Vệ Hạ Yên có tâm tư rất đơn giản, trước tiên phải sống sót, sau đó mới tính chuyện khác. Nàng thăm dò đối phương qua giọng điệu, đôi tay vô thức siết chặt lại, cố gắng tự tạo cho mình chút cảm giác an toàn.
Vệ Hạ Yên có đôi mắt trong trẻo, thanh lệ, gò má hơi bầu bĩnh khiến nụ cười càng thêm phần rạng rỡ, để lộ hai má lúm đồng tiền duyên dáng. Nhìn nàng lúc này thật sự là một cô gái hoạt bát, dễ gần.
Nếu thay sang váy áo lộng lẫy, búi tóc gọn gàng một chút, thì dung nhan kiều diễm ấy sẽ càng thêm phần thanh thuần trong trẻo, lại không mất đi nét quyến rũ. Gọi nàng là khuynh thành giai nhân cũng chẳng hề quá lời.
Nàng ngoan ngoãn nhìn thiếu niên trước mặt, nhưng đối phương chỉ lướt qua khuôn mặt nàng với ánh mắt lạnh nhạt:
“Ta hẳn là không có gì cần đến cô, chi bằng “
Lưỡi chủy thủ lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, phản chiếu đôi mắt sâu thẳm không chút hơi ấm của hắn.
“Huynh nhất định có!”
Vệ Hạ Yên cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Câu này nói ra xong, dường như thực sự có chút tác dụng. Thiếu niên rũ mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, hắn thu lại chủy thủ, thản nhiên nói:
“Quả thật có một việc, vậy cô tạm thời đi theo ta đi. Cô nương tên gì?”
Hắn nghiêng đầu hỏi. Vệ Hạ Yên khẽ thở phào, nhớ lại nữ tù phạm dường như đã từng nhắc đến tên nàng, liền lục tìm ký ức rồi trả lời:
“Ta gọi là… Vệ Hạ Yên.”
“Cảnh Nguyên Bạch.”
Thiếu niên ôn nhã gật đầu, sau đó ngồi trở lại bên cạnh bàn. Vệ Hạ Yên cũng theo đó mà ngồi xuống. Lão bản thấy hai người dường như đã thương lượng xong, lúc này mới mang nước trà và điểm tâm dọn lên.
“Cô nương, khăn lụa của cô…” Chủ quán đưa tay ra, ý muốn nhắc nàng lấy ra thanh toán. Vệ Hạ Yên đang định lấy ra thì Cảnh Nguyên Bạch đã lên tiếng trước:
“Tiền của nàng, ta trả là được.”
Vệ Hạ Yên vội vàng từ chối:
“Như vậy sao được, thật ngại quá.”
“ Cô đi theo ta, ta trả tiền, hợp tình hợp lý.”
Vệ Hạ Yên nghẹn lời, thấy chủ quán đã rời đi, liền nhanh chóng nhét lại khăn lụa vào trong ống tay áo. Nhưng nàng vẫn không thể hiểu nổi thiếu niên trước mắt này. Người tên Cảnh Nguyên Bạch này dường như có chút kỳ quái, nói hắn đối xử tốt với mình, nhưng vừa rồi rõ ràng còn chấp nhất muốn rạch bụng nàng; nói hắn không tốt, nhưng hắn lại có vẻ rất biết nói lý lẽ. Vệ Hạ Yên cụp mắt, khẽ liếc qua vài tên binh lính bên cạnh rồi chậm rãi lên tiếng:
“Ta vẫn phải cảm ơn huynh vì đã cứu ta tối qua.”
“Cứu cô?”
Cảnh Nguyên Bạch nhấp một ngụm trà, ánh mắt thoáng kinh ngạc:
“Ta đâu có.”
“Lúc ta gặp đàn chó hoang trong rừng, huynh cũng vừa vặn ở đó. Sau đó, con chó ngửi phải một mùi hương lạ rồi đâm thẳng vào gốc cây, tạo cơ hội cho ta chạy thoát.”
Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng, nàng chắc chắn rằng mùi hương kia chính là do Cảnh Nguyên Bạch tạo ra. Dù chưa biết thủ pháp giết người của thiếu niên này ra sao, Vệ Hạ Yên vẫn chắc chắn rằng mình không phán đoán sai. Cảnh Nguyên Bạch suy nghĩ một chút, rồi như thể đã sớm quên mất chuyện này, cười nhạt nói:
“Hôm qua ta chỉ đang thử nghiệm một loại dược hương mới. Ban đầu dược hương này được chế tạo cho con người, nhưng ta muốn xem thử liệu nó có tác dụng với lũ chó hoang điên cuồng hay không.”
Vệ Hạ Yên sững lại, rồi ngượng ngùng cúi đầu. May mà cuối cùng hắn chọn dùng trên chó.
“Cô nương vừa nói cô tên là…” Cảnh Nguyên Bạch nhíu mày như thể đã quên mất. Sau đó, hắn bình thản giải thích:
“Xin lỗi, ta thường rất dễ quên những người hoặc sự việc không quan trọng với mình.”
“Vệ Hạ Yên.”
Nàng nhắc lại, sau đó tò mò hỏi:
“Vậy cái gì mới được xem là quan trọng với huynh?”
“Trên đời này, mọi thứ đều không quan trọng.”
“…”
Thấy hắn lại hỏi tên mình, Vệ Hạ Yên chợt cười:
“Vậy huynh có thể gọi ta là Yên Yên được không? Như thế sẽ dễ nhớ hơn một chút.”
Nàng chống cằm, đôi mắt khẽ chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn dù lấm lem nhưng vẫn không thể che giấu được nhan sắc vốn có. Dáng vẻ nàng nửa nằm trên bàn cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Cảnh Nguyên Bạch. Hắn khẽ lặp lại cái tên trong đầu. Yên Yên? Nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Từ khi xuyên tới thế giới này, Vệ Hạ Yên vẫn luôn phải trốn chạy. Nhưng ít nhất, hiện tại, nàng có thể yên tâm mà ăn một bữa no. Ăn xong trà bánh, uống qua nước trà, Cảnh Nguyên Bạch liền dẫn theo Vệ Hạ Yên lên đường.
Vệ Hạ Yên vừa đi vừa suy nghĩ, định mở miệng hỏi xem bọn họ sẽ đi đâu, nhưng sau khi cân nhắc, nàng quyết định im lặng. Giữ được mạng sống trước mặt Cảnh Nguyên Bạch, xem ra ngoan ngoãn là điều quan trọng nhất.
Những người biết điều sẽ không hỏi quá nhiều, tránh khiến người khác khó chịu. Dù sao hiện tại nàng cũng chẳng có lựa chọn nào khác, chi bằng cứ đi theo trước rồi tính sau. Mặc dù không biết điểm đến là đâu, nhưng nàng có thể nhận ra một điều, bọn họ đang ngày càng rời xa trung tâm hoàng thành.
Bộ áo tù trên người nàng quá mức nổi bật. Ban đầu, nàng còn tưởng rằng sau một phen “nhuộm màu”, nó đã bị che giấu khá tốt. Không ngờ lại bị Cảnh Nguyên Bạch chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Thế nhưng hắn dường như không hề có hứng thú với việc nàng đã phạm tội gì để bị bắt. Ngay cả thân phận hay xuất thân của nàng, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.mDọc theo con đường nhỏ thẳng tắp đi ra, trước mắt là một khu chợ sầm uất.
Vệ Hạ Yên nhìn tấm bảng treo ở cổng chợ, trên đó viết bốn chữ lớn “Thanh Hà trấn nam”. Nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển như rồng bay phượng múa, tựa hồ được một cao nhân nào đó viết nên. Nàng dừng chân quan sát vài lần, rồi nhanh chóng theo Cảnh Nguyên Bạch bước vào.
Cửa vào có hai tên thủ vệ đứng gác. Phía trong chợ, cảnh tượng náo nhiệt đập vào mắt, dân chúng ăn mặc muôn hình muôn vẻ, xe ngựa qua lại tấp nập, người dạo phố, kẻ mua bán, không khí phồn hoa rộn rã.
Vệ Hạ Yên có chút e dè khi bước vào. Nếu ngay cả Cảnh Nguyên Bạch cũng có thể nhận ra bộ y phục trên người nàng là của phạm nhân, thì đám thủ vệ này lại càng không thể không biết.
Thế nhưng, bọn họ chỉ đứng thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến nàng. Vệ Hạ Yên bước qua cổng rồi len lén liếc lại một cái, phát hiện ánh mắt của hai gã thủ vệ vẫn trống rỗng, dường như… đã mất đi ý thức. Nàng không khỏi quay sang nhìn Cảnh Nguyên Bạch. Hắn khẽ nghiêng người, tùy ý bước vào một cửa hàng y phục.
“Chọn cho nàng mấy bộ xiêm y.”
Thiếu niên lười nhác ngồi xuống, vắt chân chờ đợi. Lão bản nương nhìn bộ áo tù trên người Vệ Hạ Yên, ánh mắt lóe lên một chút. Tuy nhiên, ở Thanh Hà trấn từ trước đến nay có đủ hạng người qua lại, dân chúng đã quen mắt với những kẻ lạ mặt, đặc biệt là những người làm buôn bán, ai cũng hiểu rõ một điều, không nên tùy tiện đặt câu hỏi.
Lão bản nương không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ giúp Vệ Hạ Yên thay một bộ váy màu phấn nhạt, thuận tiện múc nước cho nàng rửa mặt, còn tỉ mỉ chải cho nàng một búi tóc xinh đẹp.
“Cô nương, bộ quần áo này có cần ta giúp cô thiêu hủy không?”Vệ Hạ Yên cúi người cảm tạ: “Làm phiền rồi.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, tựa như đã ngầm hiểu, không cần nhiều lời. Sau khi thay trang phục xong, Vệ Hạ Yên bước ra từ phòng trong, đứng trước mặt Cảnh Nguyên Bạch, khẽ nâng ống tay áo lên hỏi:
“Cảnh công tử, như vậy có được không?”
Cảnh Nguyên Bạch chỉ liếc nhìn nàng một cái, khóe môi thoáng cong, ánh mắt mang theo ý cười, biểu tình ôn hòa hiếm thấy:
“Rất tốt.”
Không còn mặc áo tù nữa, tâm trạng Vệ Hạ Yên thoải mái hơn hẳn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Hai người cứ thế dạo quanh chợ không mục đích, cho đến khi đi ngang qua một trà lâu ẩn mình trong rừng trúc, bèn cùng nhau bước vào.
Bọn họ vừa mới uống trà không bao lâu, nên cũng không quá khát. Chỉ là, trong trà lâu dường như có người… Vệ Hạ Yên tuy xuất thân từ hiện đại, nhưng cũng hiếm khi tận mắt chứng kiến khung cảnh như thế này.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cảnh Nguyên Bạch, nàng không nhịn được hỏi:
“Cảnh công tử, huynh trước kia… chưa từng nghe qua thuyết thư sao?”
Cảnh Nguyên Bạch lắc đầu: “Chưa từng. Thuyết thư là gì?”
“Chính là… những câu chuyện trong thoại bản.” Vệ Hạ Yên cố gắng tìm cách diễn đạt. Ở thời đại này, tiểu thuyết có lẽ được gọi là “thoại bản”.
Nhưng người trước mắt nàng, so với một người cổ đại chân chính còn ngây ngô hơn, lại càng mơ hồ: “Thoại bản là gì?”
“À… chuyện này…” Vệ Hạ Yên nhất thời không biết nên giải thích ra sao.
May mắn là Cảnh Nguyên Bạch cũng không hỏi thêm. Hai người theo lối cầu thang lên lầu, chọn một chỗ ngồi gần tay vịn. Trà lâu này diện tích không lớn, người kể chuyện ngồi ở vị trí trung tâm tầng một. Gần cửa vào có bày bảy, tám chiếc bàn ghế, nhưng chỉ có ba bàn phía trước là có khách ngồi.
So với lầu một, lầu hai lại càng vắng vẻ, chỉ có hai bàn khách, một là bọn họ, một là người ngồi đối diện. Người kể chuyện là một lão già râu bạc, khóe mắt kéo dài một vết sẹo xấu xí, thoạt nhìn cũng không phải hạng người lương thiện khi còn trẻ.
Ông ta cầm trong tay một khúc đường mộc, có vẻ vừa mới kết thúc một đoạn chuyện. Lúc tạm dừng nghỉ ngơi, có người trong đám khách không kiên nhẫn chờ lâu, bèn lớn tiếng nói:
“Mấy câu chuyện cũ rích này nghe mãi cũng chán ngán! Có chuyện gì mới mẻ hơn không?”
Lão thuyết thư cười khẩy:
“Có thì có, nhưng ta dám kể, liệu khách quý có dám nghe không?”
Người vừa lên tiếng là một thiếu gia nhà giàu, bên cạnh còn có hai gã hầu nam đi theo. Hắn thò tay vào ngực áo, móc ra một thỏi vàng, “cạch” một tiếng ném xuống bàn trước mặt người kể chuyện.
“Nói cho hay vào! Thỏi vàng này coi như thưởng ngươi. Còn nếu kể không hay”
Hắn chưa nói hết câu, lão thuyết thư đã nhặt thỏi vàng lên, còn đưa lên răng cắn thử, đoạn cười cười nói:
“Không biết khách quý có hứng thú nghe về một tin đồn thú vị của Mộ tướng quân phủ trong hoàng thành không?”
Vừa nghe đến cái tên này, Vệ Hạ Yên chợt ngồi thẳng dậy. Lúc bọn họ bị lưu đày, các cung nữ trong cung cũng từng thì thầm to nhỏ về Mộ tướng quân phủ…
Nàng khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện sự không vui. Mộ tướng quân phủ gặp đại nạn, đó là một vụ án diệt môn đầy tang thương, vậy mà lão kể chuyện này lại gọi đó là “tin đồn thú vị” sao?
Động tác nhỏ này của nàng lập tức lọt vào mắt Cảnh Nguyên Bạch. Thiếu niên nghiêng đầu liếc nhìn, khóe môi vương ý cười. Hắn lười nhác giơ tay nghịch nhẹ bím tóc Toái Ngọc rủ xuống, dải lụa mềm trên cổ tay cũng theo động tác mà rung khẽ, phát ra một chuỗi âm thanh trong trẻo.
So với gã “khách quý” phía dưới đang vung vàng thưởng chuyện, Vệ Hạ Yên lại cảm thấy người trước mặt này càng giống một tiểu công tử nhà giàu tinh thần phấn chấn, tùy ý phóng túng hơn. Bị ánh mắt Cảnh Nguyên Bạch dừng lại trên người, Vệ Hạ Yên không khỏi ngồi thẳng lưng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cảnh Nguyên Bạch nhếch môi cười nhạt rồi thu ánh mắt về. Dưới lầu, lão kể chuyện vỗ mạnh đường mộc xuống bàn, giọng nói trầm thấp mà vang vọng. Mộ tướng quân phủ, ở hoàng thành vốn là một đề tài cấm kỵ. Nhưng Thanh Hà trấn lại nằm ngoài vùng quản hạt nghiêm ngặt, chỉ cần có bạc, lão kể chuyện chẳng kiêng dè gì mà nói thẳng.
“Hãy nghe cho rõ!”
Ông ta hắng giọng, gõ nhịp lên bàn, trầm giọng kể:
“Mộ đại tướng quân chinh chiến khắp nơi, công cao chấn chủ, lại lọt vào mắt xanh của Biện Vương. Ngài ấy không chỉ ban thưởng phủ đệ trong hoàng thành, mà còn đem trưởng công chúa gả cho hắn làm chính thất.”
“Ấy vậy mà, vị tướng quân được Vương hết lòng sủng ái ấy, nửa tháng trước, cả phủ lại gặp họa diệt môn, không một ai sống sót. Các vị có biết vì sao không?”
Bên dưới có người lập tức chen vào:
“Nghe nói con vợ lẽ của Mộ tướng quân là một quái vật! Hàng năm đều bị xích sắt khóa chặt trong hậu viện. Chẳng lẽ… chuyện này có liên quan đến quái vật đó?”
“Vị khách quý này nói không sai, đây chính là điểm mấu chốt thú vị nhất của tin đồn này.”
Lão thuyết thư nở nụ cười nhẹ, vết sẹo nơi khóe mắt cũng theo đó mà rung lên đôi chút.
“Nói rằng, hôm ấy gió lớn mưa to, con quái vật kia bất ngờ thoát khỏi xiềng xích, xông thẳng vào đại sảnh. Hôm đó, toàn bộ phủ Mộ tướng quân đều đang tổ chức đại thọ cho lão tướng quân, không ai ngờ được con quái vật ấy lại có thể dùng cách nào đó khiến cả Mộ phủ trong một đêm hóa thành tro tàn. Một đám cháy lớn đã thiêu rụi mọi thứ, không chừa lại gì!”
Vừa nói, thuyết thư nhân vừa làm ra vẻ thổn thức, nhưng kỳ thực trong giọng điệu lại chẳng có chút thương cảm nào.
Dân chúng Thanh Hà trấn đều có thái độ như vậy. Do điều kiện sống khắc nghiệt, lại nằm trên con đường phải đi qua, nơi này đầy rẫy những vụ cướp bóc, giết chóc, những chuyện đó dần trở thành điều quen thuộc. Biện Vương cũng chẳng buồn quản lý mảnh đất này.
Hắn vừa dứt lời, đám người bên dưới lập tức cười rộ lên.
“Thú vị thật! Con quái vật kia lại có thần lực đến vậy sao? Ta thực sự có chút tò mò rồi đấy.”
“Xem ra Mộ tướng quân cũng chẳng thần thánh như lời đồn. Nếu không, sao không bắt con quái vật đó mà băm vằm cho chó ăn?”
“Ha ha ha! Các ngươi nói xem, nếu con chó đó thực sự ăn phải hắn, liệu nó có phát điên luôn không?”
Tiếng cười không ngớt vang lên, từng tràng nối tiếp nhau, khiến Vệ Hạ Yên lạnh cả sống lưng. Đúng lúc này, thiếu niên thu hồi ánh mắt, đột nhiên quay sang nhìn nàng. Cảnh Nguyên Bạch chống cằm bằng một tay, khóe môi cong lên, nụ cười thuần khiết vô hại, tựa như đang trêu đùa mà hỏi:
“Yên Yên, cảm thấy thế nào?”
“Cái gì?” Vệ Hạ Yên ngơ ngác.
Nụ cười của Cảnh Nguyên Bạch càng sâu hơn: “Không bằng đoán thử xem? Nếu con chó đó thật sự ăn quái vật, rốt cuộc nó có phát điên hay không?”
Vừa nói, thiếu niên khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực lên một tia hứng thú khó lường. Từ ống tay áo hắn, một con dao găm lưỡi bạc lặng lẽ trượt ra. Cảnh Nguyên Bạch nhẹ nhàng ấn ngón cái lên lưỡi dao, sắc bén đến mức chỉ cần hơi chạm là có thể nở rộ một vết cắt nhỏ tựa như cánh hoa.