Cảnh Nguyên Bạch khẽ nở nụ cười lười nhác, một tay đặt giữa hai chân, vừa vặn bị cái bàn che khuất, khiến Vệ Hạ Yên không thể nhìn thấy động tác của hắn. Nhưng theo bản năng, nàng cảm thấy có một số chuyện không thể đem ra đùa cợt.

Bên dưới, các khách nhân dường như rất am hiểu về phủ Mộ tướng quân, kẻ tung người hứng, nói chuyện rôm rả. Vệ Hạ Yên nghe một hồi liền dần nhận ra manh mối. Người trong phủ đối với đứa con vợ lẽ kia ghét bỏ đến cực điểm, xem ra ngày thường không ít lần nhục mạ, hành hạ.

Vệ Hạ Yên thực sự không hiểu vì sao mọi người đều gọi hắn là “quái vật”. Dù sao cũng là con người, cớ gì lại bị gán với danh xưng đó? Với kinh nghiệm đọc không ít tiểu thuyết của mình, nàng có suy đoán riêng, sự thật e rằng không giống như lời đồn đại của mọi người.

Trong lúc nàng đang chìm vào suy nghĩ, Cảnh Nguyên Bạch vẫn mỉm cười nhìn nàng đầy hứng thú. Vệ Hạ Yên khẽ ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình:

“Ta cảm thấy… đứa con vợ lẽ kia thật đáng thương.”

“Hửm?” Cảnh Nguyên Bạch khẽ nghiêng người về phía trước, tựa như cảm thấy có chút hứng thú: “Vì sao?”

“Sinh thời bị ngược đãi không nói, đến khi chết rồi còn bị gán tội danh giết người, chết cũng không yên ổn. Nếu vậy chẳng phải rất đáng thương sao?”

Cảnh Nguyên Bạch chống cằm ra vẻ suy tư, rồi chợt bật cười. Tiếng cười thiếu niên trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng Vệ Hạ Yên lại cảm thấy nụ cười ấy lạnh lẽo, vô tình.

“Nhưng nếu vạn nhất thì sao?” Khóe môi thiếu niên khẽ nhếch, thanh âm bỗng trở nên trầm lắng, lạnh lùng: “Những người đó, thật sự là bị con quái vật kia giết chết thì sao?”

“Thỏ bị dồn vào đường cùng còn biết cắn người, chẳng thể kết luận đơn giản như vậy.”

Vệ Hạ Yên chỉ thuận miệng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng ngay sau đó, nàng liền nghe thấy tiếng chủy thủ tra vào vỏ, âm thanh khẽ khàng mà sắc bén. Cảnh Nguyên Bạch hơi ngẩng cằm, nheo mắt nhìn nàng một chút, rồi lại thản nhiên nghiêng đầu về phía đám người phía dưới, nơi đám thuyết thư nhân vẫn đang thao thao bất tuyệt.

Mọi người dường như đặc biệt hứng thú với chuyện của Mộ tướng quân phủ, bàn luận đến cao hứng, không kìm được buông lời mắng chửi “quái vật” kia thêm vài câu. Nhưng ngay khi thuyết thư nhân vừa vỗ mạnh vào bàn, phía dưới lại đột nhiên im bặt.

Vệ Hạ Yên đang mơ hồ khó hiểu, ánh mắt vô thức quét qua đám đông. Đúng lúc ấy, nàng nhìn thấy lão giả râu bạc bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen.

Hơi máu tanh nồng lập tức tràn ngập không khí, vệt máu như mực vẩy tung tóe trên mặt đất. Ngay sau đó, từ mắt, mũi, miệng cho đến tai lão, từng dòng máu đen đặc quánh chậm rãi trào ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt.

Thuyết thư nhân kinh hãi hét toáng lên, bộ dạng hoảng sợ méo mó đến mức trông còn đáng sợ hơn cả “quái vật” mà hắn vừa ra sức nhạo báng.

Không chỉ có lão giả, mà cả những khách nhân vừa rồi còn lớn tiếng phụ họa cũng lần lượt xuất hiện triệu chứng tương tự. Trên lầu hai, ở bàn tiệc đối diện, tình trạng cũng không khá hơn.

Trong khung cảnh hỗn loạn này, nếu có ai vẫn bình yên vô sự, thì đó chỉ có thể là hai gã người hầu đứng sau vị công tử nhà giàu.

Hai người này từ đầu đến cuối chưa từng lên tiếng, dường như rất phản cảm với câu chuyện mà mọi người bàn luận. Đặc biệt khi đám đông cười nhạo kẻ bị gọi là “quái vật”, họ chỉ im lặng cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra vẻ không đồng tình.

Lúc này, bọn họ vẫn đứng vững như cũ. Thấy thiếu gia của mình không ngừng rỉ máu nhưng chưa tắt thở, hai người lập tức xoay người rời đi, trông có vẻ như muốn đi tìm đại phu.

Khắp tửu lâu lập tức rơi vào cảnh hoảng loạn. Vệ Hạ Yên bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Nàng chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Cảnh Nguyên Bạch. Khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, thế nhưng sự bình thản đến lạnh lẽo của hắn lại khiến nàng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Nàng không dám hỏi liệu đây có phải là kiệt tác của Cảnh Nguyên Bạch hay không, nhưng trong lòng đại khái đã có đáp án. Thậm chí, nàng còn có chút may mắn, may mắn vì bản thân vừa rồi không nói bất kỳ lời nào xúc phạm đến “quái vật” kia. Nhưng… tại sao Cảnh Nguyên Bạch lại đột nhiên ra tay giết người?

Chẳng lẽ. Vệ Hạ Yên đưa mắt nhìn thiếu niên mặc y phục tinh xảo, rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.

Nghe nói, đứa con vợ lẽ bị giam lỏng trong tướng quân phủ kia từ nhỏ đã không thấy ánh mặt trời, chắc hẳn phải gầy gò, tiều tụy, cả người thảm hại chẳng khác nào con rối rách nát. Vậy thì, sao có thể là vị công tử trước mặt nàng, người đẹp đẽ đến mức gần như yêu nghiệt này được?

“Cô cứ nhìn ta mãi như vậy, chẳng lẽ đang hoài nghi ta giết bọn họ?”

Cảnh Nguyên Bạch đột nhiên mở miệng, thẳng thắn hỏi. Ngay khi hắn dứt lời, những kẻ đang không ngừng rỉ máu kia đồng loạt tắt thở, ngã gục xuống bàn, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa. Vệ Hạ Yên cảm giác tim mình như bị ai đó siết chặt, không ngờ suy nghĩ trong đầu lại dễ dàng bị hắn nhìn thấu đến vậy.

Nàng muốn phủ nhận, nhưng lại không dám nói dối. Nàng sợ chỉ cần mình sơ suất nói sai một câu, kết cục cũng sẽ giống như đám người kia. Nàng chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại, đáp khẽ:

“… Là.”

Cảnh Nguyên Bạch mỉm cười, ngón tay thản nhiên lướt dọc theo thân chủy thủ bạc khắc hình xà quấn, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, không chút gợn sóng.

“Yên Yên thật thông minh.”

Hắn cúi đầu, giọng điệu nhẹ nhàng đến đáng sợ.

“Làm ta tiếc không nỡ giết cô.”

Vệ Hạ Yên khẽ nuốt nước bọt, vừa mở miệng đã phát hiện mình lắp bắp:

“Ta… ta có thể hỏi một câu không? Vì sao huynh muốn giết bọn họ?”

Cảnh Nguyên Bạch thoáng dừng lại, chủy thủ trong tay khựng lại giữa không trung.

“Hửm?” Hắn nghiêng đầu, như thể không hiểu lắm câu hỏi ấy. “Làm một chuyện… nhất định phải có lý do sao?”

“Theo lẽ thường… thì đúng vậy.” 

Vệ Hạ Yên vừa dứt lời đã cảm thấy hối hận vì sự bốc đồng của mình. Nhưng ngoài dự đoán, Cảnh Nguyên Bạch lại nghiêm túc suy nghĩ. Hắn cau mày, tựa hồ đang tìm kiếm một lý do hợp lý, nhưng sau một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được gì. Ánh mắt hắn dừng trên người Vệ Hạ Yên, như đang mong nàng cho hắn một gợi ý. Vệ Hạ Yên hít sâu một hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh, mạnh dạn nói:

“Ví dụ như… khụ, ví dụ như nghe thấy điều gì đó làm huynh tức giận?”

Cảnh Nguyên Bạch nhún vai, vẻ mặt thản nhiên:

“Ta hình như chưa từng tức giận, nên không hiểu cô đang nói gì.”

Đúng là quái nhân. Vệ Hạ Yên thầm nghĩ. Đề tài đến đây liền dừng lại. Nàng cúi xuống nhìn về phía dưới lầu, phát hiện Thanh Hà trấn này đúng là một nơi chẳng ai thèm quản. Rõ ràng có nhiều người chết như vậy, thế nhưng quan binh vẫn không xuất hiện.

Nhưng nàng cũng lo lắng nếu quan binh thực sự đến, e rằng sẽ khó giải thích rõ ràng mọi chuyện. Vì thế, nàng nhẹ giọng đề nghị:

“Chúng ta… có nên chạy trước không?”

Cảnh Nguyên Bạch thực ra rất dễ nói chuyện, lập tức đứng dậy trước một bước, đi về phía cầu thang. Vệ Hạ Yên cũng theo đó mà đứng lên, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một luồng nhiệt lưu bỗng dưng trào dâng từ bụng dưới, khiến sắc mặt nàng khẽ biến. Bàn tay vô thức bám lấy thành ghế để giữ vững thăng bằng.

Cảnh Nguyên Bạch nhận thấy sự bất thường, quay đầu lại nhìn nàng, giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo chút quan tâm:

“Yên Yên, làm sao vậy?”

Vệ Hạ Yên cứng đờ tại chỗ, nhưng cảm giác nóng bức đột ngột này dường như đang dần lan tỏa. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, từng đợt nhiệt lưu từ bụng nhỏ nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân. Cảm giác này như từng cơn sóng biển bị gió thổi động, cuộn trào mãnh liệt, từng đợt từng đợt va chạm, tựa hồ muốn thiêu đốt nàng thành tro bụi.

Ban đầu, nàng còn hoài nghi liệu có phải Cảnh Nguyên Bạch đã hạ thủ với mình. Nhưng đối phương chỉ đứng yên, thản nhiên quan sát nàng, tựa hồ đang đánh giá tình trạng khác thường này.

Ánh mắt hắn vẫn sạch sẽ, thản nhiên, đôi đồng tử nhạt màu trong suốt như dòng suối không gợn tạp chất. Vệ Hạ Yên đột nhiên nhận ra, việc này hẳn là không liên quan đến hắn. Cảm giác nóng bức trong cơ thể càng lúc càng khó chịu, chân nàng như nhũn ra. Cảnh Nguyên Bạch nhìn nàng, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo ý dò hỏi:

“Không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?”

Vệ Hạ Yên không muốn nán lại quá lâu, bởi nàng đã nghe thấy bên ngoài trà lâu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Đại khái là quan binh đã nhanh chóng kéo đến.

Nàng cố gắng đứng vững, cảm giác nóng bức trong người dần tan đi, chỉ còn lưu lại đôi vành tai đỏ bừng. Toàn thân như vừa bị thiêu đốt, giờ lại chìm vào một sự lạnh lẽo mơ hồ.

Vệ Hạ Yên không hề hay biết giờ phút này mình trông như thế nào, một đôi mắt long lanh như phủ hơi nước, gương mặt ửng hồng vì dư âm nhiệt khí, nhìn về phía Cảnh Nguyên Bạch lại vô thức mang theo vài phần thẹn thùng khó tả. Nàng vội lên tiếng, che giấu sự mất tự nhiên:

“Có lẽ là uống nhiều trà quá, dạ dày không thoải mái. Giờ chúng ta có thể đi rồi.”

Cảnh Nguyên Bạch bị ánh mắt chứa đầy “tình ý” kia của nàng nhìn chằm chằm, thoáng có chút không được tự nhiên. Hắn xoay người, không nói gì mà đi xuống lầu trước. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại có phản ứng này, nhưng cũng lười suy nghĩ nhiều.

Giống như trên thế gian này còn rất nhiều thứ cần học hỏi, hắn không quá để tâm đến việc bản thân có thích ứng hay không, chỉ đơn giản cảm thấy thú vị mà thôi. Chân trước hai người vừa bước ra khỏi cửa, chân sau quan binh liền ào ào kéo đến.

Bên ngoài trà lâu, bá tánh vây xem náo nhiệt rất đông, Vệ Hạ Yên và Cảnh Nguyên Bạch cũng hòa lẫn vào trong đám người, giả bộ như chỉ là người qua đường hiếu kỳ, cùng mọi người nhìn vào trong.

“Ai da, đây là vụ án thứ mấy trong tháng này rồi?”

“Vụ án thứ năm… Không đúng lắm, bọn họ chết không giống với mấy vụ trước.”

“Hình như có chút khác biệt, bảy khiếu* chảy máu…” Viên quan cầm đầu vuốt râu, trầm ngâm nói: “Những vụ trước dường như không hề có dấu hiệu chảy máu, mà giống như…”

(*Bảy khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng.)

Như sợ dân chúng nghe thấy, vị đại nhân kia bỗng ngừng lại, không nói thêm nữa.

“Đưa đi, mau đưa đi.”

Một người cất giọng thúc giục. Mấy tên quan binh lập tức giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, thu dọn thi thể mang đi. Sau đó, họ giải tán đám đông rồi niêm phong trà lâu. Vụ án này tạm thời cũng xem như khép lại.

Vệ Hạ Yên bị cách xử lý qua loa của bọn họ làm kinh ngạc, nàng nhìn thấy Cảnh Nguyên Bạch khoanh tay đi về phía khu chợ, bèn vội vàng đuổi theo. Hai người lại dạo quanh phố một buổi chiều, đến tối mới tìm khách điếm để nghỉ chân.

Chủ quán thấy bọn họ ăn mặc sang trọng, thái độ tự nhiên càng thêm niềm nở: “Hai vị muốn một gian thượng phòng phải không?”

Cảnh Nguyên Bạch quay sang nhìn Vệ Hạ Yên. Nàng lập tức hiểu ra chủ quán đang hiểu lầm quan hệ của họ, vội vàng nói: “Ta là nha hoàn của công tử, chúng ta cần hai phòng riêng.”

Chủ quán cười cười, đáp: “Nhưng quán của ta hiện tại chỉ còn đúng một phòng thôi.”

Nghe vậy, Vệ Hạ Yên liền muốn thương lượng với Cảnh Nguyên Bạch để tìm khách điếm khác. Chủ quán là người lanh lợi, nhìn thấu ý định của nàng, vội vàng nói: “Cô nương à, gian phòng này chính là phòng trống duy nhất ở Thanh Hà trấn lúc này.”

Nói rồi, hắn giải thích lý do. Bởi vì nơi này thường xuyên có người từ nơi khác đến, nên phòng trống trong khách điếm lúc nào cũng khan hiếm. Gian phòng này có được cũng là do có khách đổi kế hoạch đột xuất.

Nếu bọn họ không nhận, rất nhanh sẽ có người khác đặt mất. Vệ Hạ Yên hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Dù sao ngủ trong phòng vẫn hơn ngủ ngoài đường. Cảnh Nguyên Bạch thanh toán tiền phòng, chủ quán đích thân dẫn họ lên lầu hai.

Khi mở cửa bước vào, chủ quán mỉm cười nhìn họ, nói: “Ban đêm ở Thanh Hà trấn khá náo nhiệt, nhưng để đảm bảo an toàn, ta vẫn muốn nhắc nhở hai vị một chút, buổi tối tốt nhất đừng tùy tiện ra ngoài, đặc biệt là “.  Hắn chỉ tay về phía một tòa tiểu lâu không xa, cửa được trang trí hoa lệ với sắc đỏ rực rỡ.

Vệ Hạ Yên ban ngày đi dạo phố đã từng vài lần lướt qua tòa tiểu lâu đó. Nhưng cánh cửa luôn đóng chặt, không có bảng hiệu, cũng chẳng biết là nơi gì. Nàng chỉ đơn giản nói lời cảm ơn, không hỏi nhiều. Chủ quán cười cười rồi lui ra ngoài, dặn dò lát nữa sẽ mang bữa tối đến.

Cả ngày nay Vệ Hạ Yên đã uống không ít trà, lại ăn mấy phần điểm tâm, lúc này cũng không cảm thấy quá đói. Vì vậy, nàng chỉ dùng vài miếng, rồi đặt đũa xuống. Chủ tiệm canh đúng thời gian đến dọn dẹp sạch sẽ, rồi tiện tay đóng cửa giúp họ.

Cảnh Nguyên Bạch sau khi rửa mặt xong thì trở lại giường, bắt đầu cởi y phục. Vệ Hạ Yên nhìn hắn cởi áo ngoài, tháo giày bó, rồi tiếp tục gỡ nút thắt áo trong. Nàng hoảng hốt, vội vã đưa tay ngăn hắn lại.

Mà cảm giác nóng bức, bức bối khó chịu ban ngày, vốn đã bị nàng đè nén xuống, giờ đây lại bùng lên ngay khoảnh khắc tay nàng chạm vào hắn. Vệ Hạ Yên bỗng thấy bức bối vô cùng.

Rõ ràng thời tiết vẫn chưa thực sự nóng, nhưng nàng lại cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, hai má nóng bừng, chỉ hận không thể nhảy xuống một hồ nước lạnh để xua tan đi luồng nhiệt này. Sắc mặt nàng thoáng biến đổi, dưới ánh đèn hiện lên một vẻ đẹp lạ lẫm, có chút mê hoặc mà chính nàng cũng không nhận ra.

Vệ Hạ Yên giữ chặt tay Cảnh Nguyên Bạch, vội vàng hỏi:

“Huynh… định làm gì?”

“Cởi y phục để ngủ.” Cảnh Nguyên Bạch thản nhiên đáp, vẻ mặt đầy khó hiểu, rồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ mọi người không cởi y phục khi ngủ sao?”

“Cũng… không hẳn,” Vệ Hạ Yên lúng túng, không biết phải giải thích thế nào, đành nói: “Nếu phân phòng ngủ thì có thể, nhưng bây giờ chúng ta chung một phòng… vậy thì đừng cởi.”

Cảnh Nguyên Bạch bật cười, dường như cảm thấy lý lẽ này thật kỳ quặc. Nhưng hắn chưa cười được bao lâu đã khựng lại, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng, chậm rãi quan sát. Bị hắn nhìn chằm chằm, Vệ Hạ Yên cảm thấy mất tự nhiên, dè dặt hỏi:

“Huynh… nhìn ta làm gì?”

Cảnh Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi, đột nhiên tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

“Có vẻ ta quên nói với cô một chuyện.” Hắn cúi đầu, giọng nói trầm thấp, mang theo một tia ý cười mơ hồ.

“Bách Thối Hoa… có tác dụng phụ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play