Một trận gió mạnh thổi tới, Diệp Sơ nghiêng người tránh thoát, vừa đúng lúc dựa vào người Diệp Chi Lan. Nhiệt độ cơ thể của hắn vì giao đấu không ngừng tăng cao. Hai người áp sát chặt chẽ vào nhau, khiến nàng cảm thấy có chút không thoải mái.
Hệ thống là cái đồ vô dụng, sau khi xuyên sách Diệp Sơ hoàn toàn đều dựa vào chính mình, hệ thống nói muốn cho nam nữ chủ hạnh phúc mỹ mãn ở bên nhau, cộng thêm nam phụ cải tà quy chính, nàng mới có thể trở về.Cho nên nam phụ cũng không thể chết, nhưng Diệp Sơ hiện tại ngay cả mặt của nam nữ chủ cũng chưa nhìn thấy.
Kỳ quái nhất chính là nhất định phải làm sao để nam nữ chủ cùng nam phụ gặp mặt nhau nhiệm vụ mới chính thức bắt đầu.
Nhiệm vụ này tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không, Diệp Sơ sẽ biến mất khỏi thế giới này. Nghĩ đến điều đó, nàng chỉ muốn buột miệng chửi thề cả ngàn vạn lần
Hiện tại nàng cùng đệ đệ xuống núi rèn luyện, ở nửa đường sẽ gặp được nam nữ chủ, thời gian cụ thể thì không biết. Sau đó Diệp Chi Lan đối với nữ chủ nhất kiến chung tình, tiếp tục cưỡng ép, chiếm đoạt nàng.
Diệp Sơ ngước mắt nhìn Diệp Chi Lan, trên mặt hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng. Nàng có chút hoài nghi liệu hệ thống có đang chơi xỏ mình hay không.
Nhìn bề ngoài thì nam phụ yếu đuối vậy, nhưng thật sự lợi hại đến thế sao? Cảm giác hắn cũng không xấu, không ngờ lại có thể tính kế được nam chính, người vốn có hào quang nhân vật chính, mà có lẽ hắn còn không hắc hóa nữa.
Diệp Sơ là một người có võ công cao cường, còn Diệp Chi Lan… Một mũi tên lao về phía bọn họ. Nàng phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức kéo Diệp Chi Lan ra sau, nhưng mũi tên vẫn sượt qua vai hắn.Hai người dựa đến càng gần, không hề khe hở.
Giữa mũi tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng như có như không. Tuy rằng trời đã hơi tối, nhưng Diệp Chi Lan vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Sơ. Đôi mắt hạnh của thiếu nữ mở to, luôn giữ vẻ cảnh giác, bởi vì kẻ địch đang ở ngay không xa.
Mềm mại và thơm tho, liệu xương cốt nàng có phải chỉ cần gập lại là sẽ gãy không? Diệp Chi Lan nghĩ vậy. Ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu hắn, không sao xua đi được. Hàng mi dài khẽ rung động, hắn hơi nâng mắt lên, chạm phải ánh nhìn của Diệp Sơ.
“Tỷ tỷ.” Diệp Chi Lan bỗng nhiên gọi một tiếng. Diệp Sơ không rảnh để nhìn hắn, chỉ lo quan sát bốn phía, nhưng vẫn quay lại, nói: “ Hửm? Đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ đệ ”.
Không biết là vô tình hay cố ý, Diệp Chi Lan bỗng nhiên dịch lại gần vị trí của Diệp Sơ. Giọng nói rất nhẹ, tựa như một làn khói mỏng manh không thể nắm bắt: “Tỷ nói, bọn họ có giết chúng ta không?”
Đương nhiên là sẽ, Diệp Sơ đã có thể tưởng tượng ra kết cục khi rơi vào tay những kẻ này. Ta sẽ không cho bọn chúng cơ hội đó. Câu trả lời này cũng đồng nghĩa với việc, chỉ cần bọn chúng tìm được cơ hội, chúng nhất định sẽ ra tay.
Đến lúc đó, sau một trận chém giết, máu sẽ nhuộm đỏ khắp nơi, tựa như những bông hoa máu nở rộ. Nghĩ đến cảnh tượng đó, Diệp Chi Lan thế nhưng lại có chút mong chờ.
Lần này xuống núi rèn luyện, mục tiêu là tìm được linh phù trong truyền thuyết. Đây là nhiệm vụ mà phụ thân, mẫu thân giao cho Diệp Sơ. Chỉ là nàng không hiểu vì sao nhất định phải dẫn theo Diệp Chi Lan.
Diệp Sơ không thực sự muốn tìm linh phù, nàng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và trở về. Nhưng hệ thống lại nói rằng nàng nhất định phải giúp Diệp Chi Lan tìm được linh phù… Đây có được xem là nhiệm vụ phụ không?
Trời càng lúc càng tối, Diệp Sơ không hiểu vì sao đám hắc y nhân cứ truy đuổi không buông. Nàng cảm thấy mục tiêu của bọn chúng chính là Diệp Chi Lan. Không khí ngày càng căng thẳng, Diệp Sơ nắm lấy tay Diệp Chi Lan, lòng bàn tay đầy mồ hôi, trơn trượt. Nàng định buông ra, nhưng đối phương lại nắm chặt hơn.
Diệp Sơ: “......”
Nếu chỉ có một mình Diệp Sơ đối mặt với đám hắc y nhân này, nàng vẫn còn cơ hội chạy thoát. Nhưng khi phải mang theo Diệp Chi Lan, kẻ có võ công kém đến mức thảm hại, thì gần như không thể. Dù vậy, nàng cũng không thể nào bỏ rơi hắn một mình.
Phải biết rằng, hệ thống đã từng nói nam phụ không thể chết. Kiếm trên tay nàng vẫn còn dính máu, Diệp Sơ chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, coi như đang đánh quái thăng cấp mà thôi. Tên hắc y nhân cầm đầu đứng ở phía xa quát lớn: “Ra đây đi, các ngươi đã không còn đường lui. Nếu chủ động ra mặt, chúng ta còn có thể để các ngươi toàn thây”.
Diệp Sơ thầm trợn trắng mắt trong lòng. Dù gì cũng chết, giữ toàn thây thì có ích gì chứ? Nàng nghiêng đầu, định dặn dò Diệp Chi Lan vài câu, nhưng không ngờ đối phương lại đứng gần mình đến vậy. Chỉ hơi nghiêng đầu một chút, cánh môi nàng khẽ lướt qua hắn, nhẹ như cơn gió thoảng qua, không để lại dấu vết nhưng lại gây xao động
Diệp Sơ không quá để tâm, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đám hắc y nhân :
“ Chi Lan, lát nữa ta sẽ ra ngoài dụ bọn chúng đi, còn đệ thì nhân cơ hội chạy thoát”.
Diệp Chi Lan nghe vậy rũ rũ mắt, tiện đà giương mắt, tầm mắt dừng ở Diệp Sơ đỏ bừng cánh môi thượng :
“Vậy tỷ làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ gi·ết tỷ.”
Lời này nghe có vẻ lo lắng, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự vặn vẹo điên cuồng khó nhận ra. Nam phụ mà lại lo lắng cho mình sao? Diệp Sơ có chút thụ sủng nhược kinh*, khựng lại một chút rồi nói :
“ Không sao đâu, tỷ sẽ nghĩ cách. Chỉ cần đệ an toàn là được “
(*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà cảm thấy kinh ngạc, không quen.)
Gió nhẹ thổi qua, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá cây khẽ va chạm vào nhau.Đám hắc y nhân chậm rãi tiến về phía họ. Một bước… hai bước… mỗi bước chân như dẫm nặng lên lòng Diệp Sơ. Nàng khẽ nói :
“ Chi Lan, ta phải hành động rồi.”
Vừa mới dứt lời, Diệp Chi Lan liền đi ra ngoài, Diệp Sơ còn không có phản ứng lại đây, cho nên không có thể ngăn lại hắn.
Đám hắc y nhân vừa thấy mục tiêu liền lập tức lao tới. Kẻ dẫn đầu khinh công cực kỳ lợi hại, chỉ trong chớp mắt đã áp sát Diệp Chi Lan. Hắn giơ cao bàn tay, chưởng phong ập về phía Diệp Chi Lan, nhưng lại không thực sự chạm vào hắn.
Diệp Sơ vội kéo Diệp Chi Lan ra sau, dùng tay mình đón lấy đòn tấn công từ kẻ dẫn đầu. Dù võ công nàng cao cường, nhưng trong tình thế bị động, chung quy vẫn bị thương. Máu rỉ ra từ khóe miệng, làm đôi môi càng thêm đỏ rực.
Bây giờ không phải lúc trách cứ Diệp Chi Lan. Diệp Sơ buông hắn ra, tùy ý lau vết máu nơi khóe miệng. Đôi mắt nàng sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước, tay siết chặt chuôi trường kiếm, tà váy khẽ bay theo gió. Diệp Chi Lan lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt dừng lại trên vết máu vô tình vương trên xiêm y. Trong mắt hắn lóe lên tia kỳ lạ, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười mơ hồ khó đoán.
Diệp Sơ cắn chặt răng, vung kiếm lao về phía kẻ địch. Đao kiếm vô tình, mỗi lần nàng đâm trúng đối thủ cũng là một lần bản thân không thể tránh khỏi bị thương. Hôm nay nàng lại mặc xiêm y trắng, máu thấm loang lổ, từ xa nhìn lại chẳng khác nào đóa huyết hoa kiều diễm mà Diệp Chi Lan say mê ,mê hoặc, đầy cám dỗ, tựa như một loài hoa rực rỡ chỉ có thể gặp được một lần trong đời.
Trước khi bị thương, Diệp Sơ đã không thể giết sạch bọn chúng, huống chi là bây giờ. Dù vậy, nàng vẫn cố gắng chống đỡ. Ban đầu có mười kẻ địch, giờ chỉ còn lại năm. Máu và mồ hôi thấm đẫm xiêm y, dán chặt vào người nàng. Một lưỡi tiểu đao lướt qua gò má, để lại một vết cắt mảnh, máu chậm rãi rỉ xuống.
Một vệt máu kéo dài trên gò má, không những không làm Diệp Sơ trở nên khó coi, mà ngược lại còn khiến nàng toát lên vẻ tà mị đầy nguy hiểm. Cơn đau truyền đến, ánh mắt nàng bừng lên lửa giận, trừng thẳng kẻ địch, quát lớn:
“. Ta xem các ngươi là muốn tìm ch*ết”.
Ngang nhiên dám hủy hoại dung mạo của nàng. Diệp Chi Lan được nàng bảo vệ chặt chẽ phía sau, không hề chịu dù chỉ một vết thương. Ngược lại, trên người Diệp Sơ, không còn chỗ nào lành lặn..
Mục tiêu chính của đám hắc y nhân là giết Diệp Chi Lan. Nhưng nếu không thể giết được Diệp Sơ, bọn chúng cũng chẳng có cách nào ra tay với hắn. Vì vậy, giờ phút này, tất cả đều hợp lực, dốc toàn bộ sức mạnh đối phó với nàng.
Tên cầm đầu lao nhanh về phía Diệp Sơ, chớp lấy cơ hội tấn công cánh tay bị thương của nàng. Nhát kiếm nối tiếp nhát kiếm, nàng né được một kẻ đánh lén, nhưng không thể tránh khỏi lưỡi kiếm của kẻ khác.
Vết thương cũ lại một lần nữa bị lưỡi đao đâm vào, cơn đau như xé rách lan khắp toàn thân. Thế nhưng, Diệp Sơ vẫn có thể cắn răng chịu đựng, không để lộ dù chỉ một tiếng rên rỉ.
Chiếc cổ trắng ngần hơi ngửa ra sau, ẩn hiện bên dưới lớp sa mỏng là xương quai xanh mảnh mai. Diệp Chi Lan chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái, ngay sau đó, hàng mi dài khẽ rũ xuống, che giấu đi sự lạnh nhạt và vô tình ẩn sâu trong đáy mắt.
Diệp Sơ rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa, trước khi ngã xuống, nàng vẫn không quên gọi Diệp Chi Lan mau chạy. Mí mắt nặng trĩu như bị đá đè, nàng muốn mở ra nhưng chẳng thể làm theo ý mình.
Nhìn thấy Diệp Sơ cuối cùng cũng gục ngã, kẻ cầm đầu nở một nụ cười lạnh lùng. Hắn cầm kiếm, chậm rãi tiến về phía Diệp Chi Lan, người dường như đã mất hết khả năng phản kháng. Thế nhưng, đối phương không hề trốn chạy, mà lại bước đến bên cạnh Diệp Sơ.
Những sợi tóc rối bị vén lên, để lộ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng. Ngón tay lạnh lẽo của Diệp Chi Lan lướt nhẹ qua vết máu trên má Diệp Sơ, trong đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn cùng khát máu khó nhận ra.
Thanh kiếm của Diệp Sơ rơi vào tay Diệp Chi Lan. Hắn đứng dậy, thần sắc thản nhiên nhìn những hắc y nhân chỉ cách vài bước chân. Bỗng nhiên, trong khu rừng tĩnh mịch vang lên một tràng cười trong trẻo như suối chảy, lạnh lẽo đến rợn người. Diệp Chi Lan ngước mắt nhìn thẳng vào bọn họ, tựa như đang lẩm bẩm, lại như đang cười nhạo:
“Thật là không biết tự lượng sức mình.”
Đám hắc y nhân hoàn toàn không để ý đến Diệp Chi Lan, chỉ xem hắn như kẻ hấp hối giãy giụa. Năm người lập tức tạo thành một vòng, chờ lệnh vừa ban ra liền đồng loạt hành động. Tiếng đao kiếm va chạm vang lên liên miên, không đến một lát, máu đã văng tung tóe. Vệt máu bắn lên mặt Diệp Chi Lan, nhưng hắn chỉ thản nhiên đưa tay lau sạch. Cầm chặt thanh kiếm vẫn còn nhỏ giọt máu, hắn chậm rãi bước về phía Diệp Sơ, người vẫn đang nằm bất động trên mặt đất.
Diệp Chi Lan giơ kiếm lên, nhắm thẳng vào Diệp Sơ, chỉ chờ một nhát đâm xuống. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp hạ xuống, hình ảnh nàng liều mạng bảo vệ hắn bỗng chốc hiện lên trong đầu. Bàn tay siết chặt chuôi kiếm khẽ run, động tác bất giác khựng lại. Thanh kiếm rơi xuống đất.
Hắn cúi người, chặn ngang bế lấy thiếu nữ đã mất đi tri giác. Mái tóc dài của nàng buông rũ theo từng động tác, đầu khẽ tựa vào trước ngực hắn. Sắc mặt nàng tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả đôi môi vốn hồng nhuận cũng trở nên nhợt nhạt không chút sức sống.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Diệp Chi Lan cũng tìm được một gian miếu hoang. Hắn cẩn thận đặt Diệp Sơ xuống đám cỏ khô, sau đó gom nhặt ít củi khô, nhóm lên một đống lửa nhỏ trong góc miếu. Ánh lửa lay động, hắt bóng lên vách tường đổ nát, kéo dài thân ảnh hắn và thiếu nữ đang hôn mê.
Trong cơn mê man, Diệp Sơ cảm giác như có một con rắn lạnh lẽo quấn chặt lấy mình, trườn khắp người nàng. Thứ đó không ngừng siết chặt, tựa hồ đang hút cạn từng giọt máu trong cơ thể.
Cảm giác khô khốc, rợn người lan dần từ tứ chi, khiến nàng muốn giãy giụa mà không tài nào cử động. Diệp Chi Lan cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt, rồi lại dừng lại nơi chiếc cổ mảnh khảnh. Ngón tay thon dài lật nhẹ lưỡi dao sắc bén trong tay, ánh phản chiếu lạnh lẽo lóe lên dưới ánh lửa. Đôi mắt hắn tối lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Chi Lan vẫn đứng yên tại chỗ, không lập tức hành động, đôi mắt lướt qua một tia quang mang quỷ dị, lưỡi dao trong tay cũng dần dần thu lại. Yết hầu khô rát đến khó chịu. Diệp Sơ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là nếu không uống nước ngay lập tức, nàng sẽ chết khát mất.
Nàng chớp chớp mắt, cố nén cơn choáng váng mà đảo mắt nhìn khắp gian miếu hoang. Ánh sáng từ đống lửa leo lét chiếu rọi những bức tường cũ kỹ rạn nứt, nhưng…Không thấy Diệp Chi Lan đâu cả. Tim Diệp Sơ bỗng dưng thắt lại. Hắn đã đi đâu? Sẽ không phải… đã gặp chuyện gì rồi chứ?
Diệp Sơ tưởng tượng đến tình huống xấu nhất, lo lắng đến mức không màng đến vết thương trên người, vội vàng đứng dậy. Lúc này, Diệp Chi Lan bước vào, trên tay cầm một cái gáo nước đã được rửa sạch sẽ, nhẹ giọng nói:
“Tỷ tỷ, khát nước rồi, tới uống nước”.
Diệp Sơ sững sờ, ngạc nhiên nhìn Diệp Chi Lan rồi hỏi: “Đệ không có việc gì?”
Diệp Chi Lan gật đầu, đưa gáo nước vào tay Diệp Sơ và nói:
“Ừ, chúng ta đều không sao. Có một người tình cờ đi ngang qua và thuận tiện cứu chúng ta, nhưng không để lại tên họ, dường như là một cao nhân ẩn thế.”
Diệp Sơ có chút hoài nghi, cảm thấy chuyện này quá trùng hợp. Nhưng nghĩ lại, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận lời giải thích này. Trong nguyên tác, Diệp Chi Lan vốn là một kẻ vô dụng về võ công, đến cả năm tên hắc y nhân còn không giết nổi, chứ đừng nói đến kẻ mạnh hơn.
Nhưng cái gọi là lánh đời cao nhân kia lại không xuất hiện sớm cũng không xuất hiện muộn, mà cứ đợi đến khi nàng bị đánh gần chết, hoảng sợ tột độ mới chịu ra tay. Thật là ông trời không giúp đỡ, Diệp Sơ cảm thấy mình có thể mang theo thể chất xui xẻo, vì mọi chuyện luôn xảy ra theo hướng bất lợi cho nàng.
Thoát khỏi nguy hiểm, Diệp Sơ đương nhiên muốn tìm Diệp Chi Lan để tính sổ. Nàng tức giận nói :
“ Chi Lan, tối qua tỷ đã bảo đệ chạy rồi mà. Tỷ đi dẫn bọn họ đi, vậy mà đệ lại tự ý chạy ra làm gì? Đệ không muốn sống nữa sao?”
Diệp Chi Lan chỉ hơi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt đáp: “Đệ chỉ là một kẻ vô dụng, chỉ cần tỷ còn sống là được.” Diệp Sơ nghẹn hạ, mang theo vài phần giận dỗi nói: “Ai nói đệ là phế vật?” Diệp Chi Lan rũ mắt, “Tỷ.”
Diệp Sơ: “......”
**“Cảnh báo: Trong quyển sách này có rất nhiều nhân vật có tính cách biến thái (xà tinh bệnh – tức là kiểu điên loạn, khó lường). Đương nhiên, tất cả bọn họ đều không thể so được với bệnh kiều Diệp Chi Lan, hắn còn đáng sợ hơn. Nếu không chịu nổi thì hãy cân nhắc trước khi đọc nhé.
Còn nữa, nữ chính Diệp Sơ khi gặp phải những kẻ biến thái thì sức chiến đấu chắc chắn sẽ không quá mạnh, vì bản chất nữ chính không phải là kẻ biến thái.
Nhắc nhở một chút: nữ chính không đọc quá nhiều tiểu thuyết, nữ chính chỉ xem qua phần tóm tắt mà hệ thống cung cấp cho mình, cho nên…