoái, khi còn đang du học ở nước ngoài, nhà họ Bùi đã chuẩn bị sẵn con đường cho Bùi Dịch, để sau khi về nước, anh có thể ngay lập tức đảm nhiệm vị trí quản lý cấp cao tại bất kỳ chi nhánh nào của tập đoàn Bùi thị.

Nhưng Bùi Dịch đã từ chối.

Nhà họ Bùi kinh doanh đa ngành, chủ yếu là bất động sản, và hiện đang là một trong những tập đoàn lớn trong ngành. Hiện tại, anh cả nhà họ Bùi đang điều hành công ty. Tuy nhiên, Bùi Dịch không hứng thú với công việc kinh doanh của gia đình, anh muốn tự mình khởi nghiệp. Sau khi về nước, anh đã nhắm đến ngành công nghiệp trò chơi.

Trong loa phát ra giọng nói của một số nhân vật nam khác nhau.

Có người trầm ổn, từ tính; có người dịu dàng, sâu lắng; có người tươi sáng, rạng rỡ...

Cho đến khi giọng cuối cùng vang lên.

Trần Diên lập tức làm bộ khoa trương, diễn sâu: "A a a, anh Tư Đàm! Anh Tư Đàm tuyệt vời quá, tôi yêu anh Tư Đàm!"

Bùi Dịch: "..."

Anh giơ chân đạp một cái, khiến chiếc ghế của Trần Diên trượt xa năm mét.

Trần Diên không giận mà còn cười: "Sao thế, nghe thấy giọng của mình còn ngại à?"

Khi lựa chọn CV (diễn viên lồng tiếng) cho các nhân vật nam này, ban đầu Trần Diên định mời một số CV nổi tiếng trong ngành. Nhưng sau đó, Bùi Dịch đã đưa ra ý kiến khác.

Trên thị trường hiện có quá nhiều trò chơi tình yêu tương tự, và hầu hết đều sử dụng cùng một nhóm CV để lồng tiếng, điều này dễ khiến người chơi khó nhập tâm, thậm chí xảy ra cảm giác lẫn lộn giữa các nhân vật.

Vì vậy, Bùi Dịch đã mạnh dạn chọn những gương mặt mới trong lĩnh vực lồng tiếng.

Tuy nhiên, ngành công nghiệp lồng tiếng trong nước vẫn chưa phát triển mạnh, những CV trẻ tuổi được đào tạo bài bản lại càng hiếm. Bùi Dịch và Trần Diên đã sàng lọc rất lâu, cuối cùng mới chọn được bốn người mới.

Nhưng với nhân vật đặc biệt "Tư Đàm" trong trò chơi, dù thử qua rất nhiều người, họ vẫn không tìm được ai phù hợp.

Tư Đàm được xây dựng là một nhân vật tồn tại trong giấc mơ của người chơi, một đàn anh lạnh lùng, thần đồng eSports, kiêu ngạo, bất cần đời, nhưng sâu thẳm trong lòng lại ẩn chứa sự dịu dàng nhỏ bé.

Chất giọng mà nhân vật này cần là sự lạnh lùng, quyến rũ và đầy mê hoặc. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng dù đã thử qua vô số giọng, đội ngũ của Trần Diên vẫn không tìm được cảm giác đúng.

Sau đó, trong một lần thử giọng kết thúc, khi mọi người đã rời đi, Trần Diên bỗng nảy ra ý tưởng: "Bùi Dịch, cậu thử xem sao."

Bùi Dịch: "?"

Gần như bị đẩy vào phòng thu, Bùi Dịch bất đắc dĩ phải nói thử hai câu thoại. Nghe xong, Trần Diên vỗ đùi hét lớn: "Chết tiệt, đây chính là Tư Đàm bằng xương bằng thịt!"

Đạo diễn lồng tiếng cũng ngây người.

Chất giọng trầm thấp, mê hoặc, hoàn hảo không chút tì vết.

Mặc dù quá trình thuyết phục Bùi Dịch nhận vai trò này khá khó khăn, nhưng may mắn là cuối cùng, vì lời thoại trong tuyến cốt truyện giấc mơ không nhiều, cộng thêm Trần Diên viện lý do vì lợi ích chung, anh mới miễn cưỡng đồng ý.

Hiện tại, khi nghe giọng của mình phát ra từ loa, Bùi Dịch không có cảm giác gì đặc biệt.

Nếu phải nói, thì đó chính là — tiết kiệm được một khoản chi phí thuê CV.

Từ góc độ thương gia: Quá hời.

Bùi Dịch tắt âm thanh, hỏi Trần Diên: "Giọng nữ tìm được chưa?"

Trò chơi sắp ra mắt, phiên bản PV cuối cùng đã thêm góc nhìn của nữ chính. Ban đầu, Trần Diên định dùng một nữ CV thường hợp tác, nhưng ai ngờ ngay trước lúc thu âm, cô ấy lại bị viêm dây thanh quản, không thể tiếp tục.

Hiện tại, PV đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ thiếu giọng nữ.

Trần Diên nói: "Không phải tối qua cậu đi tìm Hắc Đào D nói chuyện sao?"

Vừa dứt lời, Trần Diên như nhớ ra điều gì, vỗ trán: "Đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất, người này căn bản không đến nhận giải thưởng."

Quả thực, Bùi Dịch đã tốn công vô ích.

"Nhưng cậu thất bại bên đó, tôi bên này lại có chút manh mối." Trần Diên tìm ra một số điện thoại: "Bạn của bạn của bạn tôi quen biết Hắc Đào D, tôi đã nhờ họ liên hệ để hỏi ý kiến của cô ấy rồi."

Hai ngày nay, Bùi Dịch và Trần Diên đã nghe thử rất nhiều giọng nữ CV, trong đó có cả Hắc Đào D.

Nhưng người này rất kín tiếng, hành tung bất định, thậm chí không có tài khoản Weibo, chỉ cập nhật video trên V trạm.

"À đúng rồi." Trần Diên mở V trạm, "Cậu xem video mới cô ấy đăng tối qua chưa?"

Bùi Dịch đã xem qua ở quán cà phê, nhưng không hiểu sao Trần Diên lại nhấn mạnh điều này, bèn hỏi: "Sao thế?"

Trần Diên tự mình mở video: "Cách gọi bạn trai dậy bằng mười giọng nói khác nhau, ha ha, đừng nói chứ, thú vị thật đấy. Tôi định tải về làm chuông báo thức."

Bùi Dịch liếc nhìn anh ta, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt buông hai chữ: "Biến thái."

Trần Diên: "..."

Buổi chiều hôm nay, cơn mưa đến một cách khó hiểu.

Nhưng so với mưa, Tuyên Địch cảm thấy cục sạc dự phòng mà Bùi Dịch đưa cho cô còn khó hiểu hơn.

Cô thực sự hết pin điện thoại sao?

Cần anh phải cất công đưa sạc dự phòng đến cho cô sao?

Anh thật sự lịch sự đến như vậy sao?

Cá ở thế giới thật chẳng thú vị gì cả, nhàm chán.

So với Bùi Dịch, anh chàng số 17 đã bị đá ra ngoài kia còn đáng yêu hơn nhiều.

Tuyên Địch xoay người, mang ô trả lại quán cà phê, đang định suy nghĩ xem trong khoảng thời gian lửng lơ này nên đi đâu thì Phan Đạt gọi điện tới.

"Rảnh không? Bên dự án truyện tranh lồng tiếng vừa sửa vài câu thoại ở tập mới, cậu phải qua đây thu âm bổ sung mấy câu."

Thật ra, Phan Đạt cũng là một diễn viên lồng tiếng. Anh vào giới trước Tuyên Địch, sở hữu chất giọng đa dạng, đặc biệt giỏi giả giọng, có thể chuyển đổi linh hoạt giữa giọng nam và nữ. Đặc biệt, giọng loli thiếu nữ của anh từng gây tiếng vang lớn.

Tuy nhiên, gia đình Phan Đạt không thể chấp nhận việc một người đàn ông lại phát ra giọng của phụ nữ, cộng thêm sự thiếu hiểu biết và định kiến về ngành nghề này, sau nhiều lần cố gắng thuyết phục không thành, Phan Đạt đã lui về hậu trường. Nhờ các mối quan hệ tích lũy được, anh mở một studio nhỏ, bắt đầu làm đạo diễn lồng tiếng, nhận các dự án thu âm có kinh phí thấp.

Về chuyện gia đình, Tuyên Địch cũng không nhận được sự thấu hiểu và ủng hộ từ mẹ mình, Tuyên Cẩm Ngọc.

Chính vì vậy, sau một lần hợp tác, hai người cảm thấy đồng cảm và trở thành bạn thân. Với người ngoài, Hắc Đào D luôn giới thiệu Phan Đạt là "quản lý" của mình.

Bốn giờ chiều, Tuyên Địch đến studio cá nhân của Phan Đạt.

"Trời mưa to thế này mà còn bắt cậu chạy qua, lát nữa tớ mời cậu ăn cơm." Vừa gặp mặt, Phan Đạt đã nói.

Quán cà phê cách studio của Phan Đạt không xa, Tuyên Địch lấy khăn giấy lau nước mưa trên mặt: "Không sao, vừa hay ở gần đây, tiện đường qua luôn."

"Gần đây?" Phan Đạt đưa kịch bản mới cho cô, tiện miệng hỏi: "Cậu có việc ở gần đây sao?"

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Tuyên Địch liền nhớ lại cảnh tượng Bùi Dịch dưới trời mưa "từ bi đại phát" mang sạc dự phòng đến cho cô.

Thật buồn cười.

Tuyên Địch cầm kịch bản bước vào phòng thu: "Đến để xem lễ hội những điều khó hiểu."

Phan Đạt: "…?"

Buổi thu nhanh chóng bắt đầu.

Tuyên Địch đọc những câu thoại mới được chỉnh sửa, giọng nữ trong trẻo vang lên qua loa, như những chiếc lông vũ mềm mại khẽ chạm vào trái tim, khiến người nghe không khỏi rung động.

[Vậy anh thích em gọi anh là bạn trai, anh yêu, bảo bối…]

[Hay là... ông xã?]

Phan Đạt nhấn nút dừng: "Từ ông xã thêm chút hơi thở, làm sao nhỉ, phải diễn đạt sao cho..."

Tuyên Địch tiếp lời anh: "Phải quyến rũ hơn đúng không?"

Phan Đạt gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là như thế!"

Tuyên Địch liền đọc lại một lần nữa.

Cô hạ thấp âm mũi, chất giọng như những sợi dây leo dày đặc, khoác lên mình lớp áo dịu dàng, từng chút một quấn lấy cơ thể, siết chặt rồi lại thả lỏng, cứ như thế mà lặp đi lặp lại, dụ dỗ người nghe đến mức không thể chống cự.

[Vậy anh thích em gọi anh là bạn trai, anh yêu, bảo bối…]

[Hay là…]

[Ông xã?]

Lần này, Tuyên Địch cố ý thêm một khoảng ngắt đầy mê hoặc, đồng thời nhấn mạnh hơi thở quyến rũ. Phan Đạt chắc chắn rằng, đây chính là đẳng cấp khiến người nghe phải mềm nhũn cả xương.

Anh rất hài lòng, qua lớp kính làm động tác "ok" với Tuyên Địch.

Thật khó tin, chỉ một giọng nói thôi...

Lại có thể khiến người nghe mơ màng, trái tim không ngừng rung động.

Trước đây, Phan Đạt còn nghĩ những lời khen trong phần bình luận của Tuyên Địch chẳng qua là do fan hoặc đội ngũ PR thổi phồng. Sau này, khi gặp mặt trực tiếp, nghe giọng nói thật của cô, anh đã thấy đó là một giọng nữ mềm mại, ngoan ngoãn. Nhưng không ngờ, khi bước vào phòng thu, Tuyên Địch vừa mở miệng—

Anh hoàn toàn tin tưởng vào những người đàn ông phát cuồng trong phần bình luận dưới video của cô.

Như thể trong cơ thể Tuyên Địch tồn tại một nhân cách thứ hai, chuyên dùng giọng nói để mê hoặc lòng người.

Cứ thế, họ tiếp tục bổ sung thu âm thêm một lúc nữa. Đến năm giờ, Tuyên Địch bước ra khỏi phòng thu.

Sắp đến giờ ăn tối, cô lấy điện thoại ra, định tra địa chỉ nhà hàng mà buổi trưa Tuyên Cẩm Ngọc đã nhắc đến. Nhưng ngay lúc đó, điện thoại báo pin yếu.

Chỉ còn 20%.

Tuyên Địch theo phản xạ định hỏi Phan Đạt mượn sạc dự phòng, nhưng vừa mở miệng, cô mới sực nhớ—

Không đúng, trong túi cô có sạc dự phòng.

Chính là cái sạc dự phòng mà cô đã vất vả che ô để đổi lấy.

Màu đen, còn có họa tiết giả da, trông rất cao cấp.

Nghĩ lại, Tuyên Địch cảm thấy buồn cười. Cô, Tuyên Địch, chỉ cần lên mạng nói vài câu thả thính, muốn gì mà không có? Đừng nói là số WeChat, mấy người đàn ông đó thậm chí còn sẵn sàng khai cả số chứng minh thư, địa chỉ nhà riêng ra nữa.

Vậy mà không ngờ, lần thử nghiệm đầu tiên ở thế giới thực, cô lại "thả thính" được một cục sạc dự phòng.

Nếu nói ra, chắc chắn Phan Đạt và Quan Tịnh sẽ cười đến đau bụng mất.

Nhưng nghĩ theo một hướng khác, chuyện xảy ra chiều nay cũng không thể coi là hoàn toàn thất bại. Dù gì, cô cũng giữ lại được một "tín vật". ( truyện trên app t.y.t )

Người ta vẫn thường nói, làm người nên để lại một đường lui, sau này còn dễ gặp lại.

Giữa họ giờ có "sợi dây" là cục sạc dự phòng này, chắc chắn vẫn còn cơ hội.

Tuyên Địch tự an ủi mình như vậy.

"À đúng rồi, suýt nữa quên nói với cậu một chuyện." Phan Đạt hoàn toàn không nhận ra Tuyên Địch đang có tâm trạng phức tạp với một cục sạc dự phòng, anh nói: "Trước khi cậu đến, có một người bạn tìm tớ, nói rằng có một PV cho game otome cần giọng nữ, muốn mời cậu thử."

Tuyên Địch: "Game otome?"

Phan Đạt gật đầu, đồng thời chắc chắn nói: "Studio Chúng Du phát triển, chắc là đáng tin."

Chúng Du tuy không phải là một công ty sản xuất lớn, nhưng trước đây cũng đã ra mắt vài trò chơi nhỏ, danh tiếng khá ổn định.

Tuyên Địch từ từ ngồi thẳng dậy, trái tim vừa bị tổn thương dường như được vá lại đôi chút.

Đây có phải là điều mà người ta hay nói—

Thất bại trong "ao cá", nhưng thành công trong sự nghiệp?

"Có tài liệu không?" Tuyên Địch vừa cắm sạc dự phòng vào điện thoại, vừa ngồi xuống bên cạnh Phan Đạt.

Phan Đạt mở một đoạn video PV đầu tiên của trò chơi mà Chúng Du đã đăng tải trên V trạm.

"Tớ đã xem qua rồi, hình ảnh rất đẹp, hơn nữa toàn bộ CV đều là người mới."

Video chỉ kéo dài ba phút, lần lượt giới thiệu từng nhân vật nam có thể chinh phục trong trò chơi.

Những giọng lồng tiếng của các nhân vật này cũng lần lượt lướt qua tai Tuyên Địch.

Tổng tài bá đạo, bác sĩ dịu dàng, cơ trưởng điềm tĩnh, minh tinh nổi loạn... Cho đến khi câu thoại cuối cùng vang lên—

"Anh vẫn luôn ở bên em, chỉ cần quay đầu, là có thể nhìn thấy anh."

...

Tuyên Địch khẽ ngẩn người, trái tim như bị ai đó khẽ chạm vào, đột nhiên đập nhanh hơn.

Ánh mắt cô hạ xuống—

Tư Đàm.

CV/Not found.

Phan Đạt thấy Tuyên Địch cứ nhìn chằm chằm vào màn hình mà không nói gì, liền hỏi: "Sao thế?"

Tuyên Địch kéo video lùi lại một chút, nghe lại phần xuất hiện của Tư Đàm.

Giọng của người đàn ông này chẳng cần đến kỹ thuật gì cao siêu, nhưng tự nhiên đến mức hoàn hảo, khiến người ta kinh ngạc.

Đặc biệt là chữ "Quay đầu", Tuyên Địch thậm chí còn chưa chơi game, nhưng đã cảm giác như anh thực sự đang đứng ngay bên cạnh mình.

Giọng nói ấy thoạt nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng lại đánh thẳng vào trái tim, khiến cô cảm thấy rung động đến tận tâm can.

Phan Đạt tưởng cô gặp người quen, liền hỏi: "Quen à?"

Tuyên Địch gật đầu.

Phan Đạt khá bất ngờ: "Trùng hợp vậy, là ai thế?"

Tuyên Địch tay vẫn đang cầm cục sạc dự phòng của Bùi Dịch, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc cô nhanh chóng khóa ánh mắt vào cái tên mới xuất hiện trên màn hình, bình thản đáp: "Tình mới."

Phan Đạt: "?"

Phan Đạt biết chuyện Tuyên Địch và Quan Tịnh cá cược với nhau, liền cạn lời hỏi: "Không phải hôm đó cậu đã để ý một anh chàng rất đẹp trai ở ngoài quán bar rồi sao?"

"Thì sao chứ." Tuyên Địch thoăn thoắt gửi video về máy mình, thản nhiên nói: "Có gì đâu mà không thể thích thêm người khác."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play