Nguyên tắc là thứ mơ hồ nhất trên đời này.
Trước đây, luật chơi của Tuyên Địch luôn giới hạn trong thế giới mạng, chỉ cần một giọng nói hay là đủ, cô không quan tâm đến gương mặt.
Nhưng giờ đây, một gương mặt đẹp như thế lại tự tìm đến cửa, nếu không nắm bắt thì thật có lỗi với chính mình.
Dẫu sao thì thời gian trôi nhanh như thoi đưa, từ lúc "đuổi" con cá cuối cùng ra khỏi ao đã gần nửa tiếng rồi.
Ao cá không thể để trống quá một ngày.
Tuyên Địch nhanh chóng "move on", lấy ra phong thái cao nhất để đối xử với "cá", thái độ dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Chào anh, anh là anh trai của chủ nhân chiếc điện thoại này đúng không?"
Người đàn ông mở điện thoại của mình, tìm vài bức ảnh chụp chung, cô gái trong ảnh đúng là giống hệt hình nền của chiếc điện thoại nhặt được.
Danh tính xem như đã được xác nhận.
Tuyên Địch đưa điện thoại cho anh: "Vậy phiền anh chuyển lại giúp cô ấy."
Dù người đàn ông không tỏ ra vô cùng biết ơn như cô tưởng tượng, nhưng thái độ cũng khá lịch sự: "Cảm ơn."
Hai người hoàn toàn xa lạ, vì một chiếc điện thoại mà đứng cùng nhau, nếu không có chủ đề mới để kéo dài câu chuyện, thì việc mỗi người một ngả là điều tất yếu.
Tuyên Địch hiểu rõ điều này, nên ngay khi người đàn ông quay lưng định rời đi, cô lập tức lên tiếng: "Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút, chủ nhân của chiếc điện thoại tên là gì?"
Người đàn ông hơi khựng lại, nhìn cô.
Là bạn thân của "nữ hoàng ao cá", Quan Tịnh cũng nhạy bén nhận ra điều gì đó, liếc mắt nhìn qua.
Tuyên Địch lại nở nụ cười ngoan ngoãn: "Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy cô ấy rất giống một bạn học tiểu học của tôi thôi."
Quan Tịnh: "..."
Hiểu rồi, đang thả mồi câu.
Ai ngờ người đàn ông chỉ nhàn nhạt đáp: "Cô ấy chưa từng học tiểu học."
Hay lắm.
Câu "chưa từng học tiểu học" này đúng là một chiêu độc, chẳng khác gì chuyện vừa rồi cô nói mình dùng điện thoại cục gạch vậy.
Tuyên Địch giữ nụ cười bình thản: "Ồ, vậy sao."
Đang suy nghĩ cách để tiếp tục câu chuyện thì một chiếc taxi dừng lại bên lề đường. Từ ghế sau, một cô gái trẻ bước xuống. Ban đầu cô ấy định chạy vào quán bar, nhưng khi vô tình nhìn thấy nhóm người đang đứng bên này thì khựng lại.
Cô gái lập tức đổi hướng, chậm rãi đi đến, dừng lại trước mặt người đàn ông: "… Anh, sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông liếc cô một cái, đưa điện thoại cho cô rồi xoay người rời đi: "Người thì không làm mất, nhưng điện thoại làm mất."
Cô gái có dáng vẻ cao ráo, mặc bộ đồ "hot girl" đang thịnh hành, nhìn theo bóng lưng người đàn ông rồi làm một cái mặt quỷ.
Tuyên Địch nhanh chóng nắm bắt cơ hội: "Chào em, chị nhặt được điện thoại của em, vừa hay anh trai em gọi đến, nên chị mang qua đây giúp."
Cô gái thay đổi vẻ mặt, cảm kích nói: "Cảm ơn chị nhiều lắm ạ! Toàn bộ ảnh thần tượng của em đều ở trong này, nếu mất chắc em khóc chết mất."
Tuyên Địch nhẹ nhàng chớp mắt: "Không có gì đâu, xem như chúng ta có duyên mà."
Cô gái như bừng tỉnh, sáng mắt lên: "Đúng vậy, chúng ta kết bạn WeChat đi, hôm nào em mời chị ăn cơm nhé!"
Chiến thuật vòng vo.
Chính là chờ câu này đây.
Sau khi vui vẻ thêm bạn WeChat, Tuyên Địch hỏi: "Chị tên là Tuyên Địch, còn em?"
Cô gái hoàn toàn không đề phòng: "Em tên Bùi Mật, người vừa nãy là anh trai em, tên là Bùi Dịch."
Ồ, Bùi Dịch.
Tuyên Địch khẽ nhếch môi.
Nhanh như vậy đã biết được tên anh rồi, bảo bối à.
"Vậy em đi trước nhé!" Bùi Mật chỉ vào chiếc xe vẫn đang đợi bên đường, làm động tác cắt cổ: "Đang chờ để mắng em đây."
Tuyên Địch mỉm cười vẫy tay: "Tạm biệt."
Quan Tịnh, người đã chứng kiến toàn bộ màn "thả thính" vừa rồi, cảm thán: "Không phải cậu nói không động vào người thật sao?"
Tuyên Địch thu lại vẻ ngây thơ khi nãy, mặt không chút biểu cảm: "Tớ có thể không coi anh ấy là người mà."
Quan Tịnh: "..."
"Chỉ là chơi đùa thôi, thật hay giả là do tớ quyết định."
Quả nhiên đúng như câu nói — gương mặt thuần khiết nhất, nhưng lời nói lại sắc bén nhất.
Hai người cùng bước vào quán bar, Tuyên Địch bất ngờ quay sang nhìn Quan Tịnh: "Cược không, trong vòng một tuần tớ sẽ lấy được WeChat của anh ấy."
Với độ hot của Tuyên Địch, chỉ cần cô đi trên đường đã có người đến xin WeChat, Quan Tịnh cảm thấy chuyện này chẳng cần đến một tuần.
Nhưng từ những tương tác không mấy hiệu quả vừa rồi, có vẻ như Bùi Dịch không phải kiểu người dễ tiếp cận.
Quan Tịnh lắc đầu: "Có lẽ không được đâu."
Tuyên Địch giơ năm ngón tay lên: "Năm trăm, cược gấp đôi không?"
"Đầu cậu đúng là toàn nghĩ linh tinh." Quan Tịnh đẩy cô vào trong: "Cậu bớt chơi mấy trò như Đấu Địa Chủ đi."
Ngay khoảnh khắc bước vào cửa quán bar, Tuyên Địch lại quay đầu nhìn về hướng Bùi Dịch vừa rời đi.
Một tuần không xử lý được anh?
Không đời nào.
**
Mấy người họ không chơi đến quá khuya, trước mười hai giờ, Tuyên Địch đã về đến nhà.
Nghe thấy tiếng động, Tuyên Cẩm Ngọc từ phòng ngủ bước ra, trên tay cầm máy massage mặt, vừa ấn vừa hỏi: "Sao giờ mới về?"
Tuyên Địch, đang nằm dài trên ghế sofa, theo phản xạ ngồi thẳng dậy, nhưng khi thấy phía sau mẹ không có ai, cô lại mềm nhũn nằm xuống: "Con có chút việc."
Khi Tuyên Địch học lớp chín, bố mẹ cô ly hôn. Hai năm sau, Tuyên Cẩm Ngọc tái hôn với Lâm Mặc Nghiêu, một người thuộc gia đình danh giá nổi tiếng trong thành phố.
Do đó, cô có thêm một người anh trai.
Tuyên Cẩm Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tuyên Địch, chỉ vào một chồng túi giấy trên bàn: "Chú Lâm của con mua quà tốt nghiệp cho con đấy."
Tuyên Địch không cần nhìn cũng biết đó lại là bộ sưu tập tứ bảo văn phòng phẩm cao cấp, cô nhắm mắt xua tay: "Cảm ơn."
*Tứ bảo văn phòng phẩm (文房四宝) trong văn hóa truyền thống Trung Quốc thường gồm bút lông, mực, giấy và nghiên mực.
Tuyên Cẩm Ngọc tiếp tục nói: "Chú con bảo, bất cứ lúc nào cũng có thể đến công ty ông ấy làm việc."
Tuyên Địch lập tức từ chối: "Không đi."
"Tại sao?"
"Bảo con suốt ngày đối diện với mấy bức tranh chữ đó, chắc con ngạt thở mà chết mất."
Công ty của cha dượng chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực tranh danh họa, giám định và sưu tầm, không khí nghệ thuật vô cùng đậm đặc.
Tuyên Cẩm Ngọc cau mày: "Công việc nghiêm túc không làm, chỉ muốn lồng tiếng linh tinh để qua ngày sao?"
"Con đâu có qua ngày." Tuyên Địch mở mắt, lấy điện thoại ra, đưa cho mẹ xem bức ảnh chụp giấy chứng nhận giải thưởng do nhân viên V trạm gửi: "Con còn được giải thưởng nữa đây, mẹ xem đi."
Giải thưởng Danh tiếng Bình luận của năm?
Tuyên Cẩm Ngọc rõ ràng không hiểu ý nghĩa của nó, đẩy điện thoại qua một bên: "Nhìn là biết trò đùa rồi. Con xem anh con nhận được giải thưởng gì kìa, đó mới là thực lực."
"..." Không thể nói chuyện tiếp được nữa, Tuyên Địch đứng dậy bước về phía phòng ngủ của mình: "Mẹ cứ tiếp tục làm đẹp đi."
**
Về đến phòng, Tuyên Địch nằm dài trên giường, lại cẩn thận ngắm nghía tấm giấy chứng nhận giải thưởng của mình.
Dù trong mắt mẹ, tấm giấy này chẳng đáng là gì, nhưng đối với cô, đây là kết quả của những đêm dài lồng tiếng, chỉnh sửa âm thanh đầy tâm huyết.
May mắn thay, vẫn có người công nhận nỗ lực của cô.
Dưới trang chủ V trạm của Tuyên Địch, rất nhiều người hâm mộ để lại bình luận chúc mừng và động viên. Dù họ đều là những người xa lạ chưa từng gặp mặt, nhưng vào một đêm bị người thân phủ nhận như thế này, họ đã giúp cô lấy lại được chút niềm tin.
Cô biết việc mình không đến nhận giải đã khiến fan thất vọng, vì vậy cô đã chuẩn bị sẵn một tác phẩm mới, coi như món quà bất ngờ và an ủi dành cho họ.
Tuyên Địch mở giao diện quản lý, tải lên một video mới với tiêu đề: [10 cách gọi bạn trai dậy bằng các giọng nói khác nhau].
Mười loại giọng nói này bao gồm giọng loli, giọng thiếu nữ, giọng chị đại, giọng nữ vương và các âm sắc cơ bản của một nữ diễn viên lồng tiếng. Nhưng nổi bật nhất, vẫn là giọng mỹ nhân sở trường của Hắc Đào D.
Quả nhiên, dù đã là nửa đêm, màn hình vẫn nhanh chóng tràn ngập bình luận.
"Phúc lợi ban đêm!!!"
"Cứu với, cứu hộ mau đến đây!"
"Nghe qua bao nhiêu diễn viên lồng tiếng, chỉ có giọng mỹ nhân của Hắc Đào D là quyến rũ và gây nghiện nhất."
"DD và giọng mỹ nhân của cô ấy đúng là đỉnh của chóp!"
"Tôi đã tua lại đoạn giọng mỹ nhân đó hai mươi lần rồi, tôi chịu không nổi nữa."
"Chỉ nghe thôi mà xương cốt cũng mềm nhũn, thật ghen tị với bạn trai của DD."
"Ghen tị +1."
Bạn trai?
Nhìn thấy hai chữ này, Tuyên Địch không nhịn được bật cười.
Không có đâu, không thể nào.
Nhưng khi xoay người, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh người đàn ông mà cô gặp tối nay.
Nói một cách công bằng, "ứng viên số 18" này đúng là người có chất lượng cao nhất mà cô từng gặp.
Giọng nói hoàn hảo, ngoại hình còn xuất sắc hơn, hoàn toàn vượt xa mười bảy người trước đó.
Nghĩ đến đây, Tuyên Địch quyết định vào xem trang cá nhân của Bùi Mật để tìm thêm thông tin về "ứng viên số 18".
Vừa mở WeChat, cô đã thấy thông báo mới trong danh bạ.
Là "ứng viên số 17" gửi lời mời kết bạn: "DD, tôi sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không đòi ảnh của em nữa, đừng xóa tôi."
Tuyên Địch không chút do dự, nhấn thẳng vào nút "Bỏ qua".
Ở chỗ Tuyên Địch, những con cá đã bị đá ra ngoài sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại.
Huống hồ, bây giờ cô đã có mục tiêu mới.
Trang cá nhân của Bùi Mật chỉ cho phép xem các bài đăng trong vòng một tháng, nhưng trong tháng này cũng chỉ có ba tấm ảnh selfie.
Không tìm được bất kỳ nội dung nào liên quan đến Bùi Dịch, Tuyên Địch có chút thất vọng, đóng WeChat lại, bắt đầu suy nghĩ cách thực hiện vụ cá cược với Quan Tịnh: Làm thế nào để lấy được WeChat của Bùi Dịch trong vòng một tuần?
Lần đầu tiên "câu cá" trong thế giới thực, Tuyên Địch vẫn chưa tìm ra quy luật.
Nhưng những việc như thế này không thể vội vàng, đã xác định là câu thì phải kiên nhẫn, chờ đối phương tự mắc câu.
Tuyên Địch dứt khoát không nghĩ nữa, đứng dậy đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô dậy, ăn qua loa chút đồ, rồi như thường lệ ngồi vào bàn máy tính, dự định chỉnh sửa vài video. Đúng lúc này, Tuyên Cẩm Ngọc bước vào nói: "Chiều nay anh con sẽ đáp chuyến bay lúc năm giờ, sáu giờ cả nhà mình sẽ đến nhà hàng đón tiếp anh con."
Tuyên Địch mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, miệng lẩm bẩm: "Đừng anh trai trước anh trai sau với con, con chưa bao giờ thừa nhận người anh này."
Tuyên Cẩm Ngọc cũng không tức giận: "Không thừa nhận thì trên sổ hộ khẩu hai đứa vẫn là anh em."
"..."
Một tiếng thông báo từ WeChat cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.
Là tin nhắn của Bùi Mật: "Chị ơi, chiều nay chị rảnh không, em muốn mời chị uống trà!"
Tuyên Địch vốn đang nghĩ nếu Bùi Mật mãi không có động thái gì, cô sẽ phải tự tạo cơ hội gặp mặt hai anh em nhà họ Bùi.
Không ngờ Bùi Mật lại hiểu ý đến vậy, nhanh chóng sắp xếp cuộc gặp.
Sau khi trả lời Tuyên Cẩm Ngọc qua loa vài câu, đến ba giờ chiều, Tuyên Địch đến quán cà phê mà Bùi Mật hẹn.
Khi đến nơi, cô mới phát hiện Bùi Dịch cũng có mặt.
Anh đeo tai nghe Bluetooth, cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại.
"Chị Tuyên Địch, ở đây ạ!" Bùi Mật nhiệt tình gọi.
Tuyên Địch ngồi xuống cạnh Bùi Mật, lúc cúi người, cô thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại của Bùi Dịch đối diện là giao diện ứng dụng V trạm.
Bùi Mật vẫy tay mạnh nhắc nhở Bùi Dịch: "Anh, chị Tuyên Địch đến rồi."
Bùi Dịch ngẩng đầu lên nhìn một cái, coi như đáp lại.
Bùi Mật bĩu môi, an ủi Tuyên Địch: "Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy lúc nào cũng vậy. Chị uống gì thế?"
Tuyên Địch gọi một ly nước cam, rồi khẽ hỏi Bùi Mật: "Sao anh trai em cũng đến vậy?"
Dù sao tối qua cô nhặt được điện thoại của Bùi Mật, việc Bùi Mật cảm ơn và mời cô uống trà là hợp lý.
Nhưng anh cũng đi theo, chẳng lẽ...
Haizz, sức hút chết tiệt này của cô, luôn khiến người khác khó lòng kiềm chế.
Thế nhưng, Bùi Mật chớp mắt, thản nhiên nói: "À, anh em hẹn gặp người ở đây, em tiện đi nhờ xe nên cũng hẹn chị ở đây luôn."
"..."
Mặt Tuyên Địch như bị tát mạnh.
"Thì ra là vậy." Cô vẫn giữ nụ cười không đổi, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua phía Bùi Dịch.
Hôm nay Bùi Dịch mặc một chiếc áo len đen rộng rãi, gương mặt vẫn đẹp không góc chết ở mọi góc độ. Trên tai trái anh đeo một chiếc khuyên tai bạc hình tròn, vừa tinh tế vừa nổi bật, cả người mang dáng vẻ lười biếng tựa như bước ra từ truyện tranh.
Khoảnh khắc anh cầm tách cà phê lên, có vẻ như nhận ra ánh mắt của Tuyên Địch, Bùi Dịch ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Quan Tịnh thường nói Tuyên Địch có hai "vũ khí sát thương": một là đôi mắt vô hại khiến người khác không thể chịu nổi, hai là giọng nói mê hoặc làm người ta không thể cưỡng lại.
Về giọng nói, Tuyên Địch đã dùng nó để nuôi cả một "ao cá".
Còn đôi mắt thì chưa từng thử nghiệm.
Thế nên, Tuyên Địch không né tránh, thoải mái nhìn thẳng vào Bùi Dịch, chớp chớp đôi mắt ngây thơ của mình, thậm chí còn chủ động mỉm cười.
Tuy nhiên, phản ứng hóa học trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Bùi Dịch thậm chí còn từ tốn dời ánh mắt đi, một cách bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyên Địch: "..."
Chỉ cần mình không thấy ngượng, thì người ngượng chắc chắn sẽ là người khác.
Tuyên Địch âm thầm nhẩm đi nhẩm lại ba lần định luật này, sau đó cũng quay đi, tự nhiên bắt chuyện với Bùi Mật: "Mật Mật, thấy em hôm qua lo lắng về điện thoại như vậy, idol của em là ai thế?"
Con gái mà, nói chuyện về idol là cách dễ nhất để kết nối cảm xúc.
Bùi Mật mỉm cười, nói: "Để em cho chị xem."
Cô vừa mở điện thoại, chuẩn bị lướt album thì một cuộc gọi bất ngờ tới.
Bùi Mật nhận cuộc gọi, không biết đầu dây bên kia nói gì, cô hạ giọng xuống: "Thật không? Ra sân bay đón à? Được, em đến ngay!"
Kết thúc cuộc gọi, Bùi Mật vội vàng thu dọn túi xách, rồi áy náy nói với Tuyên Địch: "Xin lỗi chị Tuyên Địch, em có chút việc gấp phải đi trước, lần sau hẹn chị nhé!"
Tuyên Địch: "Hả?"
Bùi Dịch cũng cau mày: "Bùi Mật—"
Nhưng chẳng ai kịp ngăn Bùi Mật lại, cô nhanh chóng chạy mất, để mọi người rơi vào tình huống bất ngờ.
Bất ngờ… biến thành thế giới của hai người.
Ai dám nói đây không phải là cơ hội mà ông trời ban tặng chứ?
"Không sao đâu." Tuyên Địch rất nhanh nắm bắt trọng điểm, tỏ ra mình là người hiểu chuyện: "Nhìn là biết Mật Mật có việc gấp rồi."
Bùi Dịch không nói gì, chỉ liếc nhìn đồng hồ.
Tuyên Địch lại nhẹ nhàng mỉm cười: "À đúng rồi, anh cũng thích lướt V trạm à?"
— Tìm đúng chủ đề, thực hiện đột phá chính xác.
Nhưng Bùi Dịch vẫn không trả lời, anh bấm một cuộc gọi rồi ra ngoài, không biết nói gì, sau đó vẫy tay với phục vụ: "Tính tiền."
Tuyên Địch: "?"
"Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước, cô cứ từ từ dùng."
"..."
Ha, đúng là bảo bối với điểm số nam đức hoàn hảo.
Không hề tiếp một chiêu nào của cô cả.
Sau khi thanh toán xong, nhân viên phục vụ chu đáo nhắc nhở: "Bên ngoài đang mưa, nếu cần ô, anh có thể mượn ở quầy bar, nhưng chỉ còn lại chiếc cuối cùng."
"Không cần đâu, xe tôi đỗ ngay trước cửa." Giọng Bùi Dịch nhàn nhạt, nói xong liền xoay người rời đi.
Tuyên Địch cắn ống hút, ánh mắt dừng lại ngoài cửa sổ, lúc này mới nhận ra trời quả thực đang mưa.
Khi ra ngoài trời còn đẹp, sao tự dưng lại mưa thế này?
Ông trời đang ám chỉ điều gì chăng?
Có phải ám chỉ rằng cơn mưa này là hậu quả của lượng rượu mà cô đã rót vào đầu tối qua không?
Rõ ràng Quan Tịnh bảo không chơi gấp đôi, vậy mà Tuyên Địch lại điên cuồng thêm một cú siêu gấp đôi.
Thế là ngay lập tức, cô thua một giao dịch lên đến cả ngàn.
Thấy Bùi Dịch đã mở cửa bước ra, Tuyên Địch nhanh chóng lấy chiếc ô cuối cùng ở quầy lễ tân, đuổi theo.
"Đợi đã!"
Tuyên Địch bung ô ra, định che mưa cho Bùi Dịch — chu đáo quan tâm, tấn công dịu dàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng Tuyên Địch vẫn hơi bất cẩn.
Với chiều cao 1m60 của cô, đứng cạnh Bùi Dịch ít nhất phải 1m88, cô chỉ vừa tới ngực anh.
Tuyên Địch không ngờ lại lâm vào tình huống ngượng ngùng như vậy, nhưng vở kịch đã diễn đến đây, không thể dừng lại giữa chừng.
Cô cố gắng kiễng chân, giơ tay cao lên, đưa ô về phía đầu Bùi Dịch: "Đừng để bị ướt chứ."
Không biết là do sự nhiệt tình này làm Bùi Dịch cảm động, hay là anh thực sự không chịu nổi việc chiếc ô cứ liên tục cắm loạn vào tóc mình, cuối cùng anh cũng đưa tay ra nhận lấy ô, giúp cả hai che mưa.
Nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đầu, khóe miệng Tuyên Địch khẽ nhếch lên. Cô cứ ngỡ rằng việc cùng che chung một chiếc ô sẽ tạo nên chút gắn kết, rằng cơn mưa này nhất định sẽ mang lại một kết thúc đẹp. Nhưng không ngờ khi cả hai đi tới bên cạnh xe…
Bùi Dịch đưa trả lại ô: "Được rồi, cảm ơn."
Tuyên Địch: "..."
Tuyên Địch: "???"
Chẳng lẽ không phải lúc này anh nên hỏi: "Cô đi đâu, trời mưa lớn thế này có cần tôi đưa về không?"
Chẳng lẽ anh không nên vì em gái mình mà nhiệt tình tiếp đãi cô sao?
Tuyên Địch cạn lời.
Mồi câu trong ao đã bị anh nhai nát hết rồi phải không?
Nhưng một "trap girl" như cô sao có thể dễ dàng rút lui.
Nhìn Bùi Dịch chuẩn bị lên xe, Tuyên Địch quyết định tung đòn cuối cùng, nhẹ nhàng kéo lấy tay áo anh — tiếp xúc cơ thể, tăng cường ấn tượng thân mật.
"À, xin lỗi anh trai của Bùi Mật."
Bùi Dịch không động đậy, chỉ nhìn cô.
"Điện thoại tôi hết pin rồi, không gọi được xe. Anh có thể cho tôi mượn hai mươi tệ không? Tôi về nhà sẽ trả lại anh."
Chỉ cần Bùi Dịch cho mượn tiền, dù chỉ là một đồng, Tuyên Địch cũng sẽ có lý do để tìm Bùi Mật xin WeChat của anh trai cô ấy để trả tiền.
Dù sao thì hôm qua cô vừa mới “Nhặt được của rơi trả lại người đánh mất”, đến mức này rồi, Bùi Dịch hoặc là đưa tiền mặt cho cô, nếu không có tiền mặt thì cũng nên tiện đường đưa cô - một cô gái yếu đuối, điện thoại hết pin, không một xu dính túi - về nhà chứ.
Dù thế nào, Bùi Dịch cũng không có lựa chọn khác.
Tiếng mưa rơi lộp độp, Tuyên Địch rất hài lòng với cái bẫy mà mình đã đào, chỉ chờ người đàn ông trong xe bước vào mà thôi.
Vài giây sau.
Bùi Dịch không nói gì, chỉ nghiêng người lấy một thứ từ hộp để đồ ở giữa xe rồi đưa ra.
Tuyên Địch cúi xuống nhìn, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.
Qua màn mưa mờ mịt, một cục sạc dự phòng đầy pin nằm im lìm trên lòng bàn tay của người đàn ông.
"..."
Ha, đúng là bảo bối này thật sự đi ngược lại mọi quy tắc của loài người.