Nước vốn đã đục ngầu, giờ đây lại chuyển sang màu đỏ sậm. Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Chi Lan lập tức nhận ra điều bất thường, dòng máu vốn chảy êm đềm bỗng chốc sôi trào. Lần này, hắn thậm chí chẳng buồn vén vạt áo mà lao thẳng xuống nước.
Diệp Sơ cúi đầu, chỉ thấy máu loãng đã lan tới trước ngực. Một bàn tay xương xẩu vươn ra từ trong làn nước, bám chặt lấy nàng. Cánh tay mảnh mai bị kéo mạnh một cái, nhưng đúng lúc đó, những bàn tay trơn trượt dưới nước đột nhiên buông ra.
Diệp Chi Lan không chần chừ mà lặn thẳng xuống đáy nước. Diệp Sơ chưa kịp giữ hắn lại, cơn choáng váng trong đầu càng lúc càng dữ dội.
Nàng ngửa người ra sau, máu loãng dâng cao, nhấn chìm gần hết khuôn mặt. Mũi và miệng không cách nào tránh khỏi mà nuốt vào một ngụm máu tanh nồng. Tề Hoài Thiên lập tức lao xuống nước, vươn tay về phía nàng:
“Diệp cô nương, nắm lấy tay ta “
Diệp Sơ cố gắng cử động ngón tay, nhưng cơ thể lại chẳng còn chút sức lực nào để nhấc lên. Hơi thở trở nên gấp gáp và khó khăn, từng chút một bị bóng tối nuốt chửng. Hóa ra, không có hào quang nhân vật chính, chết sớm thật sự là chuyện có thể xảy ra…
Đúng vào khoảnh khắc sắp nhắm mắt lại, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, nâng nàng lên khỏi mặt nước. Không khí tràn vào khoang mũi, từng đợt dồn dập, khiến Diệp Sơ có cảm giác như vừa được kéo trở về từ cõi chết.
Máu loãng từ cằm Diệp Chi Lan nhỏ xuống, từng giọt từng giọt, hòa vào làn nước đỏ thẫm. Mái tóc dài ướt sũng dán chặt vào lưng hắn, từng bước một, hắn chậm rãi đi về phía trước. Cuối cùng, vượt qua vùng nước đầy máu, đặt chân lên bờ đối diện.
Diệp Sơ không hoàn toàn ngất đi, chỉ là không thể cử động. Nàng ngước mắt nhìn Diệp Chi Lan, khó nhọc thốt ra một câu:
“Vừa rồi… vì sao đệ lại lặn xuống? Rất nguy hiểm.”
Diệp Chi Lan khựng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào :
“ Nguy hiểm? Đệ là đang cứu tỷ mà, tỷ tỷ.”
Bao nhiêu lời muốn nói giờ khắc này đều nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thốt ra được. Lúc đó, dù đầu óc quay cuồng, nhưng Diệp Sơ vẫn thấy rõ, hắn chỉ kéo nàng sang một bên, rồi tự mình lặn xuống nước.
Nhưng không biết vì sao, cuối cùng hắn vẫn kéo nàng lên. Diệp Sơ không nói gì thêm. Diệp Chi Lan chịu ra tay cứu mình đã là may mắn lắm rồi. Dù sao nam phụ này vốn là một kẻ đại biến thái, làm gì có chuyện quan tâm đến sống chết của người khác? Tề Hoài Thiên ngồi xổm xuống, bắt mạch cho Diệp Sơ. Hắn và Hạ Vân là sư huynh muội, tuy không tinh thông y thuật nhưng cũng biết sơ qua.
“Cô nương trúng độc.”
Hàng vạn con thảo nê mã* điên cuồng lao qua đầu Diệp Sơ. Nhiệm vụ vừa mới bắt đầu không lâu mà nàng đã trúng độc. Kế tiếp có phải sẽ đến cảnh mổ bụng tự sát luôn không?Diệp Chi Lan mím chặt môi, không nói một lời mà trực tiếp xốc làn váy của Diệp Sơ lên.
Vừa vặn, vị trí mà Tề Hoài Thiên có thể nhìn thấy lại không lộ ra chút cảnh xuân nào. Diệp Sơ giật mình, há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại chẳng biết phải thốt ra lời nào. Làn váy nhanh chóng được buông xuống. Diệp Chi Lan nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng chữ:
“Tỷ bị cắn, cần phải hút độc ra.”
(*) Thảo nê mã (草泥马): Một cách chơi chữ trên mạng Trung Quốc, ám chỉ việc chửi thề nhưng né tránh kiểm duyệt.
“......” Diệp Sơ cũng cúi xuống nhìn vết thương trên chân mình, phát hiện quả nhiên có một vết cắn nhỏ. Cốt truyện cẩu huyết gì thế này? Nàng đâu phải nữ chính, cũng chẳng có nam chính nào để giúp hút độc cho nàng.
Nhưng ai quy định là chỉ có người khác mới hút, còn bản thân thì không thể? Diệp Sơ vừa định cúi xuống tự mình xử lý thì Diệp Chi Lan đã nhanh hơn một bước. Hắn cúi đầu, đôi môi lành lạnh chạm vào miệng vết thương, khiến nàng khẽ rùng mình..
Không hiểu sao, Diệp Sơ cứ có cảm giác đối phương vừa thè lưỡi ra, nhưng đây rõ ràng không phải hôn môi, thì duỗi lưỡi làm gì? Cũng có thể chỉ là ảo giác của nàng. Một lát sau, Diệp Chi Lan ngẩng đầu lên, nhả ra độc huyết. Khóe miệng hắn vẫn còn vương chút máu, Diệp Sơ chần chừ giây lát rồi đưa tay giúp hắn lau sạch.
Diệp Chi Lan khẽ mỉm cười : “ Cảm ơn tỷ tỷ.”
Diệp Sơ cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng người cần nói lời cảm ơn là nàng, hơn nữa mỗi lần hắn nói câu này, luôn mang theo một cảm giác giả tạo, không hề có chút chân thành nào. Đi qua vũng máu loãng, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng chẳng bao lâu sau, con đường lại bị chặn kín, không còn lối đi. Xung quanh hoàn toàn bít chặt, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của lối ra. Diệp Sơ nghỉ ngơi một lát, cảm giác sức lực trên người mới dần dần khôi phục một chút.
Hệ thống rác rưởi. Không phải nói thân thể này võ công cực cao sao? Sao bây giờ lại lưu lạc thành bộ dạng như quỷ thế này. Diệp Sơ muốn làm một hiệp nữ giang hồ, chứ không phải một con gà yếu đuối. Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng thật kỳ lạ, nàng cảm thấy võ công của mình dường như đang dần suy giảm, không còn mạnh mẽ như trước. Rốt cuộc là vì sao?
Diệp Chi Lan đỡ lấy Diệp Sơ, lúc này thân thể nàng mềm nhũn đến mức gần như không đứng vững. Hắn bất ngờ lên tiếng:
“Tỷ thấy khá hơn chút nào chưa?”
Diệp Sơ khẽ gật đầu, đáp: “Ừ, tốt hơn một chút, chỉ là tỷ…”
“Chỉ là cái gì?”
Trong mắt Diệp Chi Lan lóe lên một tia sáng mờ nhạt, những đường nét tinh xảo trên gương mặt hắn khẽ méo mó trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ. Diệp Sơ không hoàn toàn tin tưởng hắn, những lời định nói lại bị nàng nuốt xuống. Cuối cùng, nàng chỉ thản nhiên bảo:
“Không có gì. Đệ buông tỷ ra đi. Nơi này chắc chắn có cơ quan, phải tìm ra nó thì lối vào sâu bên trong mới có thể xuất hiện.”
Nghe vậy, Diệp Chi Lan buông tay, cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay dần tan biến. Hắn có chút muốn nắm lấy hơi ấm ấy, rồi sau đó nghiền nát nó, hoàn toàn hủy diệt.
Diệp Sơ có thính giác đặc biệt nhạy bén, nàng lập tức nhận ra một vật thể khổng lồ đang tiến về phía họ. Dù âm thanh phát ra vô cùng nhỏ, nàng vẫn nhanh chóng bắt được dấu hiệu bất thường. Còn chưa kịp ra tay tìm kiếm cơ quan, Tề Hoài Thiên đã nhanh hơn một bước phát hiện ra nó. Vai chính hào quang chính là như vậy, nàng cũng chẳng còn gì để ngạc nhiên nữa.
Chẳng lẽ là do Tề Hoài Thiên luôn dựa vào hào quang vai chính, dùng đến cạn kiệt, nên đến cuối truyện mới bị Diệp Chi Lan xử lý? Nghĩ đến khả năng này, Diệp Sơ thật sự cảm thấy đáng nghi.
Càng tiến sâu vào bên trong, không khí càng trở nên loãng, mùi máu tanh càng nồng đậm. Đột nhiên, một mũi tên lao thẳng về phía Diệp Sơ, nhắm thẳng vào giữa trán. Nàng lập tức kéo Diệp Chi Lan, cúi người né tránh, nhưng ngay sau đó, hàng loạt mũi tên khác dồn dập bắn tới.
Tề Hoài Thiên lo còn chưa xong thân mình, cuống quýt tránh né mưa tên, trái lại Diệp Chi Lan đứng sau lưng Diệp Sơ, lông tóc không tổn hại chút nào. Diệp Sơ tranh thủ liếc hắn một cái, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, trong lòng nảy sinh một ý tưởng.
Khi một mũi tên khác lao tới, nàng cố tình nghiêng người né tránh, để mũi tên bay thẳng về phía ngực Diệp Chi Lan. Hắn vẫn không có bất kỳ động tác nào, chỉ thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt như thể đang đánh cược điều gì, dáng vẻ ung dung tựa hồ đã nắm chắc phần thắng.
Diệp Sơ bị ép đến bất đắc dĩ, đành phải nhấc chân đá văng mũi tên kia.Nàng vừa tức giận vừa không thể để lộ vẻ bất mãn trước mặt Diệp Chi Lan. Hắn khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười nhạt, mang theo chút chế giễu.Không bao lâu sau, mưa tên rốt cuộc dừng lại. Diệp Sơ cảnh giác quan sát xung quanh, sau đó quan tâm hỏi:
“Tề công tử, huynh không sao chứ?”
Tề Hoài Thiên nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh nói:
“Không có việc gì, nhưng chúng ta phải cẩn thận hơn.”
Diệp Sơ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Tình huống này còn căng thẳng hơn cả khi chơi Vương Giả Vinh Diệu, kích thích đến mức tim nàng đập thình thịch. Nhưng điều đáng sợ nhất là nàng lo mình sẽ thật sự bỏ mạng ở đây. Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên:
“Các ngươi thật may mắn, có thể vượt qua nhiều cửa ải như vậy. Trong số những kẻ ngoại lai ta từng thấy, các ngươi là nhóm lợi hại nhất… Nhưng đáng tiếc, tất cả các ngươi đều phải chết.”
Diệp Sơ trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ lại bắt đầu khoác lác rồi. Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn nghe tiểu cô nương kia nói hết lời. Nhân lúc bọn họ không để ý, Diệp Chi Lan nhặt lên một mũi tên dưới đất, lật qua lật lại quan sát, rồi lập tức ném xuống. Mũi tên có độc. Xem ra kẻ thú vị kia là một cao thủ dùng độc. Giọng nói âm trầm tiếp tục vang lên:
“Các ngươi còn ba ngày. Nếu trong ba ngày không thể tiến vào sâu nhất trong động, nàng sẽ chết. Nghĩ đến thôi ta cũng thấy vui vẻ.”
Trong động có động là chuyện bình thường, nhưng đây lại là một Bạch Cốt Động. Diệp Sơ đã rèn luyện tâm lý đến mức vững vàng hơn trước rất nhiều, nhìn thấy những thứ này cũng không còn phản ứng mạnh mẽ như trước.
Đột nhiên, trên tay nàng xuất hiện một vật lạ. Diệp Chi Lan vừa mới đưa cho nàng. Hắn cúi người sát lại gần, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. Đôi môi mỏng dường như vô tình lướt nhẹ qua vành tai nàng.
“Tỷ tỷ, đây là lễ vật đệ tặng tỷ.”
Diệp Sơ ngẩn người, cảm nhận vật nhỏ trong lòng bàn tay. Nó nhỏ, lại có chút sắc nhọn. Cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt nàng lập tức sa sầm.Đó là một chiếc răng, Diệp Chi Lan vừa lấy ra từ đống xương trắng kia. Có thể moi được thứ này từ trong đám hài cốt, đúng là làm khó hắn rồi. Diệp Sơ cố gắng giữ bình tĩnh, định ném nó đi thì Diệp Chi Lan đã nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tỷ tỷ không thích lễ vật Chi Lan tặng sao?”
Cuối cùng, Diệp Sơ đành cắn răng, nhét chiếc răng đó vào túi tiền. Nàng liếc nhìn Tề Hoài Thiê, không hổ là nam chính, làm việc nghiêm túc đến mức chẳng thèm để ý đến bọn họ một chút nào. Đôi khi, Diệp Sơ thật sự nghi ngờ rằng Diệp Chi Lan vốn dĩ không thật tâm muốn cứu Hạ Vân.
Vào động đã lâu, nhưng hắn cứ mãi trêu chọc nàng như đang chơi đùa. Chẳng lẽ do hắn vẫn chưa yêu, nên chẳng mảy may bận tâm đến sống chết của nữ chính? Diệp Chi Lan nghe vậy, lạnh lùng liếc nàng một cái, ánh mắt lại lần nữa phủ đầy chán ghét, không nói thêm gì nữa. Diệp Sơ dời mắt đi, chẳng buồn để ý đến Diệp Chi Lan nữa, mà quay sang Tề Hoài Thiên.
“Tề công tử, huynh có phát hiện thứ gì kỳ lạ không? Nếu không thì chúng ta tiếp tục đi sâu vào trong đi.”
Tề Hoài Thiên chưa phát hiện điều gì bất thường, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, tại sao nơi này lại có nhiều bộ xương như vậy? Hơn nữa, chúng còn được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn như thể có người cố ý bày biện. Chẳng lẽ kẻ đó có sở thích thu thập xương người?
Một trận gió quái dị thổi tới, kéo theo làn sương mù dày đặc không biết từ đâu ùa vào trong động. Diệp Sơ lập tức che mũi, may mắn không hít phải thứ gì lạ. “A “
Tề Hoài Thiên đột nhiên kêu lên, Diệp Sơ theo bản năng vươn tay về phía bên cạnh để giữ lấy hắn. Ngón tay lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay nàng. Giọng nói trầm thấp của Diệp Chi Lan vang lên bên tai:
“Tỷ tỷ, là đệ, không phải Tề công tử.”
Vốn dĩ Diệp Sơ đưa tay ra chỉ vì lo Tề Hoài Thiên gặp chuyện, hoàn toàn không có ý gì khác. Nhưng không hiểu sao, khi nghe lời của Diệp Chi Lan, nàng lại cảm thấy có gì đó là lạ. Sương mù dần tan đi, nhưng Tề Hoài Thiên đã biến mất.
Chỉ còn lại vài vệt máu loang lổ trên mặt đất. Diệp Sơ nhíu chặt mày, dù thông minh đến đâu, lúc này nàng cũng cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Diệp Chi Lan giấu trong ống tay áo một thanh đoản đao vấy máu, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như không.
“Tề công tử bị bắt đi rồi.”
Hắn chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo :
“Xem ra tiểu cô nương kia muốn chơi trò trốn tìm với chúng ta. Nhưng cẩn thận một chút, nếu mục tiêu tiếp theo là tỷ, thì không hay đâu.”
Diệp Sơ làm như không thấy nụ cười trên môi hắn, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Tỷ biết. Nhưng đến nước này, chúng ta chỉ có thể tiến vào. Không thể quay đầu lại nữa.”
Diệp Sơ vừa nhấc chân bước đi, liền bị Diệp Chi Lan giữ lại :
“Tỷ vì sao lại để tâm đến bọn họ như vậy? Chẳng lẽ tỷ thích Tề công tử?”
??? Diệp Sơ làm sao có thể thích một nam chính dù có chết đi cũng chỉ thuộc về nữ chính? Nàng lập tức lắc đầu:
“Đệ nghĩ sao vậy? Tỷ chỉ coi bọn họ là bằng hữu thôi.”
Diệp Chi Lan nghe vậy, khóe môi cong lên, nhưng trong giọng nói lại mang theo ẩn ý khó đoán:
“Thì ra tỷ tỷ coi bọn họ là bằng hữu… Quả nhiên rất trượng nghĩa.”
Đây là giọng điệu khen người sao? Diệp Sơ không tin, cảm giác như đang bị mỉa mai, nhưng lại không có chứng cứ, nên đành giả vờ không nghe thấy. Không nhận được phản hồi, Diệp Chi Lan cũng không tức giận, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau nàng, trông hệt như một đệ đệ ngoan ngoãn biết nghe lời.
Nghĩ nghĩ, Diệp Sơ vẫn quyết định kéo hắn lên, không để hắn đứng phía sau mình. Nàng giải thích:
“Đi phía sau dễ bị tập kích, cùng tỷ đi song song sẽ an toàn hơn.”
Lời này nửa thật nửa giả. Diệp Chi Lan hơi rũ mi, giọng nói ôn hòa: “Được.”