Camera theo dõi trong phòng bệnh của Thẩm Chu Nhiên được lắp đặt từ sau vụ cậu bị bắt cóc hồi nhỏ, mãi gian nan lắm mới tìm về được, do chính tay ba Thẩm gắn lên.
“Anh hai, sao anh lại xem camera phòng của em?”
Câu này mà lọt vào tai người ngoài, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là biến thái mất.
Thẩm Lạc Châu không hề biến sắc, nhẹ nhàng sửa lại: “Là phòng bệnh, không phải phòng.”
Nói là phòng bệnh nghe còn đỡ, chứ "phòng" thì cứ kì quái thế nào ấy.
Thẩm Chu Nhiên "Ồ" một tiếng, vẫn không buông tha: “Vậy sao anh lại xem?”
"Thấy em trai si tình vì một kẻ mà tự sát ở bệnh viện, anh cũng nên tìm hiểu một chút chứ," Thẩm Lạc Châu nói, “Lúc mách tội với anh, sao không kể luôn chuyện cậu ta mắng em trong phòng bệnh?”
Muốn nói là che giấu cho Lương Tư Nghiên, nhưng lại cố tình gửi cho mình đoạn video khác. Chẳng lẽ muốn mượn danh tiếng của mình để ép Lương Tư Nghiên vào khuôn khổ?
Hắn có cái đầu óc ấy sao? Thẩm Lạc Châu đánh giá cậu thiếu niên đang buồn ngủ trên giường bệnh, khẽ nheo mắt.
Thẩm Chu Nhiên cong cong đôi mắt: “Anh đang lo lắng cho em.”
Thẩm Lạc Châu: “...”
Ai đời nghe người ta nói mà chỉ nghe được một nửa thế này?
Anh hiếm khi nhíu mày, vội vàng kết thúc chủ đề: “Em còn ngủ nữa không?”
“...Ngủ.”
Thẩm Chu Nhiên còn muốn trò chuyện với anh trai, nhưng vì vừa hao tổn quá nhiều sức lực, lại thêm thuốc giảm đau phát huy tác dụng, hiếm khi không bị cơn đau hành hạ, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Cậu ngủ ngon lành, nhưng có người lại chẳng tìm được chỗ mà ngả lưng.
Không ai khác chính là Lương Tư Nghiên.
Vừa về đến nhà nghỉ tồi tàn, hắn đã bị đòi tiền phòng. Hắn quăng lại một câu: “Đợi tôi lên lấy tiền đã.”
Nhân viên lễ tân nhìn hắn, lẩm bẩm sau lưng: “Mặc đồ hàng hiệu mà cũng phải đến đây tá túc. Làm màu làm mè, tưởng mình là ai.”
Kết quả, Lương Tư Nghiên không tìm thấy ví tiền của mình. Cái ví vốn để trong phòng đã biến mất.
“Báo cảnh sát! Chắc chắn có người trộm ví của tôi!”
Ông chủ nhà nghỉ không tin hắn: “Cửa phòng khóa kỹ càng, sao có thể có trộm được?”
Ánh mắt ông ta như đang nói: “Chắc là không có tiền nên kiếm cớ thôi.”
Lương Tư Nghiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa lao vào đánh nhau với ông chủ, nhưng bị người khác ngăn lại. Hắn khinh khỉnh: “Tôi thèm cái chỗ rách nát này chắc?”
Ông chủ: “Ai mà biết được là thật hay là kiếm cớ. Mấy loại khách như cậu tôi gặp nhiều rồi, đi nhanh đi.”
"Không cần ông đuổi!" Lương Tư Nghiên hất tay người giữ mình ra, vội vã rời khỏi nhà nghỉ.
Đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng ông chủ lẩm bẩm với khách trọ: “Cái loại không có tiền mà sĩ diện hão, còn bảo ví tiền bị mất trong phòng. Nực cười, chỗ này an ninh tốt thế, mỗi phòng một thẻ, sao mất được? Cứ tưởng mặc đồ hiệu là giàu có, ai ngờ đâu, biết đâu lại làm cái nghề gì...”
Lương Tư Nghiên tức đến đau cả đầu, đấm mạnh vào thân cây, ba giây sau thì nhăn nhó ôm lấy tay.
"Chết tiệt." Hắn chửi thầm.
Cứ hễ gặp Thẩm Chu Nhiên là hắn lại gặp xui xẻo.
Nhưng giờ hắn thật sự trắng tay rồi.
Số tiền trong ví cũng chẳng nhiều nhặn gì, cùng lắm là đủ trả tiền phòng và tiền ăn tối nay, ngày mai thì lại nhẵn túi.
Lương Tư Nghiên ngồi phịch xuống vỉa hè, lau mặt, cuối cùng bấm số điện thoại mà hắn không muốn gọi nhất.
"Alo?" Đầu dây bên kia là giọng nói lả lơi của một gã đàn ông.
"Tôi, Lương Tư Nghiên," Lương Tư Nghiên nói vắn tắt về tình cảnh của mình, “Chỗ anh còn phòng không? Cho tôi ở nhờ một đêm.”
Nghe xong câu chuyện của hắn, gã đàn ông bật cười, giọng điệu vừa phóng túng vừa hài hước, đầy vẻ xem kịch hay: “Lương thiếu gia cũng thảm quá nhỉ, bị ép thành chó nhà có tang, chỉ biết lang thang đầu đường.”
Lương Tư Nghiên cười khẩy: “Anh nên cảm ơn tôi mới phải, nếu không phải tôi nghe điện thoại, giờ này ai mới là kẻ bị trúc mã của anh đuổi ra đường còn chưa biết đâu. Anh mà bị đuổi ra ngoài, còn có đường về sao?”
Vài giây im lặng, đầu dây bên kia bật cười: “Phòng thì tôi có vài căn, bán rẻ cho Lương thiếu gia giá phòng tổng thống khách sạn năm sao nhân năm, ở nhờ một đêm thôi. Tiền nong thì cứ từ từ, đợi thẻ ngân hàng của cậu được mở lại cũng chưa muộn.”
Lương Tư Nghiên vừa chửi rủa hắn vô liêm sỉ, vừa hỏi địa chỉ nhà hắn.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất là làm theo lời bác trai nói, tính tình ông ấy cậu biết rõ mà.”
“Bảo tôi đi hầu hạ hắn, cầu xin hắn tha thứ á? Không có cửa đâu!”
Đối phương cười nhạt: “Cậu tưởng thật sự phải đi làm người hầu à? Thẩm Chu Nhiên chỉ muốn tìm cớ gặp cậu thôi, cậu nói vài câu ngọt ngào, chẳng phải hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu sao?”
Trong mắt hắn, Thẩm Chu Nhiên chẳng khác gì một món đồ, một con chó, thậm chí không đáng được coi là người.
Lương Tư Nghiên nghe xong, cảm thán: “Quý Hoài, anh đúng là đồ khốn.”
Quý Hoài cũng chẳng giận: “Ừ, thì sao?”
Sau khi cúp máy, một đôi tay vòng qua vai hắn, nũng nịu: “Ai thế, sao giờ này còn gọi điện? Cái tên trúc mã phiền phức của anh à?”
"Không phải." Quý Hoài nhả khói thuốc, không có ý định giải thích.
"Anh bao giờ mới đá hắn đi thế? Cứ thấy hắn bám lấy anh là em lại thấy ghét, có người đúng là ngu ngốc không biết thân biết phận, đến việc mình chỉ là thế thân cũng không..." Câu nói của người phụ nữ dần chìm vào im lặng trước ánh mắt lạnh lẽo của Quý Hoài.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay to khỏe mạnh bóp chặt cằm người phụ nữ, hắn nhếch mép khinh miệt: “Đá hắn đi, để đến lượt cô à?”
Hắn khẽ thở dài: “Cô còn không bằng giá trị lợi dụng của hắn, mà cũng dám nói ra những lời này.”
===
Thẩm Chu Nhiên ngủ say, không biết Thẩm Lạc Châu rời đi từ lúc nào. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, trong phòng bệnh đã có thêm hai người.
Một người ngồi trên giường bệnh phụ ở góc Đông Bắc, người còn lại đang chơi game ở góc Tây Nam xa nhất. Khi nhận ra ánh mắt của cậu, người kia cứng đờ, ngón tay ấn mạnh vào màn hình điện thoại, như thể muốn chọc thủng nó.
"Chú Tôn." Thẩm Chu Nhiên không quan tâm đến người kia, quay đầu nhìn người quản gia trên giường bệnh phụ, khẽ gọi tên ông.
Chú Tôn là một người đàn ông trung niên hiền hòa, tóc đen điểm bạc. Nghe thấy tiếng gọi lễ phép này, ông sửng sốt.
Trước đó, đại thiếu gia về nhà nói tiểu thiếu gia thay đổi nhiều lắm, ông còn không tin, giờ thì không thể không tin.
"Ừ, ừ," ông đáp lời, nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thẩm Chu Nhiên, ông đưa cho cậu cốc nước, “Uống chút nước cho đỡ khát, cẩn thận kẻo nghẹn.”
Chú Tôn đã quen chăm sóc Thẩm Chu Nhiên, nên luôn có phản xạ có điều kiện. Đồ ăn thức uống của cậu phải có nhiệt độ vừa phải, không quá nóng cũng không quá nguội, nếu không sẽ khiến cậu khó chịu. Sau khi trưởng thành, tình trạng của cậu đã tốt hơn nhiều, nhưng ông vẫn luôn chăm sóc cậu
Thẩm Chu Nhiên đồng ý, ngồi dậy nâng cốc nước uống cạn, mái tóc đen mềm mại theo động tác của cậu trượt xuống che đi một bên mặt.
Cậu cảm nhận được ánh mắt dò xét của chú Tôn, yên lặng ngồi im mặc cho ông nhìn.
Người thứ ba trong phòng bị ngó lơ, bực bội "Tch" một tiếng: “Cậu ta có phải công chúa hạt đậu* đâu, uống nước cũng sợ bỏng chết à?”
*"Công chúa hạt đậu" là một câu chuyện cổ tích nổi tiếng của nhà văn Hans Christian Andersen. Câu chuyện kể về một chàng hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa thật sự. Để thử lòng các nàng công chúa, hoàng hậu đã đặt một hạt đậu nhỏ dưới rất nhiều lớp đệm. Chỉ có nàng công chúa thật sự mới cảm nhận được hạt đậu và bị đau.
Chú Tôn nghe vậy không vui: “Lương thiếu gia, đừng có ăn nói xui xẻo.”
Chú Tôn tuổi cao, Lương Tư Nghiên không muốn đôi co với ông, khoanh tay nhìn Thẩm Chu Nhiên uống nước, gọi cậu: “Này.”
Thẩm Chu Nhiên khẽ cụp mí mắt, có lẽ ngủ quá lâu, sắc mặt cậu trông khá hơn nhiều. Khi cậu nâng tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, dưới ánh nắng sớm càng thêm rạng rỡ. Mu bàn tay phải cậu chi chít vết kim tiêm xanh tím, không tìm thấy một chỗ da lành lặn, mấy miếng băng dính trắng dán lung tung trên mu bàn tay trông rất khó coi.
Túi dịch truyền đang nhỏ giọt vào cơ thể cậu qua ống dẫn.
Cậu liếm môi, ngước mắt nhìn Lương Tư Nghiên.
Trong đầu Lương Tư Nghiên vang vọng lời nói của Quý Hoài tối qua, hắn tự nhủ "đàn ông phải biết lúc nào nên cương, lúc nào nên nhu".
Nếu không, hắn sẽ thật sự phải lang thang đầu đường mất.
Sau khi thuyết phục bản thân, hắn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với Thẩm Chu Nhiên, chỉ duy trì được vài giây: “Thẩm Chu Nhiên, tôi xin lỗi về những lời nói hôm đó trong phòng bệnh.”
Câu nói quá cứng nhắc, hắn bồi thêm: “Thật ra, tôi cũng rất đau lòng khi thấy cậu bị thương.”
Lương Tư Nghiên thở sâu, thế này chắc là được rồi, hắn đã chịu hạ mình, cậu ta mau mau cho hắn bậc thang bước xuống đi.
Thẩm Chu Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi hắn: “Nếu tôi gật đầu tha thứ cho anh, anh sẽ được về nhà sao?”
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lương Tư Nghiên nghe cậu nói vậy liền thở phào, vội vàng lấy điện thoại ra, “Cậu nói lại câu tha thứ cho tôi đi, tôi quay video gửi cho bố tôi.”
Thẩm Chu Nhiên hiểu ra, gật đầu, nhìn thẳng vào màn hình, chậm rãi nói: “Vậy thì tôi không tha thứ.”
Dễ dàng tha thứ như vậy, chẳng phải lãng phí tâm tư của anh hai sao?
Lương Tư Nghiên: “???”
Tay hắn run lên, suýt nữa gửi video đi, vội vàng hủy bỏ, không thể tin được hét lên: “Thẩm Chu Nhiên! Cậu có ý gì?”
"Nhỏ tiếng thôi, phòng bệnh không được ồn ào," Thẩm Chu Nhiên đưa cốc nước cho chú Tôn, nằm xuống đắp chăn, “Tôi chưa ăn sáng, đi chuẩn bị đồ ăn đi.”
"Ai?" Lương Tư Nghiên chỉ vào mũi mình, “Cậu đang ra lệnh cho tôi?”
Thẩm Chu Nhiên thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Lương Tư Nghiên còn định nói gì đó, cậu đã nhắm mắt lại.
Lại là như vậy! Từ khi tỉnh dậy, cậu ta luôn lạnh lùng với mình!
Lương Tư Nghiên nắm chặt rồi thả lỏng bàn tay.
Chú Tôn nhìn thấy hết: “Tôi còn phải chăm sóc cậu chủ, không tiện đi lại, phiền Lương thiếu. Lương thiếu biết nhà ăn ở đâu không?”
Lương Tư Nghiên hít sâu, cố gắng bình tĩnh, cười lạnh một tiếng: “Tôi có miệng, tôi tự hỏi được!”
Coi như là để thẻ ngân hàng nhanh chóng được mở lại! Để không phải ở cái phòng chó má của Quý Hoài nữa!
Đúng, tất cả là vì cuộc sống tốt đẹp của mình!
Hắn không ngừng lặp lại những lời này trong lòng, mới miễn cưỡng bước ra cửa.
Chú Tôn cười tủm tỉm gọi hắn lại: “Lương thiếu có biết cậu chủ có kiêng kỵ gì không?”
"Sao tôi phải biết?" Lương Tư Nghiên gắt gỏng trả lời.
Chú Tôn: “Tôi nghĩ Lương thiếu vẫn nên biết thì hơn. Cậu chủ có nhiều thứ kiêng kỵ, cũng dị ứng với nhiều loại thức ăn, nếu ăn phải sẽ bị tức ngực, buồn nôn. Nặng thì khó thở, thậm chí sốc phản vệ.”
Lương Tư Nghiên: “...”
Chân hắn khựng lại giữa không trung, cứng đờ thu về.
"Vậy... cậu ta dị ứng với những gì?" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Chú Tôn đã đoán trước được, đưa cho hắn một tập tài liệu được đóng dấu cẩn thận.
Lương Tư Nghiên nhìn chằm chằm mấy tờ giấy A4 chi chít chữ, im lặng tuyên thệ sẽ ghi nhớ.
Chú Tôn nhắc nhở hắn: “Nhớ đối chiếu trước khi mua đồ ăn, xem cậu chủ có ăn được không.”
Lương Tư Nghiên hít sâu một hơi, chữ "Vâng" nghẹn ứ trong cổ họng.
Thẩm Chu Nhiên là đồ thủy tinh đấy à? Cái này không ăn được, cái kia không đụng vào được!
Đợi Lương Tư Nghiên cầm tờ giấy mặt mày cau có rời đi, chú Tôn nói với Thẩm Chu Nhiên trên giường: “Cậu chủ, tôi sẽ liên hệ người chăm sóc ngay.”
"Không cần đâu ạ." Thẩm Chu Nhiên khẽ đáp, nhắm mắt lại.
Người chăm sóc có sức khỏe tốt chút là được, Lương Tư Nghiên điểm này rất phù hợp.
Nếu không lắm lời thì càng tốt.
Nghĩ đến đây, cậu có chút tiếc nuối.
Chú Tôn thấy cậu nhíu mày liên tục, vẻ mặt nhăn nhó như đang chịu đau, không khỏi lo lắng: “Có phải vết thương đau không?”
Thẩm Chu Nhiên: “Cũng tạm... Bác sĩ nói hôm nay thay băng.”
Cơn đau thật sự còn chưa đến đâu.
Đợi Lương Tư Nghiên mua đồ ăn sáng về phòng bệnh, cậu đã đi mất, hỏi ra mới biết cậu sang phòng vô trùng để thay băng.
“Làm như nghiêm trọng lắm ấy… Ăn sáng thôi mà cũng lắm chuyện, thay băng cũng phải vào phòng vô trùng.”
Sau khi biết rõ cậu ở đâu, Lương Tư Nghiên đi đến phòng vô trùng, chú Tôn đang đứng canh cửa chặn đường hắn.
Chú Tôn nhìn hắn với ánh mắt giận dữ, Lương Tư Nghiên khó hiểu: “Sao vậy?”
Chú Tôn biết mình không nên giận cá chém thớt với Lương Tư Nghiên, dù sao cậu chủ cũng có chỗ không đúng, nhưng người ta luôn có sự thiên vị, ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng…
Ông thở dài, né sang một bên, để lộ tình hình trong phòng: “Tự cậu xem đi.”
Để thay băng, lớp băng gạc đã được gỡ ra.
Vết thương trên cổ tay cậu lộ ra ngoài không khí.
Dữ tợn đáng sợ, như thể muốn cắt lìa cả bàn tay. Da thịt bị khâu lại bằng chỉ đen xấu xí, trông như một con sâu vặn vẹo, cái độ cong lại giống như khóe miệng tên hề đang cười toe toét.
Quái dị và kinh hãi.
Vết sẹo trên cổ tay trái của Thẩm Chu Nhiên, cả đời này sẽ không rời khỏi cậu.
"Cậu ta, vết thương này..." Lương Tư Nghiên sững sờ, cố gắng sắp xếp lại ngôn từ.
“Cậu ta điên rồi sao...? Sâu thế này ư?!”
Thẩm Chu Nhiên, chẳng phải cậu ta luôn lừa dối hắn sao?
Hắn cứ tưởng chỉ là vết thương nhỏ không đau không ngứa.