Trong động dần trở lại yên tĩnh, nhưng một luồng áp lực vô hình chợt ập đến, bao trùm lấy Diệp Sơ. Địch trong tối, nàng ngoài sáng, tình cảnh này thực sự khiến người ta khó chịu. Diệp Chi Lan cúi đầu liếc nhìn bàn tay Diệp Sơ, ánh mắt khẽ dao động, nhẹ giọng hỏi:
“Tỷ đang sợ hãi sao?”
Vô nghĩa, Diệp Sơ không phải thần, cũng chẳng có bàn tay vàng, sao có thể không sợ chứ? Nhưng nàng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cứng rắn đáp :
“Cũng tạm.”
Diệp Chi Lan thản nhiên liếc nhìn đôi chân khẽ run của Diệp Sơ, thần sắc không đổi, chỉ nhàn nhạt nói vậy thì tốt. Đúng lúc này, một cơn ngứa rát bất ngờ lan truyền từ chân lên. Diệp Sơ giật mình, lập tức nhảy dựng lên vài cái, hóa ra là chuột. Hơn nữa, không chỉ một con, mà là cả bầy.
Biết đó là chuột, nàng cũng không còn quá sợ hãi nữa. Dù sao, nàng từng học võ, lá gan cũng không nhỏ. Chỉ là, đột nhiên xuất hiện nhiều chuột như vậy, chắc chắn có kẻ đã dẫn chúng đến. Nhưng rốt cuộc, mục đích của hắn là gì?
Diệp Sơ nhất thời chưa nghĩ ra. Đợi đến khi lũ chuột tản đi, cách đó không xa bỗng dưng xuất hiện thêm một thi thể. Cùng lúc đó, một tiếng tiêu trầm thấp, bi thương vang lên. Diệp Sơ chậm rãi tiến về phía thi thể, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, trống rỗng.
“Tỷ nói, hắn đẹp hay đệ đẹp hơn?”
Diệp Chi Lan áo trong rộng mở, vài lọn tóc mái ướt mồ hôi dính trên trán, cánh tay dài ôm trọn lấy một nữ nhân trong lòng. Đến gần nhìn kỹ, Diệp Sơ chấn động phát hiện nữ nhân kia có dung mạo giống hệt mình.
Đây rốt cuộc là tình tiết gì? Nữ nhân kia mặt như hoa đào, toàn thân mềm nhũn dựa vào Diệp Chi Lan, dường như đã mất hết sức lực. Đôi môi đỏ bừng khẽ hé, ánh lên sắc ướt át quyến rũ, vừa nhìn đã biết vừa trải qua một trận giày vò kịch liệt.
Không nhận được câu trả lời, Diệp Chi Lan cũng không hề tức giận, chỉ khẽ cúi người, nhẹ nhàng vén lên làn váy của nữ nhân kia. Những gì diễn ra tiếp theo khiến Diệp Sơ đỏ bừng mặt, tai cũng nóng ran.
Nếu nữ nhân kia không có dung mạo giống hệt mình, nàng có lẽ còn có thể coi như đang xem một màn kịch. Nhưng tình cảnh này… thế nào cũng thấy không đúng, không cần đoán cũng biết chắc chắn đây là ảo cảnh. Chỉ là lần này, mức độ chân thực cao hơn hẳn so với trước.
Tình cảnh trước mắt khiến Diệp Sơ chấn động. Nữ nhân kia hai chân bị tách ra, tạo thành hình chữ đại, tùy ý để mặc kẻ khác chi phối. Cảnh tượng này gần như phá vỡ hoàn toàn tam quan của nàng. Tiếng rên yêu kiều vang lên bên tai, khiến Diệp Sơ càng thêm hoảng loạn.
Nàng muốn thoát khỏi ảo cảnh này, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy lối ra, bởi vì tất cả quá mức chân thực. Eo và bụng nữ nhân bị nâng lên, cảnh tượng thân mật diễn ra ngay trước mắt nàng, không thể tránh né. Nội tâm Diệp Sơ dâng trào xấu hổ, cả người cứng đờ, không biết phải làm sao.
Diệp Chi Lan buông làn váy xuống, ngẩng đầu lên. Trên đôi môi mỏng lưu lại một tầng bóng nước mơ hồ, tựa hồ vừa mang theo dư vị khó nói nên lời. Nữ nhân trong lòng vô lực chống cự, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt môi, nhưng Diệp Chi Lan lập tức cúi xuống, phủ lên môi nàng, hơi thở quấn quýt, triền miên không dứt.
“Tỷ thích không?”
Không có hồi đáp. Diệp Chi Lan bức ép, buộc nàng phải mở mắt ra, giọng nói nhẹ bẫng nhưng mang theo áp lực vô hình:
“Ngày mai hắn đại hôn, tỷ có muốn đi xem không?”
Diệp Sơ cảm thấy mặt mình như sắp bốc cháy. Dù biết tất cả chỉ là giả, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận được. Có lẽ giờ đây, nàng đã hiểu vì sao nữ chính trong những câu chuyện bị nam phụ đoạt lấy lại có thể buồn bực đến mức tìm đến cái chết .Hồi lâu, nữ nhân kia mới khẽ thốt lên một câu, giọng nói như nghẹn lại:
“ Đệ dẫn tỷ đi, có được không?”
Nhận được câu trả lời, ánh mắt Diệp Chi Lan thoáng trầm xuống, vẻ lạnh lùng giảm đi đôi chút. Thế nhưng, giọng nói của hắn lại dịu dàng lạ thường, như thể sợ làm nữ nhân kia hoảng sợ :
“Được, đệ sẽ đưa tỷ đi.”
Những lọn tóc ướt đẫm quấn vào nhau, hơi thở giao hòa trong không gian chật hẹp. Diệp Chi Lan chăm chú ngắm nhìn nữ nhân trong lòng, ánh mắt ẩn chứa chút mê luyến, rồi chậm rãi thu lại, quay trở về dáng vẻ trầm ổn như cũ.
“Nhưng tỷ phải theo sát bên đệ, không được rời nửa bước.”
Giọng hắn thấp xuống, mang theo ý vị khó lường :
“Dù sao, võ công tỷ đã mất hết, bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Được, tỷ đều nghe theo Chi Lan.”
Lời này… sao nghe quen tai đến vậy? Diệp Sơ cau mày, vươn tay muốn chạm vào một món đồ trong phòng rồi ném xuống đất, hy vọng có thể lợi dụng sự hỗn loạn để thoát khỏi ảo cảnh. Nhưng điều khiến nàng kinh hãi là nàng không thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Rõ ràng ảo cảnh này chân thực đến mức hòa làm một với thực tại, vậy mà nàng lại không thể tương tác với bất kỳ vật gì. Một cảm giác hoảng hốt dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ nàng thực sự sẽ bị nhốt chết ở đây sao?Không thể thoát ra, Diệp Sơ đành bất lực đi theo diễn biến của ảo cảnh, cùng bọn họ tham dự đại hôn….
Không ngờ rằng nhân vật chính của đại hôn lại là nam chủ Tề Hoài Thiên và nữ chủ Hạ Vân. Diệp Chi Lan nắm chặt tay nữ nhân, dẫn nàng tiến lên chúc mừng:
“Tề công tử, Hạ cô nương, chúc mừng hai người.”
Nữ nhân bên cạnh cũng khẽ cười, nói vài câu chúc mừng, nhưng nụ cười trên môi lại có phần gượng gạo. Nàng hiểu rõ Diệp Chi Lan đưa nàng đến đây không chỉ đơn giản là để chúc phúc. Nếu tối qua nàng không đồng ý, Diệp Chi Lan chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách khiến nàng chủ động đề nghị tham gia đại hôn.
Nữ nhân đã quá hiểu hắn.Hôm nay, Tề Hoài Thiên khoác lên mình hôn phục đỏ thẫm, dáng vẻ tuấn tú rạng rỡ. Đôi mày sáng sủa, thần thái đường hoàng, mỗi cử chỉ đều toát lên phong thái nho nhã và lễ nghi chuẩn mực. Dù biết rõ mọi chuyện, Diệp Sơ vẫn không nhịn được mà liếc nhìn hắn thêm vài lần. Đột nhiên, Tề Hoài Thiên quay sang nữ nhân, mỉm cười nói:
“Tiểu Sơ cô nương cũng sắp thành hôn rồi phải không? Sao hôm nay không đi cùng vị lang quân kia?”
Cái gì, Diệp Sơ sững sờ. Ảo cảnh này… ngang nhiên còn có cả một mối hôn ước dành cho nàng? Nhưng nếu vậy, kẻ tối qua quấn quýt với Diệp Chi Lan trên giường… rốt cuộc là ai? Nữ nhân giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
“Hắn hôm nay có chút chuyện phải xử lý.”
Tề Hoài Thiên nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt đầy ý cười, trêu ghẹo:
“ Có lẽ đang bận rộn chuẩn bị cho đại hôn với Tiểu Sơ, nên không rảnh đi cùng rồi.”
Hạ Vân che miệng cười khẽ, đôi mắt lấp lánh tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng trách móc:
“Sư huynh, đừng lấy Tiểu Sơ ra đùa giỡn chứ.”
Diệp Chi Lan vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không lộ chút cảm xúc nào. Hắn chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho nữ nhân, dáng vẻ dịu dàng như một người đệ đệ tốt, ôn nhu nói:
“Tỷ tỷ, dạo gần đây tỷ gầy đi nhiều, ăn thêm một chút đi.”
Diệp Sơ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Nàng không thể hiểu rõ Diệp Chi Lan đang nghĩ gì. Nhưng suy cho cùng, đây chỉ là một ảo cảnh, tách biệt hoàn toàn với hiện thực, vậy nên nàng cũng không muốn bận lòng quá nhiều.
Trên đường trở về, Diệp Chi Lan đột nhiên dừng bước. Hắn lẳng lặng nhìn nữ nhân bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng, nhưng lại khiến người ta vô thức cảm thấy ớn lạnh.
Dù chỉ là người ngoài cuộc, Diệp Sơ vẫn không khỏi khẽ rùng mình. Diệp Chi Lan lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau đi vết bẩn trên tay nữ nhân, động tác dịu dàng đến mức tựa như đang nâng niu một món bảo vật trân quý. Hắn khẽ giọng, ôn nhu nói:
“Tỷ tỷ, bẩn rồi.”
Nữ nhân không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn gương mặt xuất chúng của Diệp Chi Lan. Trong đáy mắt nàng, chỉ toàn là lạnh nhạt và vô tình. Nếu Diệp Sơ nhớ không lầm, trước khi rời đi, Tề Hoài Thiên dường như chỉ vô ý chạm nhẹ vào tay nữ nhân một chút. Chỉ vậy thôi? Đã đến mức này sao? Diệp Chi Lan cẩn thận gấp lại chiếc khăn tay, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười ôn nhu:
“Được rồi, sạch sẽ rồi.”
Nữ nhân vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Diệp Chi Lan dường như không hề để ý, chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
“Ôn đại ca gần đây bận rộn, nên nhờ ta chăm sóc tỷ thật tốt. Qua vài ngày nữa, tỷ sẽ được gặp hắn.”
Hắn dừng lại một chút, giọng nói vẫn ôn hòa như trước:
“Đúng rồi, phụ mẫu hôm nay hồi phủ, tỷ có muốn đi bái kiến không?”
Nụ cười nơi khóe môi hắn chưa từng phai nhạt. Nghe đến đây, nữ nhân khẽ dao động. Cuối cùng, nàng cũng chịu đáp lại hắn một câu:
“Ừm, muốn.”
Diệp Chi Lan khẽ nâng mắt, nhìn về phía vị trí Diệp Sơ vừa dừng lại, ánh mắt thâm trầm như vực sâu, lại tựa hồ ẩn chứa một tia khát vọng khó tả. Rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó đang chăm chú nhìn mình, nhưng khi đối diện lại chẳng thấy gì. Hắn không nghĩ nhiều, tâm tư nhanh chóng quay lại trên người nữ nhân.
Diệp Sơ giật mình đứng yên, không dám cử động, thậm chí còn nín thở. Chỉ khi ánh mắt hắn rời đi, nàng mới dám thở ra nhẹ nhõm. Hôm nay, nàng rốt cuộc đã hiểu thế nào là áp lực vô hình đến nghẹt thở.
Không đúng, Diệp Chi Lan nâng tay, một lưỡi tiểu đao sắc bén lao thẳng về phía vị trí Diệp Sơ vừa đứng, nhắm ngay tim mà đâm tới. Đau, nàng thực sự cảm thấy đau. Nữ nhân khẽ ngước mắt, nhìn lướt qua nơi Diệp Sơ đang đứng, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh nhìn, khuôn mặt không lộ ra chút biểu tình dư thừa nào.
Lưỡi đao khựng lại giữa không trung trước khi rơi xuống đất, tựa hồ như đã chạm vào thứ gì đó. Nhưng Diệp Chi Lan lại chẳng nhìn thấy gì, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Diệp Sơ bừng tỉnh, phát hiện bản thân bị trói chặt, trước ngực cắm một lưỡi tiểu đao, máu không ngừng tuôn trào.Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại thấy đau, thì ra bản thân thực sự đã bị đâm một nhát. Tiểu cô nương ngồi một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, chậm rãi cất giọng:
“Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Ta đã nói, ngươi sẽ rơi vào tay ta, không sai chứ?”
Diệp Sơ trừng mắt nhìn tiểu cô nương một cái, sau đó đảo mắt nhìn quanh. Hồi lâu, nàng mới cất giọng khàn khàn:
“Những người khác đâu?”
Rõ ràng lúc nhìn thấy thi thể, Diệp Chi Lan vẫn còn ở bên cạnh nàng. Vậy tại sao bây giờ nàng lại rơi vào tay tiểu cô nương này? Chẳng lẽ hắn thực sự là một kẻ vô dụng trong võ học? Hay là cố ý không ra tay cứu nàng? Tiểu cô nương như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chậm rãi nói:
“Đệ đệ ngươi không ở trong tay ta. Còn nữa, hiện tại chỉ có ngươi và Hạ cô nương ở đây.”
Nói cách khác, Tề Hoài Thiên và Diệp Chi Lan đều không bị bắt. Vậy rốt cuộc Tề Hoài Thiên đã đi đâu? Máu trong sơn động kia, nếu không phải của hắn… thì còn của ai? Cằm bị nâng lên, Diệp Sơ ngã trên mặt đất, bị buộc phải ngẩng đầu đối diện với tiểu cô nương.
“Chậc chậc chậc, lớn lên thật đẹp mắt, đáng tiếc thay… Sắp chết rồi.”
Giọng nói mang theo ý cười trào phúng, nàng ta cúi xuống, ánh mắt chứa đầy hứng thú tàn nhẫn :
“Ngươi yên tâm, những kẻ còn lại chẳng bao lâu nữa cũng sẽ xuống bồi ngươi.”
Vừa dứt lời, tiểu cô nương rút ra một con dao nhỏ. Lần này, máu chảy ra nhiều hơn, vết thương đau nhức đến tận tim gan. Diệp Sơ khẽ rên lên một tiếng, nhưng vẫn cắn chặt răng, không thốt ra lời cầu xin. Cầu xin một kẻ biến thái thì có ích gì?
Thà dựa vào chính mình còn hơn. Tiếc rằng, Diệp Sơ không biết từ khi nào đã bị người ta hạ nhuyễn cốt tán. Giờ phút này, nàng chẳng còn chút sức lực nào, tựa như con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé. Hạ Vân vẫn còn tỉnh táo, nhưng tình cảnh cũng chẳng khá hơn. Giống như Diệp Sơ, nàng bị trói chặt, miệng lại bị nhét kín nên không thể thốt lên dù chỉ một lời.
Nàng điên cuồng lắc đầu, sợ tiểu cô nương thật sự sẽ một đao kết liễu Diệp Sơ. Ngay khi lưỡi đao sắp hạ xuống, Diệp Sơ cất giọng, dù thanh âm dưới tác dụng của nhuyễn cốt tán vô cùng yếu ớt:
“Ngươi làm vậy rốt cuộc là vì cái gì? Giết người có thể mang lại cho ngươi điều gì?”
Tiểu cô nương khựng lại, ánh mắt thoáng trầm xuống, như thể đang nghiêm túc tự hỏi. Nàng cười đáp:
“Giết người? Giết người có thể mang lại cho ta khoái cảm, bằng không ta giết để làm gì?”
Diệp Sơ cắn môi dưới, cố giữ cho mình tỉnh táo:
“Ngươi còn có đồng lõa, đúng không? Hắn cũng giúp ngươi chỉ vì lý do này sao?”
Vừa nhắc đến đồng lõa, sắc mặt tiểu cô nương lập tức thay đổi. Nàng bóp chặt cổ Diệp Sơ, rồi bất ngờ giáng một cái tát mạnh mẽ :
“Liên quan gì đến ngươi? Một tiện nhân như ngươi lấy tư cách gì mà hỏi nhiều như vậy?”
Thoạt nhìn chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé, nhưng sức lực lại không hề thua kém người trưởng thành. Khóe miệng Diệp Sơ rỉ máu, trên gương mặt trắng nõn hằn lên một dấu tay đỏ rực. Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Diệp Sơ, tiểu cô nương bật cười thành tiếng.
“Sao? Không phục à? Không phục thì cũng phải nhịn, ai bảo bây giờ ngươi đang nằm trong tay ta?”
Diệp Sơ ánh mắt lạnh lẽo, không chút do dự bật ra từng chữ:
“Ta chính là không phục “
Vừa dứt lời, dây thừng đột nhiên lỏng ra, rơi xuống đất. Cùng lúc đó, con dao trong tay tiểu cô nương cũng rơi vào tay nàng. Diệp Sơ không hề do dự, nắm chặt chuôi dao, dồn toàn bộ sức lực còn sót lại, đâm thẳng về phía trái tim tiểu cô nương!