“Đây là tiểu thiếu gia Thẩm gia sao? Lớn lên trông cũng được đấy chứ.”
“Được cái mã ngoài thì làm được gì, đầu óc thì rỗng tuếch.”
“Nghe nói hắn ta cuống cuồng đi tặng quà người ta mà người ta còn chẳng thèm nhận, còn tự sát làm ầm ĩ cả bệnh viện lên... Không phải là cố tình kiếm chuyện cho chúng ta sao?”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi.”
Tiếng xì xào bàn tán ồn ào đánh thức Thẩm Chu Nhiên đang hôn mê.
Hàng mi dài của người nằm trên giường bệnh run rẩy, chậm rãi mở mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn ra thế giới bên ngoài qua lớp mặt nạ dưỡng khí, hơi thở phả ra làm mờ cả tấm mặt nạ, phủ lên một lớp sương trắng nhạt.
“Mau im miệng đi, cậu ta tỉnh rồi!”
Bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt cậu ra: “Giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Giọng nói như vọng ra từ phía sau lớp kính dày cộm, xa xôi như tận chân trời.
Thẩm Chu Nhiên chậm rãi động đậy đôi mắt, rồi lại chìm vào bóng tối.
Lần tỉnh lại tiếp theo, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, phát ra tiếng "két" chói tai.
Có người vội vã xông vào.
“Thẩm Chu Nhiên, cậu tưởng làm thế này thì tôi sẽ chú ý đến cậu sao? Chỉ khiến tôi thêm ghê tởm thôi.”
“Dù cậu có chết đi sống lại cả trăm ngàn lần, cũng không thể xóa bỏ được những việc cậu đã làm!”
“Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu có nghe thấy không hả?”
Thẩm Chu Nhiên cố gắng sờ soạng, muốn ngồi dậy nhưng lại bất lực ngã xuống. Cậu khẽ gọi tên người thanh niên, âm lượng nhẹ bẫng, như thể một cơn gió thoảng qua cũng có thể tan biến trong không trung.
“... Lương Tư Nghiên.”
Không phải cậu cố ý, mà thực sự không còn sức để nói lớn hơn.
Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, cộng thêm mất máu quá nhiều, đầu óc cậu choáng váng, linh hồn như đang lơ lửng.
Nếu không phải trong phòng bệnh chỉ có hai người, Lương Tư Nghiên suýt chút nữa đã không nghe thấy gì.
"Đúng là tôi đây, không phải cậu đòi sống đòi chết để gặp tôi sao? Giờ tôi đến rồi, vui vẻ chưa?" Giọng điệu của hắn ta tràn ngập sự châm biếm, dù đối diện với khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Thẩm Chu Nhiên, cũng không hề dịu bớt, thậm chí còn thêm phần ác độc, “Thẩm Chu Nhiên, cậu muốn chết thì mau chết cho xong, đừng có nửa sống nửa chết hành hạ người khác.”
Thẩm Chu Nhiên im lặng không nói, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Từ nhỏ cậu đã không được khỏe, một năm trước còn mắc bệnh nặng, từ đó biết mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết vạn nhân mê, còn bản thân mình lại là một pháo hôi ngu ngốc, bệnh tật ốm yếu, vì muốn có được tình yêu của bốn nam chính mà không ngừng tìm đường chết, trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu, cuối cùng gặp tai nạn xe cộ không qua khỏi.
Thẩm Chu Nhiên vốn không tin vào số phận, càng không tin mình sẽ trở thành pháo hôi độc ác, ngu ngốc như thiểu năng trí tuệ trong truyện.
Như để chế giễu sự ngây thơ của cậu, sau trận bệnh đó, cậu không còn tỉnh lại nữa, cho đến tận bây giờ.
Trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều ký ức không thuộc về mình.
Trong khoảng thời gian đó, một kẻ não tàn yêu đương xuyên vào thân thể cậu, dùng thân xác cậu, lượn lờ giữa đám nam chính, dùng mấy thủ đoạn nhỏ mọn không ra gì, tự cho mình là thông minh, nhưng trong mắt người ngoài thì chẳng khác nào một tên hề. Một lòng một dạ cho rằng mình mới là nhân vật chính, mọi người đều phải yêu mình.
Lý do là vì mình có thể xuyên không, còn có nốt ruồi giống nam chính.
Giờ thì ai mà không biết, Thẩm gia tiểu thiếu gia phát điên rồi, một lòng một dạ bám lấy đàn ông, như thể rời khỏi bọn họ là không sống nổi.
Bám một người thì còn có thể bị người ta nói là si tình, bám cả bốn người…
Thẩm Chu Nhiên không biết phải đánh giá thế nào.
Kẻ não yêu đương* diễn màn kịch đơn phương hơn một năm trời mà chẳng nhận được hồi đáp, cuối cùng bùng nổ, mấy ngày trước gọi điện thoại cho bốn vị công chính muốn lấy cái chết ra uy hiếp, ép họ yêu mình, kết quả chỉ có Lương Tư Nghiên bắt máy, lại bảo hắn muốn chết thì chết nhanh đi, đừng chết ngay trước cửa nhà hắn.
*"Não yêu đương" dùng để chỉ những người dồn hết tâm trí vào đối phương, gần như đánh mất mình hoàn toàn, không thể sống thiếu người yêu và dùng mọi cách làm hài lòng đối phương. Nôm na là yêu đương mù quáng.
Kẻ não yêu đương cảm thấy mất đi tình yêu thì cả cuộc đời chẳng còn ý nghĩa, thật sự vào phòng tắm cắt cổ tay tự sát, tiễn mình xuống hoàng tuyền.
Kẻ do dự không quyết đoán đó lần đầu tiên dứt khoát lưu loát đến thế.
Hắn chết rồi, Thẩm Chu Nhiên lại một lần nữa trở về thân thể này, tiếp nhận những ký ức đã qua của hắn.
Chỉ là không biết có phải do lúc tự sát cảm xúc dao động quá lớn hay không, rất nhiều ký ức mờ mịt, không hoàn chỉnh.
"Chết cho xong." Thẩm Chu Nhiên nói, đáp lại câu "Muốn chết thì chết nhanh đi" vừa rồi của Lương Tư Nghiên, giọng nói mang theo chút nhẹ nhõm.
Đúng vậy, kẻ não yêu đương không còn nữa.
Mặc kệ hắn có thật sự chết rồi, hay là trở về thế giới của mình, đều không liên quan đến cậu.
Từ nay về sau, cậu tự do.
"Cái gì? Cậu có thể nói lớn hơn chút được không, làm bộ làm tịch cái gì?" Lần này Lương Tư Nghiên không nghe rõ, nhíu mày.
Dùng cái trò tự sát vụng về này để thu hút sự chú ý của hắn.
Lương Tư Nghiên cười khẩy, chẳng lẽ hắn không biết làm vậy chỉ khiến mình thêm chán ghét hắn sao?
Sự kiên nhẫn cuối cùng của hắn đã cạn kiệt: “Thẩm Chu Nhiên, tôi đã nói rõ ràng lắm rồi, tôi không thích cậu, cậu còn muốn tôi nói thẳng thừng hơn nữa à? Người Thẩm gia các người không biết xấu hổ, Lương gia chúng tôi còn biết. Sau này có tự sát thì tìm chỗ nào yên tĩnh mà chết, đừng có làm trò hề cho thiên hạ xem, cứ như tôi có lỗi với cậu lắm ấy, còn phải đến phòng bệnh xem cậu diễn kịch giả mù sa mưa.”
Thẩm Chu Nhiên nhíu mày: “Cậu cảm thấy tôi đang diễn kịch?”
"Chứ còn gì nữa, thật sự cho rằng còn có ai đau lòng cho cậu sao?" Lương Tư Nghiên tức giận.
Hắn bị cha mẹ ép đến thăm Thẩm Chu Nhiên đã thấy rất bực bội rồi, giờ nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cậu, càng thêm tức tối.
Hắn còn đang nói không ngừng, Thẩm Chu Nhiên giơ tay phải lên, chỉ ra ngoài cửa: “Đi ra ngoài.”
“Cậu điên rồi à, sau này đừng có ra ngoài hại người nữa. Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không--”
Chữ "có" còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên im bặt.
"Cậu nói cái gì?" Lương Tư Nghiên kinh hãi đến mất giọng. Thẩm Chu Nhiên đang làm gì vậy? Đuổi hắn đi?
Đáy mắt Thẩm Chu Nhiên lóe lên tia thiếu kiên nhẫn, môi khẽ mím lại, vốn đã tái nhợt nay càng không chút huyết sắc, cậu cố nén nói: “Tôi nói, cậu nói xong chưa? Tôi vừa truyền dịch xong, cần nghỉ ngơi, mời cậu rời đi.”
Ánh nắng chói chang mùa hè chiếu vào từ cửa sổ phòng bệnh, rọi lên khuôn mặt Thẩm Chu Nhiên, làn da trắng nõn trong suốt như tuyết, mang theo vẻ ốm yếu sau thời gian dài không thấy ánh mặt trời, thiếu sức sống, như một cành trúc mảnh khảnh, sau khi trải qua mưa gió tàn phá, chỉ cần thêm chút lực cũng có thể gãy lìa. Nhưng dù bị người ta nói như vậy, cảm xúc trên mặt cậu vẫn rất nhạt nhẽo, đôi mắt một mí lạnh lùng khẽ rũ, vẻ mặt uể oải, chỉ có hàng mày hơi nhíu lại mới thấy được cậu lúc này không mấy hứng thú.
Lương Tư Nghiên nhìn thấy gương mặt đó liền sinh lý chán ghét, sau giây phút ngỡ ngàng là phẫn nộ. Hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì, nhưng so với bất kỳ lần nào trước đây đều tức giận hơn, buông lời châm biếm: “Giờ thì đuổi tôi đi, không phải lúc trước gọi điện thoại khóc lóc đòi gặp tôi sao? Thẩm Chu Nhiên, làm người đừng quá tiện.”
Thẩm Chu Nhiên vẫn giơ tay chỉ ra cửa, cánh tay mỏi nhừ, chậm rãi thu về, nghe xong cũng hoàn toàn không tức giận: “Nhớ đóng cửa lại.”
Nếu chỉ vì mấy câu nói này mà tức giận, cơ thể yếu ớt của cậu đã sớm bị tức chết rồi, không sống đến bây giờ.
Thẩm Chu Nhiên hiểu rõ hơn ai hết, thay vì hao tổn sức lực của mình, chi bằng hành hạ người khác.
Thấy Thẩm Chu Nhiên nhắm mắt lại, cự tuyệt giao tiếp, thậm chí còn chuẩn bị ngủ tiếp, Lương Tư Nghiên tức giận đến nghiến chặt nắm tay.
Như đấm một cú vào bông, lòng đầy uất ức không chỗ trút.
Vài giây sau, Thẩm Chu Nhiên đang nhắm mắt nghe thấy một tiếng động lớn, cửa phòng bị đóng sầm lại, rung chuyển cả căn phòng.
Mặt cậu không đổi sắc, thu tay phải nhẹ nhàng đặt lên chăn, ấn nhẹ.
Đầu ngón tay còn trắng hơn cả mặt cậu, những đốt ngón tay mảnh khảnh vì dùng sức mà cong lên yếu ớt, những mạch máu xanh mờ ẩn hiện dưới làn da tái nhợt.
Dạ dày cậu đang run rẩy.
Thời gian dài không ăn cơm khiến dịch vị tiết ra quá nhiều, kích thích niêm mạc dạ dày, gây ra từng cơn đau nhức khó chịu, như lửa đốt, cả dạ dày quặn thắt.
Chỉ trong nháy mắt, trán Thẩm Chu Nhiên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu nghiến răng chịu đựng, chỉ có vài tiếng rên rỉ mơ hồ thoát ra từ kẽ môi, cho thấy cậu không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Trong cơn đau đớn, Thẩm Chu Nhiên suy nghĩ hỗn loạn, nhớ về rất nhiều chuyện không đầu không đuôi.
Trước đây, cơ thể cậu vốn đã yếu ớt, thường xuyên phải nằm viện. Ba Thẩm vì thế đã đầu tư cổ phần vào một bệnh viện tư nhân, đặc biệt dành riêng cho cậu một phòng bệnh, với những thiết bị y tế hiện đại nhất và môi trường nghỉ ngơi tốt nhất. Ba Thẩm nói cậu đã chịu quá nhiều khổ sở, không muốn cậu đến Thẩm gia mà vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
Căn phòng bệnh này chính là do ba Thẩm chuẩn bị, Thẩm Chu Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra.
Mọi thứ trong phòng bệnh vẫn như cũ, chỉ là mỗi lần tỉnh lại, cậu đều không thấy người nhà ân cần hỏi han bên cạnh giường. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình cậu. Sau khi Lương Tư Nghiên rời đi, căn phòng càng trở nên lạnh lẽo.
Gió điều hòa quá lạnh.
Thẩm Chu Nhiên rụt người vào chăn, cố gắng tìm chút ấm áp, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi tim mạch bên cạnh giường, nhìn những đường sóng nhảy múa, chờ đợi cơn đau từ từ tan biến.
Ba mẹ và anh cả chắc hẳn rất thất vọng về cậu.
Cậu thậm chí không dám tưởng tượng kẻ não yêu đương đã dùng thân thể này đối xử với người nhà như thế nào.
Những người nhà yêu thương cậu như vậy, khi biết được những chuyện cậu đã làm, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc và đau khổ.
Hàm răng trắng muốt cắn chặt môi dưới, gần như lún vào thịt.
Trong cơn mơ màng, một giọng nữ vang lên: “... Tỉnh rồi à? Ôi chao, sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?”
Thẩm Chu Nhiên mở to mắt, khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ, trong mắt tràn ngập thất vọng.
Cô hộ lý Vương Dung không biết cậu đang nghĩ gì, vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ. Ngay sau đó, Thẩm Chu Nhiên thấy bác sĩ bước vào phòng.
“Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không? Cơ thể có gì bất thường không? Đầu có choáng váng không?”
Bác sĩ liên tục hỏi rất nhiều câu hỏi, Thẩm Chu Nhiên chậm rãi trả lời: “Dạ dày đau.”
“Đó là do cậu vốn đã có bệnh dạ dày, giờ lại nhịn ăn lâu như vậy thì đương nhiên sẽ đau thôi. Lát nữa tôi sẽ bảo người lấy thuốc cho cậu, nhớ uống đấy, mấy ngày nay phải ăn uống thanh đạm, kiêng khem nhé.”
Thẩm Chu Nhiên gật đầu.
Bác sĩ muốn nói lại thôi.
Thực ra còn có vài điều cần chú ý nữa, bình thường thì sẽ tìm người nhà bệnh nhân để dặn dò, nhưng giờ... ông thở dài trong lòng, gọi Vương Dung ra ngoài dặn dò.
Một đám người vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Một lát sau, có cô y tá mang thuốc đến cho cậu. Thẩm Chu Nhiên không có sức rời giường, cô y tá liền giúp cậu nâng giường lên, đưa cho cậu một cốc nước ấm.
Thẩm Chu Nhiên nhận lấy, hai tay nắm chặt cốc nước, nhấp một ngụm, giọng nói vẫn khàn khàn: “Cảm ơn.”
"Không có gì, đây là việc tôi nên làm." Cô y tá đưa thuốc cho cậu, nhìn cậu ngửa đầu uống xong, yết hầu trượt xuống.
Nhìn gần, thiếu niên trên giường bệnh như một nhúm tuyết mới tan dưới ánh mặt trời buổi sớm, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tan biến, trong suốt tinh khôi, nhưng cũng yếu ớt vô cùng.
Cô y tá nhìn cậu, lòng trào lên thương cảm, nhìn thấy những thứ tốt đẹp sắp tan vỡ ngay trước mắt mà không làm gì được thật là tàn nhẫn, cô khuyên nhủ: “Cậu tên là Thẩm Chu Nhiên đúng không? Tôi không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nghe mấy cô y tá khác nói cậu vốn đã không khỏe. Nếu đã yếu như vậy thì càng phải chăm sóc bản thân cho tốt, cậu phải biết sống đã khó khăn thế nào.”
Sống…
Thẩm Chu Nhiên chớp mắt, như một con robot đã lâu không hoạt động, giờ mới khởi động lại.
Đúng vậy, cậu đã sống lại.
Cậu cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày tháng như con rối bị giật dây, cuối cùng cũng thoát khỏi số phận, có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau này, những cơn ác mộng bất lực đó sẽ không bao giờ kéo cậu xuống vực sâu nữa.
Cậu khẽ siết chặt chiếc cốc trong tay, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy: “Tôi sẽ.”
Cậu nói một cách nghiêm túc, như thể đang hứa hẹn một điều gì đó vô cùng quan trọng. Sau đó, cậu ngước mắt, nở một nụ cười nhạt nhòa với cô y tá đang dành thiện ý cho mình.
Cô y tá nói: “Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi.”
Tiếng vỗ tay lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
“Đi một vòng qua quỷ môn quan, nghĩ thông suốt rồi sao? Vậy trước đây cậu làm cái gì vậy?”
“Nếu cậu thực sự không coi trọng bản thân mình như vậy, thì lúc đó đừng nương tay, tàn nhẫn thêm chút nữa, để Thẩm gia trực tiếp mời người đến ăn cỗ, có phải tốt hơn không?”
Giọng nam trầm thấp lạnh lẽo vang lên từ cửa, âm cuối bị cố tình nghiến chặt, mang theo sự tức giận lạnh lẽo khó nhận ra.
“Thẩm Chu Nhiên, có phải tôi đã quá nuông chiều cậu rồi không?”
**Ngoài lề: Tui không biết nên gọi người xuyên vào chiếm thân thể thụ là gì nên sẽ gọi là “Não yêu đương” nha.