Cú đâm này khiến Diệp Sơ kiệt sức. Vừa rồi, nàng đã gắng gượng dồn hết hơi sức để thoát khỏi sợi dây thừng. Nằm mềm nhũn trên mặt đất, nàng nhìn tiểu cô nương vẫn còn đứng vững mà lòng trăm mối ngổn ngang, không ngờ mình vẫn chưa chết. Tiểu cô nương nhìn lưỡi đao cắm sâu vào mặt đất với vẻ mặt dữ tợn, sau đó lại liếc sang Diệp Sơ, rồi quyết tâm rút mạnh đao ra.

“Ta đây là đang giúp ngươi, nếu ngươi không biết tốt xấu thì đừng trách ta.” 

Tiểu cô nương chậm rãi đứng lên, lưỡi đao trong tay nhiễm đầy máu của cả hai người bọn họ, từng giọt, từng giọt chậm rãi nhỏ xuống. Diệp Sơ khóe mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào con dao còn đang rỉ máu, trái tim run rẩy. Nàng chỉ hận bản thân lúc này vô lực, nếu không, chắc chắn đã đâm sâu hơn một chút.

Hạ Vân bật khóc. Nàng không thể trơ mắt nhìn Diệp Sơ vì mình mà chết. Nếu không phải vì nàng bị bắt, bọn họ cũng sẽ không bị đưa đến hang động này. Khoảnh khắc lưỡi đao đâm xuống, Diệp Sơ nhắm mắt lại. 

Trong lịch sử những người xuyên thư, có lẽ nàng là kẻ chết nhanh nhất. Bỗng một thân thể ấm áp ngã nhào về phía nàng. Diệp Sơ giật mình mở bừng mắt, chỉ thấy tiểu cô nương vốn mang đầy sát khí đang đè lên người mình đã chết.

Chỉ trong vài giây, thi thể bị kéo sang một bên. Diệp Chi Lan liếc nhìn vết thương trước ngực Diệp Sơ, khẽ gọi: “Tỷ tỷ.” Diệp Sơ không cử động, chỉ có thể để mặc hắn ôm lấy mình. “Ta trúng Nhuyễn Cốt Tán.” Tề Hoài Thiên nhanh chóng cởi dây trói cho Hạ Vân. Nàng lập tức chạy đến bên Diệp Sơ, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt. “Diệp cô nương, thực xin lỗi… Tất cả đều tại ta.”

Diệp Chi Lan liếc nhìn Hạ Vân, thấy hàng mi nàng vẫn còn vương nước mắt, nhưng rất nhanh thu lại ánh mắt, dừng trên gương mặt tái nhợt của Diệp Sơ. Diệp Sơ khẽ lắc đầu : 

 “Không phải lỗi của cô nương . Chúng ta mau rời khỏi đây.”

Trên đường ra ngoài, bọn họ không gặp thêm trở ngại nào. Diệp Sơ kiệt sức thiếp đi, trong đầu không ngừng lặp lại đoạn ảo cảnh mà truyền tin đã phát trước đó. Hạ Vân kể lại rằng, khi nàng bị bắt, dường như có nghe thấy giọng của một nam nhân. Nhưng trước khi Diệp Sơ bị bắt, người đó đã rời đi. Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu với tiểu cô nương: 

“Nơi này giao cho ngươi, ta phải trở về.”

 Nếu muốn điều tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở thôn trang, bọn họ nhất định phải tìm ra nam nhân kia. Nhưng lúc đó, Hạ Vân mơ màng, chỉ nghe được câu nói ấy, ngoài ra không biết thêm điều gì. 

Khi họ trở lại thôn trang, lão nhân đã đứng chờ trước cửa nhà tiểu cô nương, chống quải trượng. Thấy bọn họ an toàn, ông thở phào nhẹ nhõm:

 “Không sao là tốt rồi. Mau thu dọn đi, rời khỏi đây càng sớm càng tốt.” 

Diệp Chi Lan không đáp, chỉ lướt qua lão nhân, bước thẳng vào phòng, rồi nhẹ nhàng đặt Diệp Sơ lên giường. Hạ Vân mím môi, nhẹ giọng nói: 

“Lão nhân gia, nàng bị thương, để ta bôi thuốc cho nàng trước, đợi một lát rồi hẵng bàn chuyện khác, được không?” 

Lão nhân vuốt râu, trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu:

 “Được, nhưng phải nhanh lên.”

Diệp Chi Lan không ở lại lâu. Hắn bước ra ngoài, nhìn thẳng vào lão nhân. Ánh mắt bình thản, không chút gợn sóng, nhưng lại khiến người ta vô thức cảm thấy bất an. Lão nhân đã sống mấy chục năm, vậy mà lúc này cũng không khỏi run rẩy. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc thiếu niên khẽ lay động. Hắn hơi hé môi mỏng, ánh mắt vương nét cười, bỗng chậm rãi cất giọng:

 “Lão nhân, mấy năm nay sống có tốt không?”

 Nụ cười của hắn khiến lão nhân bồn chồn, tim thoáng chấn động. Lão nhân cau mày, trầm giọng hỏi:

“Ngươi có ý gì?”

Diệp Chi Lan tiến sát lại gần lão nhân, nhưng ánh mắt lại hướng về cánh cửa phòng đang khép chặt : 

 “Có những chuyện, một khi đã làm, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Không phải sao?” 

Lời vừa thốt ra, trong mắt lão nhân lập tức ánh lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Ông run giọng hỏi:

 “Ngươi… làm sao biết được?” 

Diệp Chi Lan khẽ cười, chậm rãi lùi lại mấy bước : 

“Đôi khi, giả vờ như không thấy cũng là một loại tội lỗi. Huống chi, ngươi còn tự tay nhúng vào.” 

Ý cười trên môi hắn vẫn không hề giảm. Ánh mặt trời rọi lên gương mặt hắn, phảng phất mang theo vài phần hồn nhiên. Những lời ấy như một lưỡi dao sắc lạnh, hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của lão nhân. Nhưng lão nhân không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Chi Lan thật sâu. Hồi lâu sau, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong mắt lão nhân dần tan biến, thay vào đó là một sự trống rỗng vô hồn, tựa như đã chấp nhận số mệnh.

Tề Hoài Thiên đang tự xử lý vết thương của mình. Lúc ở trong động, khắp nơi đều mịt mù sương, hắn bất ngờ bị một nhát đao đâm trúng. Đang định lên tiếng cảnh báo những người khác thì đã bị đánh ngất. Kẻ ra tay có võ công rất cao, hành động nhanh gọn, không để ai kịp phản ứng. Nhưng vì sao đối phương không truy sát đến cùng, Tề Hoài Thiên không rõ. Rõ ràng khi hắn hôn mê, kẻ đó hoàn toàn có thể giết hắn ngay tại chỗ.

Điểm đáng ngờ này quá lớn, vẫn phải hỏi lão nhân xem có thể tìm ra manh mối gì hay không. Trong lúc Hạ Vân đang bôi thuốc, Diệp Sơ dần tỉnh lại. Nàng không yếu đến mức nguy kịch, chỉ là do thể lực tiêu hao quá nhiều, cộng thêm tác dụng của nhuyễn cốt tán khiến nàng tạm thời mất sức. Hạ Vân nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho nàng, khẽ gọi: “Diệp cô nương…”

“Về sau cứ gọi ta là Tiểu Sơ đi.”

 Diệp Sơ ngắt lời, giọng điềm nhiên. Nếu đã muốn đồng hành cùng bọn họ, trước tiên phải xây dựng quan hệ cho tốt. Hạ Vân bôi thuốc xong, nhẹ giọng nói: 

“Tiểu Sơ, cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Sau đó, Hạ Vân kể lại toàn bộ những gì mình biết. Nghe xong, Diệp Sơ không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ bình thản hỏi: 

“Hạ cô nương muốn điều tra chuyện này sao?”

Do dự một lát, Hạ Vân kiên định gật đầu : 

“Đúng vậy, ta hy vọng có thể điều tra rõ ràng. Như vậy, những người đã khuất mới có thể nhắm mắt an nghỉ.”

 Lời này rất có lý, Diệp Sơ nhất thời không biết nói gì. Sau một lúc trầm mặc, nàng khẽ cười, nhẹ giọng đáp: 

“Vậy thì cùng nhau đi. Ta cũng muốn biết chân tướng sự việc rốt cuộc là gì.” 

Không ngờ đối phương cũng là người trọng nghĩa như vậy, Hạ Vân mỉm cười gật đầu : 

“Thế thì tốt quá. Chỉ là cô nương đang bị thương, phải cẩn thận hơn một chút.”

Diệp Chi Lan đứng ngoài cửa, khẽ nâng tay gõ nhẹ. : 

“Hạ cô nương, tỷ tỷ ta hiện tại thế nào? Có cần giúp đỡ gì không?”

Hạ Vân bước tới mở cửa, nhẹ giọng đáp: “Đã tỉnh.”

Trải qua ảo cảnh lần trước, lúc này Diệp Sơ tạm thời không dám đối diện với Diệp Chi Lan. Hắn chậm rãi tiến vào, ánh mắt đầu tiên dừng trên gương mặt nàng, rồi trượt xuống chiếc đai lưng có chút lỏng lẻo, cuối cùng mới dời đi.

“Tỷ thấy khá hơn chưa?”

Diệp Sơ lắc đầu:

 “Không sao, nghỉ ngơi một lát, đợi dược hiệu của Nhuyễn Cốt Tán dần tiêu tan là có thể cử động lại.” 

Diệp Chi Lan gật đầu, dáng người thẳng tắp, lặng lẽ đứng trước giường. Bất chợt, ký ức về cảnh tượng trong ảo ảnh ùa vềnhình ảnh hai người dây dưa thân mật khiến nàng rùng mình, dạ dày nháy mắt quặn lại, suýt chút nữa muốn nôn.

 Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, Diệp Sơ nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ ấy. Chuyện đó căn bản không thể xảy ra, chỉ là một giấc mộng, quên đi là được.Dù sao đó cũng chỉ là một ảo cảnh, hà tất phải để tâm quá nhiều? Nghĩ đến đây, Diệp Sơ mới dám ngẩng đầu nhìn Diệp Chi Lan, giọng điệu nhẹ nhàng: 

“Lúc tỷ bị tiểu cô nương bắt giữ, đệ thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nàng không trực tiếp hỏi thẳng, mà chọn cách uyển chuyển hơn. Nghe vậy, Diệp Chi Lan khẽ rũ mi, không đáp. Trong mắt người khác, dáng vẻ này hẳn là do hắn đang quá mức áy náy.

Diệp Sơ nhìn hắn, khẽ mím môi, không nói một lời. Hạ Vân nghe xong, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Diệp Chi Lan, ánh mắt lộ ra vài phần thương tiếc. Nàng dịu giọng an ủi:

“Chuyện này không trách huynh, vốn dĩ võ công huynh không cao, không gặp nguy hiểm đã là may mắn. Tiểu Sơ tất nhiên sẽ không trách huynh.”

”…” Diệp Sơ im lặng. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác khó tả, trực giác mách bảo mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nhưng nếu không phải như vậy, chẳng phải có nghĩa là Diệp Chi Lan đã trơ mắt nhìn tiểu cô nương bắt nàng đi mà không làm gì sao? Nếu đúng là thế thật, Diệp Sơ cũng muốn buột miệng thốt lên vài câu thô tục.

Bất quá, nàng cũng chẳng buồn bận tâm. Dù sao bản tính của Diệp Chi Lan vốn đã như vậy, nếu không, hệ thống cũng chẳng giao cho nàng nhiệm vụ bẻ cong tên biến thái này. Hắn không có tình cảm với nàng? Cũng tốt thôi, nàng cũng chẳng có chút hứng thú gì với kẻ biến thái cả.

Nghe vậy, Diệp Chi Lan ngước mắt nhìn về phía Hạ Vân, đôi mắt trong veo như dòng suối thanh triệt, lặng lẽ dõi theo nàng một lúc lâu mà chẳng hề dời đi. Diệp Sơ tinh ý nhận ra ánh mắt ấy, vội vàng lên tiếng :

 “Đương nhiên, tỷ làm  sao có thể trách đệ được.”

Giọng nói dịu dàng như một làn nước nhẹ khẽ kéo Diệp Chi Lan trở về thực tại. Hắn chuyển ánh mắt sang nhìn nàng, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào. Tề Hoài Thiên từ bên ngoài vội vã xông vào, giọng nói đầy gấp gáp:

“Không xong rồi, lão nhân gia… ông ấy đã tự sát. Trước khi ch*ết, để lại hai phong thư.” 

Diệp Sơ cau mày, vội hỏi: 

“Sao lại như vậy? Trong thư viết gì?”

“Một phong dặn dân làng thả chúng ta đi. Còn phong thứ hai… chỉ vỏn vẹn hai chữ: Minh Thành. Không có thêm bất kỳ lời nào khác.”

Tề Hoài Thiên không ngờ lại xảy ra chuyện này. Minh Thành… Diệp Sơ mơ hồ nhớ rằng trong cốt truyện dường như có nhắc đến địa danh này. Chẳng lẽ đây chính là nơi nam nữ chính phải đi qua để tìm linh phù? Sau sự việc bị bắt, Hạ Vân đã thực sự xem Diệp Sơ như một bằng hữu chân chính.

Ban đầu, nàng vẫn giữ thái độ cảnh giác. Dù sao, nàng cũng xuất thân từ một môn phái danh tiếng, từ nhỏ đã được sư phụ dạy rằng con người có thiện có ác, chỉ cần suy nghĩ sai lệch một chút cũng có thể lầm đường lạc lối. 

Vì vậy, nàng luôn cẩn trọng trong việc kết giao, tuyệt đối không dễ dàng dốc lòng tin tưởng ai chỉ sau một thời gian ngắn quen biết. Thế nhưng, Diệp Sơ vì cứu nàng mà suýt mất mạng. Hạ Vân nghĩ rằng đối phương chắc chắn đã chân thành với mình, liền hỏi:

 “Tiểu Sơ đã nói nguyện ý cùng chúng ta điều tra việc này, đúng không?”

Diệp Chi Lan khẽ rũ mi, che giấu hoàn toàn suy nghĩ của mình, bàn tay trong tay áo khẽ siết chặt. Diệp Sơ đương nhiên đồng ý, nhưng vẫn cố ý giả vờ hỏi qua ý kiến của Diệp Chi Lan: 

“Chi Lan, đệ thấy thế nào?”

 Từ trước đến nay, chưa từng có ai hỏi ý kiến của Diệp Chi Lan, ngay cả dưỡng phụ, dưỡng mẫu của hắn cũng chưa từng bận tâm đến điều đó. Cho tới nay, đây là lần đầu tiên có người hỏi ý kiến hắn. Hắn khẽ ngước mắt, ánh nhìn thoáng lay động, móng tay ngắn bấu nhẹ vào da thịt. Một lát sau, giọng nói trầm thấp vang lên:

 “Chỉ cần tỷ tỷ vui là được.”

Hắn lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn của một đệ đệ. Diệp Sơ đã sớm quen với điều này. Người trong thôn tuy đồng ý thả bọn họ đi, nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt, thậm chí mang theo địch ý rõ rệt. Có lẽ họ cho rằng cái chết của lão nhân có liên quan đến nhóm bọn họ. Trong lúc Hạ Vân và những người khác thu dọn hành lý, Diệp Sơ bước ra ngoài, cẩn thận quan sát xung quanh. Thực ra, nơi này vẫn còn quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.

Huyết Mục rốt cuộc là gì? Hoặc nói, kẻ sở hữu Huyết Mục là ai? Người nam nhân trong sơn động là ai? Ai đã khiến Tề Hoài Thiên bị thương, và vì sao không trực tiếp giết hắn? Diệp Chi Lan lặng lẽ nhìn Diệp Sơ hồi lâu, cho đến khi đối phương phát hiện ra ánh mắt ấy.

“Chi Lan, đệ đứng đó làm gì?”

 Hắn chậm rãi tiến về phía nàng, vươn tay khẽ sửa lại mấy lọn tóc bị gió thổi rối, giọng nói ôn hòa:

“Vậy còn tỷ, tỷ đứng đây làm gì?”

Diệp Sơ theo bản năng muốn né tránh, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi. Bỗng nhiên, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi hỏi:

“Đệ hận tỷ sao?”

Động tác của Diệp Chi Lan thoáng khựng lại, ánh mắt dao động một chút, dường như không hiểu câu hỏi của nàng.

“Tỷ là tỷ tỷ của đệ, đệ làm sao có thể hận tỷ?”

Thực ra, ngay khi lời vừa thốt ra, Diệp Sơ đã có chút hối hận. Xét theo lẽ thường, nam phụ với tâm lý méo mó như hắn hẳn phải căm hận tất cả mọi người trên thế gian này. Vì vậy, câu hỏi vừa rồi của nàng có phần ngu ngốc. Giữa hai người chợt rơi vào khoảng lặng. Diệp Chi Lan dường như định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Hạ Vân từ trong phòng bước ra.

Ánh mặt trời rọi lên gương mặt hắn, làn da gần như trong suốt, nửa bên kia lại chìm trong bóng tối. Sáng và tối. Diệp Sơ chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt khuất trong bóng tối, trong khi Hạ Vân đứng đối diện với phần sáng. Đáy mắt nàng thoáng hiện lên tia hoảng hốt. Thiếu niên trước mắt này… sạch sẽ đến lạ.

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính có tâm lý vặn vẹo, vài chương sau sẽ bắt đầu bộc lộ rõ. Nếu các tiểu khả ái không chấp nhận được thì hãy nhẹ nhàng rút lui nhé ~

☁️ : Sắp đến những chương nam chính vặn vẹo hơn rồi nhaaaaa🫣

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play