Tề Hoài Thiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng Diệp Sơ không thể chờ thêm được nữa. Nàng dứt khoát đẩy hắn ra sau, đối mặt với Diệp Chi Lan.
“ Chi Lan, tỷ là tỷ tỷ của đệ, tỉnh táo lại đi “
Nhưng Diệp Chi Lan không hề đáp lời. Hắn cúi xuống, nhặt lại thanh đao rơi trên mặt đất. Toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, ánh mắt đạm mạc, vô cảm. Từng bước, từng bước một, hắn tiến về phía trước, mục tiêu không phải Diệp Sơ, mà là Tề Hoài Thiên đang được nàng bảo vệ phía sau.
Ánh đao sắc bén lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Diệp Sơ cắn răng, quyết tâm lao lên. Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng cuối cùng lưỡi đao của Diệp Chi Lan lại dừng trên tay nàng. Một cảm giác nóng rát lan tỏa, không giống như vết thương bình thường, mà như có thứ gì đó ăn mòn da thịt nàng.
Diệp Chi Lan chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt u ám khó lường. Ngay sau đó, một chưởng mạnh mẽ đánh về phía nàng. Diệp Sơ căn bản không thể chống đỡ, chỉ có thể vội vàng tránh né. Đột nhiên, một bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay cầm đao của Diệp Sơ. Nàng không thể buông, cũng không thể để Diệp Chi Lan lấy lại vũ khí, nếu hắn đoạt lại đao, vạn nhất giết Tề Hoài Thiên thì sao?
Vì thế, nàng nghiêng người tránh né, nhưng Diệp Chi Lan lại không buông tha. Hắn trực tiếp vươn tay, nắm chặt lưỡi đao sắc bén. Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Sơ hoàn toàn không dám động đậy. Máu theo chuôi đao nhỏ xuống, từng giọt đỏ tươi rơi về phía nàng, nhuộm đỏ cổ tay áo trắng của nàng.
Kinh ngạc qua đi, nàng vội vàng buông tay, sợ sẽ khiến Diệp Chi Lan chịu thêm thương tổn. Diệp Chi Lan rũ mắt nhìn bàn tay vẫn đang chảy máu của mình, trong lòng dâng lên từng đợt khoái ý điên cuồng. Cảm giác đổ máu thật sự quá kích thích.
Chỉ mới chảy một chút mà đã khiến hắn phấn khích như vậy, nếu toàn bộ máu trong cơ thể đều cạn kiệt, liệu khoái cảm này có càng sâu sắc hơn không?
Nhìn thấy máu chảy, Tề Hoài Thiên lập tức tỉnh táo lại. Với khinh công lợi hại, hắn nhanh chóng lướt qua Diệp Sơ, lao thẳng về phía Diệp Chi Lan, người vẫn đang gắt gao nắm chặt chuôi đao, tựa như đang chìm đắm trong cơn cuồng loạn của chính mình.vDiệp Sơ hoàn hồn, ngay khi Tề Hoài Thiên chuẩn bị đoạt lấy đao, nàng lập tức ôm chặt lấy Diệp Chi Lan, cố sức giữ hắn lại.
“ Chi Lan, đệ tỉnh lại đi. Đây chỉ là ảo cảnh. Mau tỉnh lại, chúng ta còn phải đi cứu Hạ Vân “
Diệp Chi Lan cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy mình, ánh mắt âm trầm dần thu lại, che giấu đi những cảm xúc khó đoán. Một lát sau, hắn khẽ nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tỷ tỷ.”
Diệp Sơ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, tiểu cô nương kia đã sớm nhân lúc hỗn loạn mà chạy mất. Ánh mắt nàng hạ xuống bàn tay Diệp Chi Lan thon dài, trắng nõn, nhưng giờ phút này lại loang lổ máu, trông vô cùng đáng sợ.
Diệp Sơ không có thói quen mang theo khăn tay bên người. Nhìn vết thương của hắn, nàng cắn răng, quyết định học theo mấy bộ phim truyền hình từng xem, trực tiếp xé một mảnh từ váy áo của mình để băng bó cho hắn.
Không nghĩ tới lại khó như vậy, dù đã học qua công phu, Diệp Sơ vẫn mất một khoảng thời gian mới xé được một mảnh vải từ váy áo của mình. Đúng lúc Tề Hoài Thiên định mở miệng nói rằng hắn có khăn tay, nàng rốt cuộc cũng kéo xuống được một mảnh xiêm y nhỏ.
Diệp Chi Lan cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó, nút thắt nơ con bướm có phần vụng về, ánh mắt hắn lướt qua một tia cổ quái, nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo bọn họ. Diệp Sơ cùng Tề Hoài Thiên đi phía trước, còn Diệp Chi Lan lặng lẽ theo sau, ánh mắt sâu thẳm, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Diệp Chi Lan đột nhiên nâng tay lên, đưa đến gần, khẽ ngửi mùi vải băng bó trên tay mình. Mùi máu tanh nồng đậm là điều hiển nhiên, nhưng xen lẫn trong đó còn có một hương thơm nhàn nhạt thuộc về Diệp Sơ. Hai loại mùi vị hoàn toàn đối lập lại hòa quyện kỳ lạ, không ngờ lại khiến hắn cảm thấy không tồi.
Huyết tinh… cùng Diệp Sơ. Diệp Sơ lúc này đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi về Diệp Chi Lan. Hắn rất có khả năng không phải là một kẻ vô dụng trong võ học như trước kia nàng nghĩ, nhưng vẫn chưa thể khẳng định. Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy vừa rồi ảo cảnh có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ được.
Tề Hoài Thiên chắc chắn đã rơi vào ảo cảnh, nhưng Diệp Chi Lan thì chưa chắc. Trong lòng Diệp Sơ dấy lên nghi ngờ, bất kể thế nào, nàng cũng phải cẩn trọng đề phòng. Diệp Chi Lan vốn không phải đệ đệ ruột của nguyên chủ, hơn nữa hắn lại tàn nhẫn, độc ác, chưa chắc sẽ nương tay với nàng. Nghĩ đến điều này, Diệp Sơ khẽ siết chặt tay, vô thức quay đầu liếc nhìn Diệp Chi Lan.
Không ngờ đối phương cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ấy mang theo chút mê ly, khó hiểu, dường như còn ẩn chứa một tia cảm xúc mơ hồ, không rõ là gì, có thể là chán ghét, cũng có thể không. Dù biết Diệp Sơ đang nhìn mình, Diệp Chi Lan vẫn không hề thu lại ánh mắt, ngược lại càng thêm trắng trợn, không chút kiêng nể, như thể muốn nhìn thấu nàng, rồi nuốt trọn vào trong tâm trí.
Một lát sau, hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì, thản nhiên dời tầm mắt đi. Nhưng ánh nhìn vừa rồi lại khiến Diệp Sơ rùng mình, không có chút nào mang ý vị kiều diễm, mà giống như một con dã thú lạnh lùng đang quan sát con mồi, chỉ chờ thời cơ để nuốt chửng.
Hóa ra trước kia Diệp Chi Lan đều là đang diễn kịch sao? Diệp Sơ cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, giả vờ như không biết gì. Nếu bây giờ có thể triệu hoán hệ thống, nàng nhất định sẽ túm lấy nó mà chất vấn:
“Tại sao Diệp Chi Lan còn chưa hắc hóa đã trở thành thế này? Tại sao lại bắt ta đối phó với một kẻ biến thái như vậy? “
Biến thái nếu có thể bị bẻ chính, thì đã không gọi là biến thái rồi…Vừa đi sâu vào trong núi, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên, chính là giọng của tiểu cô nương:
“ Các ngươi cứ vào trong sơn động, có lẽ sẽ tìm thấy nàng. Nhưng ta phải nhắc nhở trước, có thể vào được mà không ra được đâu nha! Ha ha ha…”
Tiếng cười giòn tan vang vọng trong không gian tĩnh lặng, khiến Diệp Sơ không khỏi rùng mình, cả người nổi đầy da gà. Sao lại có cảm giác… tiểu cô nương này cũng là một kẻ biến thái vậy?
Nàng liếc nhìn khóe môi hơi nhếch của Diệp Chi Lan, nụ cười như có như không ấy khiến lòng nàng bất giác dâng lên cảm giác bất an. Rốt cuộc hắn đã nói gì với tiểu cô nương? Ai cũng biết trong sơn động có khả năng đầy rẫy bẫy rập, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng cứu được Hạ Vân, bọn họ nhất định phải vào.
Không chút do dự, Tề Hoài Thiên là người đầu tiên tiến vào. Diệp Sơ không tiếp tục nhìn Diệp Chi Lan nữa. Càng nhìn càng thấy sợ hãi. Hiện tại, việc quan trọng nhất là tập trung đối phó tiểu cô nương và cứu được Hạ Vân.
Diệp Chi Lan lặng lẽ theo sau lưng Diệp Sơ, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi chân thon dài, mỗi bước đi của nàng dường như đều rơi vào tầm mắt hắn một cách đầy tinh tế. Diệp Sơ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, một cảm giác bất an mơ hồ trỗi dậy, nhưng lại không rõ nguyên nhân từ đâu.
Suy nghĩ một lát, nàng dứt khoát quay đầu lại, ra hiệu cho Diệp Chi Lan đi lên trước. Như thể đã đoán trước hành động này, Diệp Chi Lan khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo một ý vị khó đoán. Đôi mắt dài hơi xếch lên, khi hắn lộ ra biểu cảm này, lại có vài phần câu dẫn đến kỳ lạ.
Lối vào sơn động khá hẹp, lúc mới tiến vào, mọi người phải lần lượt đi từng người một, nếu không sẽ chen chúc mà không vào được. Nhưng càng đi sâu vào bên trong, con đường dần trở nên rộng rãi hơn. Chậm rãi, Diệp Sơ và Diệp Chi Lan đã sóng vai mà đi.
Sơn động tối tăm, tầm nhìn mờ mịt, nàng vô ý dẫm phải thứ gì đó dưới chân, khiến thân thể mất thăng bằng, nghiêng về phía Diệp Chi Lan. Nhưng đối phương lại nhẹ nhàng lui về phía sau, không hề đỡ lấy nàng. Kết quả, Diệp Sơ không kịp phản ứng, liền trực tiếp đập vào vách đá lạnh lẽo trong động, một lần tiếp xúc thân mật đầy bất ngờ.
May mắn là nàng kịp thời chống tay lên, nếu không chắc chắn đã đập thẳng vào vách động rồi. Nghĩ đến việc Diệp Chi Lan không hề đỡ lấy mình, trong lòng Diệp Sơ có chút khó chịu, bây giờ đến cả diễn kịch cũng lười diễn rồi sao? Tề Hoài Thiên nghe thấy tiếng động, lập tức quay lại nhìn.
Chỉ thấy Diệp Sơ chống tay lên vách động, còn Diệp Chi Lan thì đứng cách đó một bước, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ. Không nghĩ quá nhiều, Tề Hoài Thiên vội vàng bước đến, lo lắng hỏi:
“Diệp cô nương, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Diệp Sơ nhìn lướt qua Diệp Chi Lan, thấy hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ cảm giác như có một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu. Hắn sao lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy? Trước đây còn một tiếng “tỷ tỷ” trước, một tiếng “tỷ tỷ” sau, giả vờ yếu đuối đáng thương, bây giờ lại trở nên xa cách hờ hững đến mức này.
Sự thay đổi quá nhanh khiến Diệp Sơ có chút không thích ứng nổi, thậm chí còn nghi ngờ liệu nhân thiết của Diệp Chi Lan có phải đã sụp đổ hay không. Nhưng nghĩ lại, hình như hắn vốn dĩ chính là như vậy,hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn độc ác, làm người lạnh lùng đến khó hiểu.
Hệ thống đã từng nói với Diệp Sơ rằng, vì tác giả của thế giới này đặc biệt thích viết về nhân vật biến thái, nên rất nhiều đặc điểm của kiểu nhân vật đó đều có thể gán lên người Diệp Chi Lan, từ đó hình thành nhân thiết của hắn. Diệp Sơ cúi đầu nhìn xuống, sau đó phát hiện lòng bàn tay mình ướt át một mảng.
Nhìn kỹ hơn, lại là máu. Máu, vẫn là máu. Tề Hoài Thiên đứng rất gần nàng, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy. Về chuyện đôi mắt nhiễm huyết, Diệp Sơ đã nói với bọn họ từ sau khi bắt được tiểu cô nương. Nhưng giờ phút này, khi máu lại xuất hiện một cách quỷ dị, nàng không khỏi siết chặt tay, ánh mắt dần trầm xuống.
Hiện tại, trên vách động lại xuất hiện những vết máu loang lổ, đỏ thẫm như thấm sâu vào từng tấc đá. Dù có trải qua nhiều chuyện thế nào, đối mặt với khung cảnh quỷ dị này, bất kỳ ai cũng sẽ sinh ra chút sợ hãi, huống hồ gì bọn họ vừa mới rời khỏi thôn trang không bao lâu. Diệp Sơ cúi người, nhặt lên thứ vừa khiến nàng vấp ngã.
Đó là một bộ xương người. Một ngôi làng nhỏ bé như vậy, lại ẩn giấu một bí mật đáng sợ đến thế. Diệp Chi Lan nhìn thoáng qua bộ xương, nhưng vẻ mặt hắn không hề dao động. Hắn đã thấy quá nhiều. Từ nhỏ đến lớn, cảnh tượng này đối với hắn chẳng có gì lạ lẫm. Thậm chí, trong quá khứ, hắn từng là một trong những kẻ đã tạo ra những bộ xương này.
Chỉ có người đã ch.ết mới có thể hóa thành bộ xương, đúng không? Tiếng cười trong trẻo nhưng đầy quỷ dị của tiểu cô nương lại vang lên :
“Sao thế? Mới vậy mà đã sợ rồi à? Đừng mà, bên trong còn nhiều thứ thú vị lắm đấy. Nàng đang ở tận sâu trong động, vậy nên các ngươi cứ tiếp tục đi vào đi.”
Diệp Sơ nhìn bộ xương trên tay, rồi dứt khoát ném nó đi. Nàng không để bản thân bị chọc giận bởi lời lẽ ngạo nghễ của tiểu cô nương kia. Giờ không phải lúc để tức giận, mà là lúc để tỉnh táo đối phó. Diệp Sơ cười nhạt, đáp lời:
“Chúng ta không giống ngươi, sẽ không sợ hãi. Trốn trong bóng tối mãi có vui không?”
Sơn động rơi vào tĩnh lặng trong vài giây, rồi ngay sau đó, tiếng cười điên cuồng lại vang lên, vang vọng khắp không gian ẩm ướt, lạnh lẽo.
“Ta nói rồi, ngươi sẽ ch.ết trong tay ta. Đến lúc đó, ta sẽ uống cạn máu ngươi, ăn luôn thịt ngươi, còn giữ lại xương cốt để làm kỷ niệm.”
Nói xong câu đó, sơn động lại trở nên yên tĩnh. Tề Hoài Thiên vỗ nhẹ lên vai Diệp Sơ, ra hiệu nàng đừng quá lo lắng. Diệp Chi Lan đáy mắt lướt qua một tia khinh thường, chẳng buồn để ý đến Diệp Sơ, chỉ lặng lẽ đi về phía trước.
Ngay cả Tề Hoài Thiên, một kẻ vốn chẳng mấy nhạy bén, cũng nhận ra sự thay đổi rõ rệt của hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ, nghi hoặc hỏi:
“Diệp cô nương, cô nương và đệ đệ cãi nhau à?”
Diệp Sơ: “......”
Diệp Sơ vẫn chưa thể xác định võ công của Diệp Chi Lan rốt cuộc cao thấp ra sao, hệ thống lại chẳng nói rõ ràng, chuyện gì cũng phải tự mình đoán. Vì vậy, nàng không thể để hắn rơi vào tình huống nguy hiểm. Nghĩ thế, nàng mặt dày nắm lấy tay hắn. Ý thức được đối phương muốn hất tay mình ra, Diệp Sơ lập tức làm bộ vô tội, mặt dày mày dạn nói:
“ Có nguy hiểm ta có thể bảo vệ đệ. Mấy lần trước chẳng phải tỷ đều che chở đệ sao? Chẳng lẽ đệ quên rồi?”
Diệp Chi Lan nghe xong không còn giãy giụa nữa, khóe môi khẽ nhếch lên, ẩn chứa một tia ý cười âm trầm.
“Được, vậy tỷ tỷ phải bảo vệ đệ cho thật tốt.”
Tề Hoài Thiên đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy cách hai người họ tương tác có gì đó rất kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ lạ ở đâu. Cảm giác này… không giống tỷ đệ, nhưng giống cái gì, hắn tạm thời cũng không thể nói ra được.
Phía trước là một mảng nước rộng, chỉ khi vượt qua mới có thể tiếp tục tiến lên. Diệp Sơ nhìn mặt nước vẩn đục, trong lòng dâng lên một tia chán ghét. Trên mặt nước lững lờ trôi một lớp chất lỏng kỳ quái, nhìn thế nào cũng giống thi du, loại chất nhờn chảy ra từ thi thể trong quá trình phân hủy. Nếu thật sự là thi du, vậy có nghĩa là nơi này từng có vô số người chết…
Nghĩ đến khả năng đó, Diệp Sơ lập tức cảm thấy chùn bước, không muốn băng qua vũng nước này. Diệp Chi Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt đầy biểu cảm của Diệp Sơ, giọng điệu mang theo vẻ quan tâm nhưng lại khó phân thật giả:
“Làm sao vậy? Tỷ tỷ, tỷ phát hiện ra điều gì sao?”
Chưa đợi Diệp Sơ lên tiếng, Tề Hoài Thiên đã nhanh chóng đáp:
“Trên mặt nước dường như có một lớp thi du.”
Nghe vậy, Diệp Chi Lan khẽ à một tiếng, như thể vừa mới nhận ra, rồi nhàn nhạt cười:
“ Hóa ra là vậy à. Quả nhiên đáng sợ thật.”
Nhưng chẳng hiểu sao, giọng điệu của hắn lại không giống sợ hãi, mà ngược lại… có chút hứng thú quỷ dị. Vì nước quá đục, không thể nhìn thấy đáy nên cũng không biết được độ sâu ra sao, hay liệu bên trong có sinh vật gì nguy hiểm hay không. Diệp Sơ chần chừ, không dám tùy tiện bước xuống.
Vừa định nhặt một viên đá để thử độ sâu của nước, nàng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, lập tức rơi thẳng xuống nước. Quay đầu lại, Diệp Chi Lan vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, thong thả vén vạt áo bước về phía nàng. Diệp Sơ nhìn hắn, tức giận nhưng lại không thể nói gì, chỉ đành nuốt cơn giận vào trong bụng, tự mình chịu đựng.
Tề Hoài Thiên lắc đầu, cho rằng hai người họ chỉ đang giận dỗi, nên cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp bước xuống nước. Nước chỉ cao đến đầu gối, nhưng vừa đi được vài bước, Diệp Sơ đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói nơi cẳng chân, như thể bị thứ gì đó cắn một cái.
Tuy nhiên, cơn đau chỉ thoáng qua vài giây rồi nhanh chóng biến mất. Diệp Chi Lan liếc nhìn nàng đầy ẩn ý, như đang suy tư điều gì, sau đó không nói gì thêm mà tiếp tục đi lên trước, là người đầu tiên vượt qua vùng nước. Tề Hoài Thiên theo sát phía sau, cũng nhanh chóng sang đến bờ bên kia.
Trái lại nàng là người bước xuống nước đầu tiên, vậy mà bây giờ vẫn còn mắc kẹt ở đó, trong khi những người khác đã sang bờ bên kia. Diệp Sơ cảm giác mình vẫn đang tiến về phía trước, nhưng thực tế lại chỉ giậm chân tại chỗ. Một cơn choáng váng dâng lên, khiến nàng theo bản năng gọi lớn:
“Chi Lan, lại đây giúp ta một tay.”
Mực nước dần dần dâng cao, chẳng mấy chốc đã đến ngang eo nàng. Diệp Sơ cố gắng nhấc chân lên, nhưng phát hiện mình không thể cử động, dưới nước có thứ gì đó lạnh lẽo, trơn trượt như một đôi tay vô hình, đang bám chặt lấy nàng, không chịu buông.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Sơ: “Đúng là số xui không chừa mình ra, tại sao đôi tay kia không bắt bọn họ mà cứ phải nhằm vào ta chứ?”