Vệ Hạ Yên dõi mắt nhìn về phía xa thật lâu. Nghĩ đến con chó hoang khi nãy có phản ứng khác thường, nàng nghi ngờ rằng thiếu niên kia đã ra tay giúp đỡ mình, liền muốn chạy đến cảm tạ. Thế nhưng, còn chưa kịp cất bước, thiếu niên đó đã lười biếng rời khỏi gốc cây, đi về hướng ngược lại với nàng.

Tiếng kim loại va chạm nhỏ vụn vang lên gần xa, Vệ Hạ Yên nghe rõ mồn một, đó là âm thanh phát ra từ những vật trên người thiếu niên kia. Chỉ là cụ thể đó là thứ gì, nàng lại không thể biết được.

Mặt trời dần nhô lên từ phương đông. Trải qua một đêm lang bạt trong rừng, Vệ Hạ Yên vừa đói vừa mệt, muốn tìm một chỗ dừng chân. Nhưng khi cúi đầu xuống, chữ “Tù” lớn trên vạt áo trước lập tức khiến nàng sầu muộn.

Nếu ra khỏi rừng mà gặp người, e rằng đối phương chưa kịp nghe nàng giải thích đã vội báo quan bắt giữ mất. Nàng cứ thế tiếp tục đi. Khi sắp ra khỏi rừng, đập vào mắt nàng là một hồ nước xanh thẳm cách đó không xa. Mặt hồ sâu lắng, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Vệ Hạ Yên do dự đôi chút, rồi chạy về phía đó.

Thế nhưng, khi đến gần hơn, nàng mới nhận ra đây dường như chỉ là một hồ nước tù đọng. Từng mảng rêu xanh trôi nổi trên mặt nước, có chỗ đã bắt đầu ngả vàng, thậm chí còn tỏa ra một mùi hôi khó chịu. Muốn uống nước thì đừng nghĩ tới nữa. Nhưng ít ra, vẫn có thể tận dụng nó…

Nén cảm giác ghê tởm, nàng cởi bộ áo tù trên người, dùng một nhánh cây nhỏ khuấy nước hồ cùng chút bùn, sau đó bắt đầu cọ rửa. Ngoài việc xóa đi vết máu, mục đích chính vẫn là che giấu chữ “Tù” kia.

Sau khi làm xong, thấy nét chữ vẫn còn lờ mờ hiện ra, nàng nghiến răng, dậm chân một cái, rồi tiếp tục vớt thêm một ít rêu xanh. Sau một hồi tỉ mỉ chà xát, cuối cùng cũng miễn cưỡng che phủ được. Hiệu quả thế nào, nàng cũng chẳng dám chắc, nhưng đây là biện pháp duy nhất lúc này.

Đợi đến khi quần áo khô tạm, nàng lại mặc vào, sải bước rời khỏi khu rừng. Vừa ra đến nơi, đập vào mắt nàng là một quán trà ven đường. Vệ Hạ Yên nhìn về phía trước quán trà, phát hiện đây chỉ là một con đường nhỏ vô danh, chẳng rõ dẫn đến đâu.

Trên bếp lò nhỏ bên quán trà, nước sôi lộc cộc bốc lên từng làn hơi nóng. Hương trà hòa quyện với mùi thơm ngọt của bánh trà lan tỏa, cuốn theo làn gió bay đến chỗ Vệ Hạ Yên, khiến dạ dày nàng quặn thắt vì đói.

Thật sự là quá đói rồi. Nàng nuốt nước bọt, bước vào quán. Giờ này không có mấy người qua đường dừng chân uống trà, nhưng với bộ dạng lấm lem hiện tại, chủ quán hiển nhiên chẳng có ý định tiếp đón nàng làm khách.

Vệ Hạ Yên chợt nghĩ đến chiếc khăn lụa vô tình vướng vào người khi trước. Nếu là vật trong cung, có lẽ vẫn đáng giá chút bạc. Đó vốn là di vật của nàng, lẽ ra không nên động đến. Thế nhưng, giữa cái chết vì đói và việc dùng khăn đổi lấy đồ ăn, nàng vẫn phải chọn vế sau.

“ Chủ quán, cái này có thể đổi lấy một đĩa bánh trà cùng một ấm trà xanh không?” Vệ Hạ Yên bước đến, dè dặt hỏi.

Chủ quán liếc nhìn chiếc khăn lụa, đôi mắt bỗng sáng lên:

“Có thể, cô nương cứ ngồi đợi một lát, trà bánh sẽ nhanh chóng được mang lên.”

Vệ Hạ Yên vui mừng, đang định tìm chỗ ngồi xuống, thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm quen thuộc, giống hệt âm thanh nàng nghe thấy khi gặp thiếu niên kia tối qua. Nàng theo phản xạ quay đầu nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm.

Thế nhưng, âm thanh đó nhanh chóng biến mất. Vừa quay lại, nàng liền thấy một chiếc bàn nhỏ ở xa, bên trên đặt một ấm trà, còn một chén trà bốc hơi nóng hổi.

Nghĩ rằng chủ quán đã mang trà đến cho mình, Vệ Hạ Yên chẳng thể chờ thêm, vội vã ngồi xuống.

Trong chén trà, nước trà sóng sánh phản chiếu ánh sáng, điểm xuyết vài vệt đỏ sậm như máu, bên trên còn lơ lửng mấy cánh hoa cùng màu. Vệ Hạ Yên cau mày. Đây là loại trà gì vậy?

Nhưng nàng thật sự quá khát, cổ họng khô rát như sắp bốc cháy. Vì thế, Vệ Hạ Yên cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, không vội hỏi han mà liền cầm chén trà lên, uống một hơi cạn sạch. Quá tanh.

Vệ Hạ Yên suýt chút nữa phun ra. Đúng lúc này, chủ quán vừa mang trà tới, nhìn thấy nàng thì sững sờ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:

“Cô nương, cô “

“Hả?” Vệ Hạ Yên mơ hồ, đưa tay lau môi dưới, phát hiện trên tay mình loang vệt đỏ hồng. Nàng nghi hoặc nhìn chủ quán, chưa kịp hỏi gì thì bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh phả tới trước mặt. Nàng giật mình ngẩng lên.

Không biết từ khi nào, phía đối diện đã có một thiếu niên ngồi đó. Hắn lười biếng chống cằm, khóe môi mang theo nụ cười đầy hứng thú, ánh mắt nhìn nàng sáng rực như có điều suy nghĩ.

“Cô nương uống nhầm Bách Thối Hoa của ta.”

Câu nói nhẹ bẫng, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa ý cười đầy thích thú. Vệ Hạ Yên sững người, ánh mắt chạm phải thiếu niên trước mặt. Hắn khoác hờ áo ngoài, mái tóc bạc buộc lỏng phía sau, đôi mắt mang sắc hổ phách nhàn nhạt, ánh lên tia tinh nghịch. Một vài lọn tóc được tết lại, điểm xuyết bằng những viên ngọc trắng nhỏ, theo động tác khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Một thân bạch y tựa sương sớm, mềm mại thanh thoát, nơi cổ tay quấn lấy một dải lụa cùng màu, ẩn hiện xen kẽ vài viên Toái Ngọc nhỏ. Nghĩ lại lúc nãy trên đường, âm thanh kim loại va chạm hẳn là phát ra từ những viên ngọc này. 

Bộ y phục này tuy đẹp, nhưng khi ánh mắt nàng chạm phải hắn, sống lưng lại bất giác lạnh buốt. Thiếu niên có gương mặt trắng tựa ngọc, giữa trán nổi bật một vết bớt, tựa như một con ngân xà đang cuộn mình, tỏa ra sắc đỏ nhàn nhạt. Đặc biệt là đuôi mắt, thoáng nhìn như vương một vệt hồng dịu nhẹ, càng làm tăng thêm nét yêu mị khó đoán.

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của nàng, những nhân vật có ngoại hình đặc biệt như thế này… tốt nhất không nên trêu vào. Vệ Hạ Yên đã từng nghe qua vô số loài hoa, nhưng chưa từng biết đến cái tên “Bách Thối Hoa”.

Chỉ e là một loài hoa cực kỳ quý hiếm. Thế nhưng, nhìn thiếu niên trước mặt mi mắt cong cong, gương mặt vô hại, nàng lại có chút hy vọng, có lẽ hắn không quá để tâm? Vệ Hạ Yên lập tức đứng dậy, cúi người thi lễ:

“Thật xin lỗi, ta lầm tưởng chén trà này là của mình…”

“Không sao cả, chắc hẳn cô nương rất khát.”

Vệ Hạ Yên giật mình. Thiếu niên này diện mạo yêu nghiệt như vậy… lại còn rộng lượng đến mức giúp nàng giải vây sao? Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù sao cũng đã lỡ uống trà của người ta, vẫn nên có chút thành ý đáp lễ. Vệ Hạ Yên lại lần nữa cúi mình:

“Xin hỏi công tử, ta nên bồi thường thế nào?”

Nàng nghĩ, dù hiện tại không nơi nương tựa, nhưng dù là làm công, trả tiền hay đi tìm một gốc hoa khác, thế nào cũng có cách đền bù. Thiếu niên im lặng nhìn nàng một lát, tựa như đang cân nhắc điều gì.

Vệ Hạ Yên bị đối phương đánh giá, trong lòng cũng không khỏi quan sát lại hắn. Hồi lâu sau, thiếu niên đột nhiên từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ bạc. Lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn khẽ vung nhẹ trước mặt nàng. Ngay sau đó, hắn nghiêm túc đưa chủy thủ đến trước mặt nàng, giọng điệu chân thành:

“Cô nương tự mình rạch ra, lấy ra trả ta đi.”

Vệ Hạ Yên: “…… Cái gì? Lấy, lấy ra?!”

Nàng hoảng hốt lùi lại hai bước, suýt nữa thì ngã quỵ. Hô hấp trở nên dồn dập, hai tay vô thức siết chặt vạt áo, thân thể khẽ run. Thiếu niên này vừa thốt ra những lời kinh người như vậy, mà vẫn có thể cười rạng rỡ đến thế… Vệ Hạ Yên thực sự không dám tin vào tai mình.

Đương nhiên, nàng tuyệt đối không thể đưa tay nhận lấy thanh chủy thủ kia. Người này rõ ràng là muốn lấy mạng nàng! Thiếu niên thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, hơi nhíu mày, nghiêng đầu, giọng điệu đầy tò mò:

“Cô nương không dám? Sợ đau sao?”

Là sợ chết. Nhưng cũng sợ đau. Vệ Hạ Yên gào thét trong lòng, rồi cứng đờ gật đầu.

Thiếu niên bật cười, nhẹ nhàng đứng dậy, thong thả xoay xoay thanh chủy thủ trong tay, sau đó không nhanh không chậm vòng qua bàn, đi đến bên cạnh nàng. Hắn mỉm cười an ủi:

“Có thể hiểu được, tự mình xuống tay đúng là hơi khó khăn.”

Vệ Hạ Yên nghe ra giọng điệu của hắn mang theo ý dò xét, đáy mắt không khỏi ánh lên vẻ hoảng hốt. Nhưng hắn lại chậm rãi nói tiếp :

“Vậy thì… để ta tự tay lấy đi.”

Vệ Hạ Yên: “……”

Chủ quán trà từ lâu đã nhận ra thiếu niên kia có gì đó không bình thường. Ban đầu còn thấy hắn xinh đẹp mà nhìn thêm vài lần, nhưng đến lúc này thì chẳng dám quản chuyện của bọn họ nữa, vội vàng rụt cổ, nhanh như chớp trốn sang một góc thật xa.

Thiếu niên vẫn cười, chậm rãi rút chủy thủ ra, ánh mắt không hề dao động. Đuôi mắt hắn mang theo một tầng sắc hồng nhàn nhạt, khi cười lên lại khẽ động, tựa như một bông hoa rực rỡ nở trên nền tuyết, đẹp thì đẹp thật, nhưng có lẽ là loài hoa chuyên nuốt chửng con mồi.

“Chúng ta… chúng ta có thể thương lượng mà!”

Vệ Hạ Yên vừa vội vàng xua tay, vừa từng bước lùi lại. Chưa kịp lui thêm, một luồng hàn khí lạnh buốt đã kề sát bên cổ. Soạt. Trước mắt nàng, một thanh trường đao chắn ngang, theo sau là giọng quát lạnh lẽo của binh lính phía sau:

“Đáng chết, cuối cùng cũng bắt được ngươi. Trung Biện Vương nói, hoặc là đi Tây Bắc, hoặc là chết. Nếu ngươi không muốn đi Tây Bắc, vậy thì chết đi “

Vệ Hạ Yên siết chặt nắm tay, hít một hơi lạnh buốt. Đảo mắt nhìn quanh, nàng thấy không ít binh lính đã vây kín lấy mình. Hóa ra tối qua, nàng còn tưởng đã cắt đuôi được bọn họ, nhưng xem ra, bọn họ chưa từng có ý định bỏ qua cho nàng, con cá lọt lưới này.

Lưỡi đao sắp bổ xuống, nhưng ngay lúc đó, thiếu niên đang cúi đầu thưởng thức ngân xà chủy thủ lại chậm rãi lên tiếng:

“Ta cảm thấy làm người vẫn nên có trước có sau, chờ ta lấy lại hoa của ta, rồi các ngươi muốn động thủ thế nào cũng được.”

Đám binh lính ban đầu chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ nghĩ đây là công tử nhà giàu nào đó đi lạc, không đáng bận tâm. Nhưng vừa nghe hắn nói ra những lời ngông cuồng như vậy, cả bọn lập tức cười ồ lên.

“Cút đi. Từ đâu ra cái tên ngốc này?” Một tên lính khinh bỉ quát lớn. “Hoàng gia giết người còn cần phân thứ tự trước sau?”

“Không cần sao?”

Thiếu niên nghiêng đầu, chớp mắt vô tội, bộ dạng như thật lòng thỉnh giáo.

“Vô nghĩa!” Tên lính hừ lạnh, giọng nói thô ráp như bị bao cát mài qua. “Hoàng gia là thiên. Ngươi dám phản kháng thiên uy? Hừ, trước tiên phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”

Vừa dứt lời, hắn vung đao, nhắm thẳng vào thiếu niên mà chém xuống. Hắn vừa dứt lời, đám binh lính xung quanh liền phá lên cười, ánh mắt nhìn thiếu niên đầy vẻ trào phúng, như thể đang xem một kẻ ngốc không biết tự lượng sức mình. Vệ Hạ Yên lập tức đưa mắt ra hiệu cho thiếu niên, ý bảo hắn mau chạy đi.

Dù gì thì vừa rồi hắn cũng có ý định mổ bụng nàng để lấy lại Bách Thối Hoa, nhưng so với đám binh lính này, hắn trông vẫn có vẻ ít đáng sợ hơn một chút. Những kẻ trước mặt toàn là lũ quen tay giết người, nếu thiếu niên còn tiếp tục dây dưa, e rằng sẽ bị cuốn vào rắc rối không đáng có.

Dù nàng hôm nay chắc chắn không thể thoát thân, cũng không cần kéo thêm một người chịu khổ cùng. Thế nhưng, đám binh lính cười nhạo không hề khiến thiếu niên bận tâm. Hắn chậm rãi nghiền ngẫm lời đối phương, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên.

“Ý ngươi là… chỉ cần có thực lực, thì có thể không cần bận tâm đến thứ tự trước sau?”

“Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi có “

Lời còn chưa dứt, sắc mặt tên binh lính bỗng nhiên biến đổi, ngay sau đó, hắn thống khổ lùi lại, vội vàng gạt thanh đao đang áp trên cổ Vệ Hạ Yên ra. Hắn không phải muốn tha cho nàng, mà là vì cánh tay của hắn, đột nhiên không còn nghe theo sự điều khiển của chính mình nữa!

Binh lính không kìm được cơn buồn nôn, tay cầm trường đao lại như bị một lực vô hình điều khiển, không ngừng ép lưỡi đao về phía cổ mình.

“Không… không được!!”

Hắn gào lên như kẻ điên, dường như chỉ cần hét to hơn một chút, sức mạnh quỷ dị kia sẽ buông tha cho hắn.

Cùng lúc đó, những binh lính còn lại cũng lâm vào trạng thái tương tự—đầu tiên là đau đớn gầm rú, rồi nôn khan, sau đó như những con dã thú mất kiểm soát, từng người một vung đao tự kết liễu chính mình. Tròng mắt họ trợn trừng, đầy tơ máu, hoàn toàn không giống người sống nữa.

Vệ Hạ Yên chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ đến thế. Dù tối qua nàng đã tận mắt thấy thích khách áo đen giết giám sát quan, nhưng so với khung cảnh trước mắt vẫn chưa là gì.

Chỉ trong chớp mắt, những thân thể cứng ngắc lần lượt ngã xuống. Tiếng đao kiếm va chạm tắt lịm. Không gian chìm vào tĩnh mịch chết chóc. Xác người nằm la liệt trên mặt đất, máu tươi lênh láng, đỏ rực đến chói mắt. Một vài tia bắn tung tóe lên ống quần Vệ Hạ Yên, lạnh buốt đến rợn người.

Nàng lập tức quay phắt đầu đi, không dám nhìn thêm giây nào nữa. Nhưng khi ánh mắt chạm vào thiếu niên bên cạnh, cơ thể nàng bất giác run lên. Hắn vẫn đứng đó, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trong trẻo nhưng lại thấp thoáng vẻ tà mị khó tả.

Nàng gần như có thể khẳng định rằng, dị tượng kinh hoàng vừa rồi chắc chắn là do thiếu niên trước mặt giở trò. Cũng giống như tối qua, con chó hoang đột nhiên phát cuồng cắn chết chủ nhân của nó.

Nhưng thiếu niên lại tỏ ra hoàn toàn thản nhiên, như thể chuyện này chẳng đáng để bận tâm. Hắn một lần nữa bước đến gần Vệ Hạ Yên, nhẹ nhàng quơ quơ ngân xà chủy thủ trong tay, ánh thép lạnh lẽo lóe lên ánh sáng mờ mịt.

“Đợi lâu rồi, phiền toái đã giải quyết xong. Bây giờ, cô có thể chọn tự mình làm, hay để ta ra tay?”

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ không có cách nào ít máu me hơn sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Hạ Yên nhăn lại đầy khổ sở.

“Nhưng ta không nghĩ ra.”

Thiếu niên sờ sờ chóp mũi, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ. Mái tóc dài rũ xuống theo động tác của hắn, những viên Toái Ngọc đính trên bím tóc nhẹ nhàng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe. Vệ Hạ Yên vô thức siết chặt ngón tay, cẩn thận dò hỏi:

“Ta có thể… đi theo huynh trước được không? Làm nha hoàn cũng được, hoặc nếu huynh cảm thấy ta có giá trị gì, ta làm gì cũng được. Từ từ trả nợ, có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play