Một tiếng hí thê lương vang lên, xé toạc màn đêm tĩnh mịch, nghe tựa như tiếng dã thú gào rú. Trung tâm đô thành tuy không cấm đi lại ban đêm, nhưng khi giờ Tý vừa qua, bá tánh đều đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Phủ Mộ tướng quân rực sáng trong biển lửa, tiếng khóc than, la hét, chửi rủa hòa lẫn vào nhau, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.mMột người gõ mõ tuần đêm ngang qua, nghe thấy tiếng động ầm ĩ từ bên trong phủ. Nhìn lên cánh cửa lớn sơn son, hắn thấy nó bị va đập đến mức rung lên, phát ra những tiếng “leng keng” chói tai, liền dừng lại muốn xem tình hình.

Bỗng nhiên, từ bên trong vang lên những tiếng “phanh phanh phanh” dồn dập, như thể có người đang điên cuồng đập phá. Sau một tiếng “đông” nặng nề, ván cửa bị đâm tung, một người đầy máu lăn ra ngoài. Toàn thân kẻ đó loang lổ vết thương, da thịt như bị xé rách từng mảng, máu từ những chỗ lộ cả xương trắng không ngừng rỉ ra, khiến người nhìn cũng thấy lạnh sống lưng.

Ngay sau đó, từng người một từ trong phủ chạy ra, ai nấy đều trong tình trạng thê thảm. Nhưng đi chưa được mấy bước, bọn họ liền lảo đảo rồi ngã gục xuống đất. Người gõ mõ kinh hãi đến mức hét lên thất thanh, nước tiểu chảy tràn xuống quần, cả người ngã ngồi bệt xuống đất.

“Có quỷ a!”

Vừa hét xong, hắn lập tức ngất lịm. Vệ Hạ Yên vừa tỉnh dậy liền cảm thấy toàn thân co rút đau đớn. Nàng đưa tay xoa mắt, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khắp nơi khô cằn hoang vu, cỏ cây úa tàn, không chút sức sống. Bầu không khí xung quanh huyên náo mà hỗn loạn, hoàn toàn khác xa với nơi nàng từng sống trước đây.

Chẳng lẽ… nàng đã đến Quỷ Môn Quan? Ý nghĩ này khiến nàng sững sờ, chưa kịp phản ứng thì bỗng phía sau vang lên một tiếng “xoạch” sắc bén. Một nhát roi quất mạnh xuống, đánh trúng nữ tù bên cạnh nàng. Người kia hét lên đau đớn, thân hình run rẩy, lập tức lảo đảo bước lên phía trước.

“Lão tử  không đánh thì không chịu đi đúng không? Lũ hèn hạ các ngươi, cút nhanh lên cho lão tử!”

Tiếng roi lại vun vút vút xuống, “bạch bạch” hai nhát nữa giáng mạnh, Vệ Hạ Yên bất giác cũng bước chân nhanh hơn.

“Nơi này là đâu?” Nàng quay sang hỏi người bên cạnh, giọng đầy nghi hoặc. “Còn nữa, chúng ta phạm tội gì?”

Nữ tù kia nghe vậy thì giật mình nhìn nàng, vẻ mặt khó tin:

“Yên Yên, cô bị làm sao vậy? Đây là khu ngoại ô của Trung Biện Hoàng Thành mà. Chúng ta chẳng phải vì đắc tội Trung Biện Vương nên mới bị lưu đày sao?” Giọng nàng ta run rẩy, rõ ràng là vì đau đớn mà không kìm được.

Hai chữ “Trung Biện” vang lên khiến lòng Vệ Hạ Yên chấn động. Trước khi gặp tai nạn xe cộ, nàng từng đọc một cuốn tiểu thuyết. Trong đó, đô thành cũng mang cái tên này…

Nàng ngẩn người một lát, ngập ngừng hỏi:

“Trung Biện… Trung Lăng?”

“Suỵt! Đừng nhắc nữa!”

Nữ tù bên cạnh nghe vậy suýt chút nữa ngã nhào, vội vàng nhân lúc binh lính không chú ý, hạ giọng kéo tay nàng, vẻ mặt hoảng hốt.

Vệ Hạ Yên khó hiểu: “Sao vậy?”

Nữ tù hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

“Bây giờ chúng ta dù sao cũng chỉ bị lưu đày, nhưng nếu những lời này mà lọt vào tai bọn chúng, nhất định sẽ bị xử cực hình ngay lập tức!”

Vệ Hạ Yên nghe vậy, trong lòng khẽ động. Trong cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc, có nhắc đến rằng Trung Biện vốn dĩ tên là Trung Lăng Quốc. Đến đây, nàng đã có thể chắc chắn, mình thực sự đã xuyên vào trong sách. Sau đó, nữ tù lại kể sơ qua về nguyên nhân bọn họ bị lưu đày.

Nghe nói vào ngày sinh thần của Trung Biện Vương, hắn đột nhiên phát bệnh, nghi ngờ có người bỏ thuốc vào thức ăn. Vì vậy, chỉ với một đạo thánh chỉ, toàn bộ cung nữ phụ trách hầu hạ ngày hôm đó đều bị lưu đày.

Nghe nữ tù kể lại, Trung Biện Vương từ nhỏ đã mắc chứng động kinh, những cơn bệnh phát tác thế này cũng chẳng phải lần đầu. Chỉ có thể nói, bọn họ xui xẻo mà thôi. Xem ra vị Trung Biện Vương này chẳng qua chỉ muốn giết người để hả giận, còn chuyện hạ độc chỉ là cái cớ tùy tiện bịa ra. Ngu ngốc, vô đạo. Vệ Hạ Yên khẽ nhíu mày.

“Nghe nói nơi chúng ta bị lưu đày rất gần với quân doanh phía Tây Bắc. Không biết sau khi tới đó, bọn họ định làm gì chúng ta nữa?”

Nữ tù kia vẫn thì thầm lo lắng, nhưng Vệ Hạ Yên nghe xong chỉ thấy lạnh cả sống lưng. Làm gì ư? Nàng đã có đáp án. Ánh mắt đảo qua bốn phía, ngoài đội binh lính áp giải bọn họ và viên giám sát quan cưỡi ngựa đi sau, hoàn toàn không có bất cứ ai khác.

Nhưng cả đoàn lưu đày này đều là nữ tử, hơn nữa còn là những cung nữ non nớt từng sống trong thâm cung. Đừng nói đến chuyện phản kháng, vừa nãy chỉ một roi quất xuống, đã có ba người ngã gục.

Nghĩ đến việc Trung Biện Vương căn bản chẳng buồn quan tâm đến bọn họ, càng không để ý liệu bọn họ có thể sống sót đến được Tây Bắc hay không, Vệ Hạ Yên cảm thấy lạnh sống lưng.

Nàng không muốn chết. Nàng đã chết một lần rồi. Bản năng sinh tồn mãnh liệt thúc đẩy đầu óc nàng hoạt động nhanh hơn, nhưng cổ tay vẫn bị trói chặt trong xiềng xích kiên cố. Không có chìa khóa, căn bản không thể mở ra, càng đừng nói đến mấy chiêu như trong phim, dùng một mảnh sắt nhỏ cạy khóa.

Rốt cuộc, đây là xích sắt chứ không phải dây thừng… Tạm thời chưa nghĩ ra cách thoát thân, Vệ Hạ Yên chỉ có thể nhẫn nhịn đi theo. Đường đến Tây Bắc còn dài, nàng vẫn còn thời gian để tìm cách. Đêm xuống, đoàn người bị dẫn đến một bãi tha ma hoang vắng. Có lẽ đám binh lính cố ý làm vậy, bọn họ cười cợt đầy ác ý:

“Tối nay, nghỉ lại ở đây đi.”

Vệ Hạ Yên nhìn quanh, phát hiện không xa có những nấm mồ hoang lở lói, dường như đã bị chó hoang đào bới. Trên mặt đất lộn xộn, loáng thoáng có vài đốm lửa xanh mờ nhảy múa trong bóng tối. Có người sợ đến phát run, hét toáng lên: “Quỷ hỏa*”

Vệ Hạ Yên lặng lẽ quay đầu, hạ giọng trấn an:

“Đừng sợ, trên đời này không có ma quỷ. Đó chỉ là chút lân quang* mà thôi.”

“A… là cái gì?”

Đối phương có vẻ không hiểu, nhưng nàng cũng không định giải thích thêm. Đám giám sát quan cùng mấy tên lính cầm đầu đi xa, dựng trại nghỉ ngơi, chỉ để lại vài binh lính trông coi nhóm tù nhân. Các cung nữ bị lưu đày tụm lại, thì thầm trò chuyện để giết thời gian. Đám lính cũng không quan tâm, chỉ lo ăn lương khô một bên.

Dù sao xích sắt của bọn họ còn được nối với ngựa, có muốn chạy cũng không thoát.

Vệ Hạ Yên ngồi xuống, mệt mỏi sau cả ngày dài. Nhưng thấy đám lính không có ý định chia đồ ăn cho bọn họ, nàng đành ôm bụng đói, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên kia, đám lính thì thầm bàn tán:

“ Nghe nói phủ Mộ tướng quân bị diệt môn nửa tháng trước, thảm lắm. “

“ Chính chúng ta còn chưa đủ thảm sao? Còn lo cho người khác? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đó là Mộ tướng quân phủ đấy. Ai có bản lĩnh lớn đến mức giết sạch bọn họ như vậy…”

“ Là con quái vật đó. “

“ Cái nào? “

“Kẻ bị nhốt ở hậu viện ấy. Đứa con vợ lẽ của Mộ tướng quân.”

“ Trời đất ơi… Vậy kẻ đó đâu? Đã chạy thoát rồi sao? “

“Nghe nói hắn phát điên rồi tự tay châm lửa, một đám cháy lớn thiêu rụi tất cả. Quái vật đó chắc cũng đã chết trong biển lửa rồi.”

Câu chuyện kết thúc tại đó. Dù sao thì chuyện liên quan đến phủ Mộ tướng quân và “quái vật” kia cũng là một bí mật không ai dám nhắc đến trong hoàng thành Trung Biện.

Vệ Hạ Yên đói đến lả người, ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn. Lập tức cảnh giác, nàng mở mắt ra. Vừa nhìn lên, nàng thấy có mấy người đang lặng lẽ tiến đến. Họ có vẻ đều biết võ, mặc y phục dạ hành, mặt bịt kín hoàn toàn.

Người cầm đầu giơ tay lên, đặt ngón trỏ trước môi ra hiệu “Im lặng.” Vệ Hạ Yên lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu. Không ngờ giữa đường lại có thể gặp may thế này. Chủ yếu là trước đây nàng quá bận đi công tác, chưa kịp đọc hết cuốn sách này, nên cốt truyện phía sau ra sao nàng cũng chẳng biết. 

Nàng chỉ biết mình xuyên vào thân phận một cung nữ ở Ngự Thiện Phòng trong hoàng cung Trung Biện. Vệ Hạ Yên lặng lẽ tựa vào một nấm mồ, nhìn thấy tên hắc y nhân cầm đầu rón rén đến gần lều trại của giám sát quan. Ngay sau đó.

“Xoẹt!”

Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, máu tươi bắn lên vải lều, thậm chí còn dập tắt ngọn đèn dầu leo lét bên trong. Sau khi giết xong giám sát quan, hắc y nhân bước ra khỏi lều, nhìn thoáng qua Vệ Hạ Yên. Nhìn thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hắn không khỏi đánh giá nàng thêm một chút.

Vệ Hạ Yên khi bị lưu đày đã sớm bị thay vào bộ tù phục vải thô màu vàng nhạt, búi tóc rối bời, nhưng đôi mắt sáng trong như hồ nước sâu lại vô cùng nổi bật, đúng là một mỹ nhân hiếm có.

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh giết người, tất nhiên không thể bình tĩnh như vậy. Nàng chỉ đang giả vờ. Hơn nữa, nàng sợ mình hét lên sẽ đánh thức đám binh lính xung quanh. Nhưng dù nàng nhịn được, hai nữ tù nhân vừa bị đánh thức bên cạnh lại không thể kiềm chế, hoảng loạn hét lên.

Chỉ chốc lát, binh lính đều bừng tỉnh, lập tức rút đao lao vào giao chiến với nhóm hắc y nhân. Vệ Hạ Yên căng thẳng quan sát tình hình. Nếu lần này nàng không thể nhân cơ hội trốn thoát, chắc chắn bọn lính sẽ tăng cường phòng vệ. Khi đó muốn chạy cũng chẳng còn cơ hội!

Nàng chống tay lên nấm mồ, cắn chặt môi, tránh né ánh đao lóe lên khắp nơi, liều mạng lao về phía tên hắc y nhân cầm đầu. Khi đến gần, nàng dồn hết sức nâng tay lên, hét lớn:

“Cầu xin ngươi, trước tiên hãy giúp ta cởi xiềng xích!”

Người nọ sau khi nghe xong, xoay người một cái, trường kiếm trong tay vẽ một đường vòng cung sắc bén rồi nhanh chóng chém xuống. Thanh kiếm này không biết được rèn từ loại vật liệu gì, thế nhưng sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn.

“Đinh!”

Xiềng xích trên tay Vệ Hạ Yên lập tức đứt đoạn, nàng khôi phục tự do. Nàng vội vàng cảm tạ, định quay lại giúp giải cứu những người khác. Nhưng còn chưa kịp bước đi, nàng đã thấy đám binh lính không thể chống lại hắc y nhân bắt đầu rút lui về phía bãi tha ma. Sau đó. Bọn chúng đề đao lên, không chút do dự tàn sát toàn bộ nữ tù.

Máu chảy lênh láng, tiếng hét ngắn ngủi vang lên rồi lụi tắt. Hắc y nhân thấy không thể cứu thêm người, cũng không hề ham chiến, nhanh chóng rút lui về hướng đường núi. Bọn họ căn bản không có ý định mang theo Vệ Hạ Yên. Vệ Hạ Yên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng chấn động mạnh.

Có lẽ những hắc y nhân kia chỉ đến để giết giám sát quan, việc cứu các nàng chỉ là tiện tay. Nàng kinh hãi lùi lại, trơ mắt nhìn những cung nữ vừa nãy còn sống sờ sờ, trong nháy mắt toàn bộ biến thành vong hồn dưới đao. Một cơn lạnh lẽo trào dâng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, nàng hít mạnh một hơi. Không còn thời gian suy nghĩ nhiều.

Vệ Hạ Yên lập tức dậm chân, quay người lao nhanh vào rừng sâu tối đen như mực. Nàng có thính lực rất tốt, sau khi chạy điên cuồng một hồi lâu, cuối cùng bốn phía cũng trở nên yên tĩnh.

Đám binh lính kia không đuổi theo nàng. Vệ Hạ Yên không biết thân thể này đã nhịn đói bao lâu, chỉ biết rằng vừa dừng lại, toàn thân nàng liền vô lực, mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Nhưng trong rừng rậm đầy rẫy rắn rết, côn trùng, chuột kiến, nàng không dám nhắm mắt ngủ, chỉ có thể mở to mắt, thở dốc dồn dập.

Nàng đưa tay lau mồ hôi, bỗng cảm thấy cổ tay áo bị thứ gì đó vướng lấy. Dưới ánh trăng mờ nhạt, nàng miễn cưỡng nhìn rõ, đó là một góc khăn lụa. Là chiếc khăn ban ngày nữ tù kia từng dùng. Không biết bằng cách nào, nó lại mắc vào người nàng.

Tiếc là, chủ nhân của nó đã chết. Vệ Hạ Yên lặng lẽ nhét khăn trở lại trong tay áo, đang định đứng dậy tiếp tục đi thì “ sột soạt.”

Sau lưng truyền đến tiếng lá cây bị giẫm nát. Nàng lập tức căng cứng người, không dám động đậy. Bàn tay run rẩy lần mò mặt đất, tìm được một cành cây khô. Tiếng động phía sau ngày càng rõ ràng, bước chân nặng nhẹ không đồng đều. Vệ Hạ Yên kinh hãi nhận ra, thứ đang đến gần nàng, có lẽ không phải con người.

Bốn chân và hai chân, vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Vệ Hạ Yên hơi nheo mắt, dùng khóe mắt liếc về phía sau. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một tia đỏ sẫm thoáng hiện, giống như một đôi mắt dã thú rực sáng trong bóng đêm, đỏ ngầu đến quỷ dị. Nàng lập tức thu ánh mắt về, siết chặt cành cây trong tay.

Khoảng cách từ đây đến bãi tha ma lúc nãy không xa, xung quanh là những ngôi mộ hoang lạnh, không ai hương khói. Vệ Hạ Yên từng xem qua phim truyền hình, nghe nói có một loại chó hoang chuyên ăn xác chết, mắt của chúng sẽ hóa đỏ như máu.

Nàng chỉ đoán thế thôi. Nhưng ngay sau đó. 

“Ực…”

Một âm thanh nuốt nước bọt vang lên từ phía sau. Thứ đó đang nhắm thẳng vào nàng. Coi nàng là bữa tối của nó. Cơn giận trong lòng Vệ Hạ Yên bùng lên dữ dội.

Mới vừa thoát khỏi tay binh lính, giờ lại thành mồi của dã thú? Thật đúng là “ra hang hổ, lại vào ổ sói”! Không kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng nhanh chóng chống tay xuống đất, bất ngờ bật người sang một bên, hiểm hóc né tránh đòn tấn công của thứ kia.

Nhìn kỹ lại, quả nhiên là một con chó hoang điên cuồng. Vệ Hạ Yên siết chặt nhánh cây trong tay, cảnh giác quan sát. Con chó rõ ràng không dễ dàng buông tha cho nàng, một cú vồ hụt liền lập tức lao lên lần nữa.

Ban đầu, nàng chật vật né tránh, nhưng dần dần cũng nhìn ra được quy luật tấn công của nó. Mượn bóng cây rậm rạp trong rừng làm chỗ ẩn nấp, nàng khéo léo len lỏi giữa những tán lá, tìm cơ hội phản công. 

Thế nhưng, đói khát kéo dài khiến thể lực nàng kiệt quệ, sức lực chẳng còn bao nhiêu. Cho dù có tìm được sơ hở, nàng cũng không thể ra đòn quyết định. Đang lúc khó khăn, bỗng nhiên, một mùi hương lạ thoang thoảng trong không khí.

Hương thơm ấy mang theo chút gì đó quỷ dị, như thể từ hư vô mà đến. Điều kỳ lạ là nó không ảnh hưởng đến nàng, nhưng con chó hoang lại đột nhiên khựng lại giữa không trung, động tác chậm đi nửa nhịp.

“Rầm!”

Nó mất đà, đâm sầm vào thân cây bên cạnh. Cơ hội ngàn vàng. Ánh mắt Vệ Hạ Yên chợt sắc bén, không chần chừ thêm giây nào, lập tức lao lên, nhấc nhánh cây trong tay, dồn hết sức mạnh đâm thẳng xuống!

“Phụt—”

Một dòng máu đen đỏ, tanh hôi nồng nặc trào ra, nhuộm đầy thân thể nàng. Nhưng lúc này, Vệ Hạ Yên chẳng còn tâm trí để bận tâm. Nàng giáng từng cú đánh mạnh xuống, hết nhát này đến nhát khác, cho đến khi con chó hoang hoàn toàn ngừng giãy giụa.

Xác nhận nó đã chết hẳn, nàng mới thở hắt ra, dùng chân đá văng cái xác sang một bên. Vệ Hạ Yên giơ tay lau đi vết máu dính trên mặt, chưa kịp ổn định hơi thở thì chợt nghe thấy một tràng cười khẽ vang lên từ phía xa.

Tiếng cười trong trẻo, mang theo chút tùy ý lẫn vài phần bỡn cợt. Giống như giọng của một vị công tử trẻ tuổi. Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một thiếu niên khoác trên mình bộ bạch y, lười biếng tựa người vào gốc cây. Hai tay hắn khoanh trước ngực, dáng vẻ thong dong, ánh mắt như đang thưởng thức một màn kịch thú vị. Nhưng bóng cây che phủ nửa thân người hắn, khiến dung mạo trở nên mơ hồ, không thể nhìn rõ.

* Quỷ hoả, Lân quang : ma trơi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play