Thẩm Chu Nhiên tựa người trên giường bệnh, khuôn mặt ửng hồng vì liên tục truyền máu, thân hình gầy gò lọt thỏm trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình. Mái tóc dài che khuất vành tai, rũ xuống mềm mại. Mí mắt mỏng manh lộ rõ mạch máu xanh lam, dưới mắt quầng thâm đậm, lộ rõ vẻ mệt mỏi rã rời.

Thẩm Lạc Châu lặng lẽ ngồi bên giường bệnh nhìn cậu.

"Hiểu gì?" Anh hỏi.

Vẻ dịu dàng khi anh gọi "Tiểu ngoan" vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng thường ngày.

Thẩm Chu Nhiên nhìn anh, cảm thấy buồn cười.

Sao thế này, anh trai đột nhiên có thuộc tính Tsundere* à?

*Tsundere có nguồn gốc từ tsun-tsun (ツ ン デ) có nghĩa thờ ơ, lạnh lùng và từ dere-dere (レ レ) có nghĩa yêu hoặc đang yêu. Vì vậy, bản chất Tsundere thường là một người lạnh lùng, thô lỗ, hay cáu gắt, nhưng trong sâu thẳm có nhiều tình cảm không thể bộc lộ ra ngoài.

Thẩm Chu Nhiên không nhận ra, khóe miệng cậu khẽ cong lên, thần sắc tươi tỉnh hơn hẳn lúc vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng. "Không có gì, chỉ là vừa mơ thấy chuyện không hay. Họ gọi em là đồ bỏ đi, là gánh nặng." Cậu nghiêng đầu, nhìn Thẩm Lạc Châu, “Nhưng em không phải vậy, đúng không anh?”

Thẩm Lạc Châu biết cậu vừa mơ thấy gì.

"Anh nhắc lại lần nữa, em không phải trẻ mồ côi, cũng không phải đồ bỏ đi, Thẩm gia cũng không phải thùng rác, cái gì cũng nhặt," Thẩm Lạc Châu ngồi xuống mép giường, ánh mắt lạnh lùng, “Bớt làm chuyện dại dột đi, lần sau mà anh còn nghe thấy em tự sát, anh sẽ ném em vào nhà vệ sinh.”

Thẩm Chu Nhiên ngây người vài giây, rồi nhận ra tâm trạng mình đã tốt hơn nhiều.

Rõ ràng chẳng có lời nào hay ho, mặt mày thì cau có, nhưng lời nói lại có sức mạnh trấn an lòng người.

Trên đời này sao lại có người Tsundere như Thẩm Lạc Châu chứ?

Dù vẫn còn giận chuyện não yêu đương đã gây ra, nhưng chỉ cần cậu tỏ ra yếu đuối một chút, anh sẽ lại dùng cách riêng của mình để an ủi cậu.

Thẩm Chu Nhiên nhúc nhích người.

Giây tiếp theo, một vòng tay ấm áp ôm lấy Thẩm Lạc Châu.

Thân thể Thẩm Lạc Châu cứng đờ.

Thẩm Chu Nhiên giơ tay trái băng bó ôm lấy Thẩm Lạc Châu, hai người vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nói là ôm, đúng hơn chỉ là chạm nhẹ.

Cậu nhanh chóng rút tay về, không cho Thẩm Lạc Châu cơ hội đẩy ra, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói mềm mại như bánh nếp: “Em sẽ không làm chuyện dại dột nữa, đừng ghét em như vậy, được không? Em sẽ cố gắng trở nên tốt hơn.”

Thẩm Lạc Châu nhìn sâu vào mắt cậu, không nói đồng ý hay không, anh nhét tay cậu vào chăn, đầu ngón tay chạm vào lớp băng gạc thô ráp, anh dừng lại một giây: “Em vẫn đang truyền dịch, đừng nghịch ngợm. Bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi, nghĩ nhiều vậy chi bằng nghĩ cách giải thích với bố mẹ đi.”

Thẩm Chu Nhiên bị anh ấn nằm xuống, mắt vẫn nhìn anh: “Em buồn ngủ quá, mệt lắm, đầu em đau quá.”

“Vậy thì ngủ đi.”

"Anh ở lại với em," Thẩm Chu Nhiên nói xong liền nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, “Em không khỏe, không có ai bên cạnh, em sẽ rất buồn. Với lại, nghĩ đến việc nửa đêm tỉnh dậy chỉ thấy căn phòng bệnh trống rỗng, em thấy mình đáng thương quá.”

Cậu bắt đầu học được cách "được voi đòi tiên".

Nhưng đó là sự thật, cậu rất muốn anh trai ở lại với mình.

Thẩm Lạc Châu mặt không cảm xúc: “...”

Anh nói: “Mấy tối nay anh có cuộc họp.”

"Cuộc họp gì mà phải họp buổi tối?" Thẩm Chu Nhiên có chút bất mãn.

Thẩm Lạc Châu nhếch mép, cười như không cười: “Câu hỏi hay đấy. Trước khi em xảy ra chuyện, kế hoạch của anh là ra nước ngoài thị sát dự án công ty trong một tuần, nhưng giờ chỉ có thể họp trực tuyến.”

"..." Thẩm Chu Nhiên không dám nói gì.

Thấy Thẩm Lạc Châu cầm điện thoại gọi, cậu nhịn không được: “Vậy anh định gọi cho tài xế sao?”

"Gọi cho chú Tôn, bảo chú ấy đến muộn hơn." Thẩm Lạc Châu liếc nhìn cậu.

Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên mặt cậu, đôi mắt cong cong lộ vẻ vui mừng, xua tan vẻ lạnh lùng thường ngày: “Vâng, anh ở lại với em trước khi chú Tôn đến nhé.”

Lương Tư Nghiên hùng hổ xông vào phòng bệnh, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng ấy.

Dưới ánh đèn huỳnh quang, hàng mi dài của Thẩm Chu Nhiên khẽ rung động theo nhịp thở, đổ bóng mờ trên mí mắt. Khóe miệng cậu khẽ nhếch, nụ cười nhạt nhòa, không còn vẻ lạnh lùng như lần gặp trước, mà thay vào đó là sự tươi tắn dịu dàng, như cơn mưa xuân Giang Nam tưới mát cỏ cây.

Thẩm Chu Nhiên cảm nhận được ánh mắt từ cửa, quay đầu nhìn. Khi nhận ra là Lương Tư Nghiên, nụ cười trên môi cậu vụt tắt, thậm chí nhíu mày, thái độ thay đổi hoàn toàn.

Lương Tư Nghiên: “?”

Nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của cậu, Thẩm Lạc Châu dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa.

Lương Tư Nghiên nuốt nước bọt dưới ánh mắt dò xét của anh. Chết tiệt, sao trưởng tử Thẩm gia lại ở đây?

Dù không cùng đẳng cấp, Lương Tư Nghiên vẫn biết rõ nhân vật này. Năm xưa, Thẩm phụ đột ngột lên cơn đau tim, Thẩm Lạc Châu còn đang tu nghiệp ở nước ngoài. Trong nhà chỉ có Thẩm mẫu mù tịt chuyện kinh doanh và cậu con thứ ốm yếu. Kẻ gian thừa cơ "rắn mất đầu" gây rối công ty, cổ phiếu lao dốc. Chính trong hoàn cảnh đó, Thẩm Lạc Châu trở về, gánh vác trọng trách, chèo chống cục diện rối ren.

Khi Thẩm phụ hồi phục, ông nhận ra con trai cả không chỉ ổn định tình hình, mà còn ký được những hợp đồng lớn, tìm được đối tác tốt hơn. Từ đó, ông yên tâm lui về hậu phương, giao toàn bộ công việc cho Thẩm Lạc Châu, an dưỡng tuổi già.

Thẩm Lạc Châu nắm giữ quyền lực công ty, việc đầu tiên là thanh lọc nội bộ, biến đại hội cổ đông thành "Nhất ngôn cửu đỉnh."*, nhanh chóng đưa ra những kế hoạch phát triển, thu hút nhân tài hàng đầu, đưa Thẩm gia trở thành doanh nghiệp dẫn đầu ngành công nghệ sinh học. Bản thân anh còn tranh thủ thời gian du học, hoàn thành chương trình học chỉ trong một năm.

*一 言 九 鼎:Nhất ngôn cửu đỉnh/Một lời chín đỉnh.Chỉ một lời nói có giá trị.

Sau sự kiện đó, cả giới thượng lưu đều biết đến sự lợi hại của trưởng tử Thẩm gia. Bố của Lương Tư Nghiên thường xuyên mắng anh, sao không học hỏi Thẩm Lạc Châu, cho bố đỡ phải lo lắng.

Và giờ đây, vị "con nhà người ta" đó đang lên tiếng: “Gia giáo nhà họ Lương là nửa đêm xông vào phòng bệnh người khác sao?”

Giọng điệu bình thản, nhưng Lương Tư Nghiên cảm nhận rõ sự không hài lòng.

Chuyện quái gì vậy, Thẩm Lạc Châu từ khi nào bắt đầu quan tâm đến sống chết của em trai mình?

Thẩm Chu Nhiên lên tiếng: “Anh đến đây làm gì?”

Anh ta đến làm gì?

Lương Tư Nghiên nhớ lại những gì mình đã trải qua mấy ngày nay, cơn giận bùng lên ngùn ngụt. Sau khi nói chuyện, bố anh ta khoá thẻ tín dụng của anh ta ngay lập tức. Anh ta vẫn nhớ rõ ánh mắt kỳ lạ của nhân viên lễ tân khách sạn khi thẻ bị từ chối.

Điều đáng ghét nhất là bố anh ta đã dàn xếp để không ai giúp đỡ anh ta, không một người bạn nào dám chứa chấp.

Mấy ngày nay, Lương Tư Nghiên chỉ có thể dùng số tiền mặt ít ỏi còn lại để thuê những nhà nghỉ tồi tàn. Môi trường bẩn thỉu, ẩm thấp, tiếng rên rỉ từ phòng bên cạnh khiến anh ta phát điên. Càng nghĩ càng tức, anh ta tìm đến bệnh viện.

Anh ta nói: “Ai mà ngờ được? Tôi đến đây, cơm cũng không nuốt trôi!”

Thẩm Lạc Châu ngồi vắt chéo chân, thản nhiên hỏi: “Vậy ra Lương thiếu đến đây để giảm cân à?”

Thẩm Chu Nhiên quay mặt đi, vai run rẩy.

Anh trai cậu ấy vẫn sắc bén như thường lệ.

Lương Tư Nghiên mặt đỏ bừng: “Giảm cái đầu anh!”

Anh ta ấm ức: “Tôi đến đây chẳng phải vì Thẩm Chu Nhiên sao! Thẩm tổng, làm người phải biết lý lẽ chứ, rõ ràng là cậu ta trêu chọc tôi trước, sao anh lại cắt đứt hợp tác giữa Lương gia và Thẩm gia? Còn gửi video trong phòng bệnh cho bố tôi? Tôi không phải thương nhân, nhưng tôi hiểu luật lệ làm ăn. Nếu người khác biết Thẩm tổng hành động thiếu lý trí vì cảm xúc cá nhân, ai còn dám hợp tác với Thẩm gia nữa?”

Lương Tư Nghiên đã hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Lạc Châu.

Dù hành động bốc đồng, và giờ đây sắp bị hai anh em này chọc tức đến chết, anh ta vẫn lớn lên trong giới thượng lưu phức tạp, hiểu rõ tầm quan trọng của hợp tác với Thẩm gia đối với Lương gia. Anh ta nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng kìm nén cơn giận: “Rốt cuộc các người muốn gì?”

Anh ta thậm chí không còn gọi Thẩm Lạc Châu là "Thẩm tổng" để giữ phép lịch sự.

Thẩm Lạc Châu vẫn ngồi nguyên tư thế, như thể cơn giận của Lương Tư Nghiên chẳng đáng bận tâm. Chiếc quần tây đen bị kéo lên khi anh cử động, tay đặt hờ hững trên đùi, thản nhiên nói: “Lương thiếu cũng đến tuổi làm ăn rồi. Vừa hay chỗ tôi có một công việc đầy thử thách, rất phù hợp với cậu, coi như đào tạo trước khi vào nghề.”

"Công việc gì?" Lương Tư Nghiên không tin Thẩm Lạc Châu có lòng tốt như vậy.

Thẩm Lạc Châu vẫn giữ nguyên giọng điệu: “Phòng bệnh đang thiếu người chăm sóc, Lương thiếu ngày mai đến làm nhé.”

Người chăm sóc??

Chăm sóc Thẩm Chu Nhiên???

Lương Tư Nghiên nghi ngờ mình nghe nhầm, không thể tin được chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ vào Thẩm Chu Nhiên: “Bảo tôi hầu hạ cậu ta???”

Rõ ràng là Lương đại thiếu gia đang rất tức giận, đến mức lạc cả giọng.

Thẩm Chu Nhiên đối diện với cơn giận của anh ta, vẫn bình tĩnh như Thẩm Lạc Châu: “Lương thiếu có thể cân nhắc. Dù sao anh cũng muốn dùng tôi để cứu vãn mối quan hệ hợp tác của hai nhà. Nếu không thì... anh trai, khi nào chúng ta bắt đầu đấu thầu đợt tới?”

“Một tuần nữa, ngày mai tung tin.”

"Anh... các người..." Lương Tư Nghiên bị hai anh em này chọc tức đến mức suýt ngất, tay run rẩy chỉ vào họ.

Thẩm Lạc Châu đang nghĩ gì? Tự nhiên đứng ra bênh vực cậu em trai phế vật này? Chẳng phải Thẩm gia không cần cậu ta nữa sao?

Còn Thẩm Chu Nhiên, chẳng phải cậu ta thích mình đến mức muốn dâng hiến sao? Giờ lại dám bắt mình làm người hầu?

“Mẹ kiếp! Nằm mơ!”

Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sập lại.

Thẩm Chu Nhiên nhíu mày nhìn cánh cửa rung lên, thầm nghĩ, kiểu này chắc chắn cửa sẽ sớm hỏng vì Lương Tư Nghiên.

Thấy cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, Thẩm Lạc Châu nói: “Ngày mai cậu ta sẽ đến.”

Một câu khẳng định.

Thẩm Chu Nhiên quay đầu, mỉm cười với Thẩm Lạc Châu, biết anh trai đã hiểu lầm ý mình.

Thẩm Lạc Châu thu hồi ánh mắt, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, như đang suy nghĩ.

Cậu em trai này rốt cuộc đang giở trò gì, thử Lương Tư Nghiên một phen sẽ rõ.

Nếu cậu ta thực sự trở lại bình thường, thì quá tốt. Nhưng nếu…

Ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia lạnh lẽo.

"Anh trai," Thẩm Chu Nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, hỏi, “Sao anh lại xem camera theo dõi trong phòng em?”

Ngón tay đang gõ đầu gối của Thẩm Lạc Châu khựng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play