Diệp Sơ đột nhiên gõ cửa, đánh thức Tề Hoài Thiên đang ngủ say. Diệp Chi Lan dường như cũng chỉ vừa chợp mắt không lâu, mái tóc có chút rối, giọng khàn khàn hỏi:

 “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Sơ không còn tâm trí để bận tâm lễ nghi, vội vàng nói:

 “Hạ cô nương không thấy đâu. Ta nghi ngờ nàng đã bị người trong phủ bắt đi.”

 Nữ chính chính là mạng sống của nàng, làm sao có thể để mất được. Tề Hoài Thiên vừa nghe xong, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, nhưng vẫn giữ được sự trầm ổn :

” Cô nương có ý gì? Nói rõ ràng hơn. Khi nào thì không thấy? Hơn nữa, nàng chẳng phải luôn ở cùng cô nương sao? Vì sao lại mất tích?” 

Diệp Sơ vừa định giải thích, thì một tiểu cô nương bất ngờ xuất hiện, ngạc nhiên hỏi: “Hạ cô nương không thấy sao?”

Nghe xong lời này, Diệp Chi Lan lại nảy sinh chút hứng thú, ánh mắt chậm rãi lướt qua Diệp Sơ rồi dừng lại trên người tiểu cô nương. Hạ Vân mất tích chắc chắn có liên quan đến nàng ta. Với võ công của Hạ Vân, sao có thể dễ dàng bị bắt đi? Rõ ràng, chuyện này không phải do một mình nàng ta gây ra, tiểu cô nương này nhất định có đồng lõa. Hệ thống vẫn chưa xuất hiện, điều đó chứng tỏ Hạ Vân hiện tại vẫn an toàn.

Vì thế, Diệp Sơ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, gật đầu nói: 

“Ừ, ta vừa đi xong nhà xí, quay lại thì nàng đã không còn thấy đâu.” 

Tiểu cô nương vẻ mặt trở nên nghiêm trọng :

 “ Vậy khả năng đã xảy ra chuyện rồi. Nơi này thường xuyên xảy ra những chuyện như vậy, hơn nữa những người mất tích đều là các ngươi từ bên ngoài đến. Chính vì thế ta mới dặn các ngươi không nên ra ngoài, không ngờ ngay cả trong phòng cũng xảy ra chuyện.”

Diệp Sơ im lặng, nhưng Diệp Chi Lan lại lên tiếng :

“Vậy các ngươi đã điều tra chưa?”

Tiểu cô nương liếc nhìn hắn một cái, tay giấu trong ống tay áo siết chặt lại :

“Đã điều tra rồi, nhưng đều không có kết quả, tất cả đều vô tội mà chết.” 

Tạm ngừng một chút, nàng tiếp tục nói: 

“Tuy nhiên, ta biết một nơi rất kỳ quái. Nếu các ngươi thật sự muốn tìm người, ta có thể dẫn các ngươi đi. Có lẽ chúng ta sẽ phát hiện được gì đó.”

Diệp Sơ bước tới trước tiểu cô nương, vẻ mặt có chút mơ hồ, lên tiếng: 

“Chẳng lẽ không nên đi tìm lão nhân gia để bàn bạc chuyện này một chút sao?” 

Diệp Chi Lan liếc nhìn Diệp Sơ, ánh mắt mang vẻ khó đoán. Sau khi suy nghĩ một lúc, trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, dù rất khó nhận ra. Lần này, có lẽ Diệp Sơ sẽ phải thất bại trước tiểu cô nương này.

Tiểu cô nương liếc nhìn Diệp Sơ, trong ánh mắt ẩn chứa một tia khinh thường sâu kín, lạnh lùng nói:

 “Ngươi nói là tộc trưởng ở đây sao? Nếu hắn biết các ngươi có ý định điều tra chuyện này, hắn sẽ lập tức đuổi các ngươi đi. Đến lúc đó, Hạ tiểu thư sẽ không thể cứu được nữa.” 

Lời này không phải để lừa dối người, tiểu cô nương rõ ràng là người hiểu rõ tính tình của tộc trưởng, vì vậy mới có thể tự tin và không chút kiêng nể. Do dự một lúc, Tề Hoài Thiên cuối cùng cũng đồng ý:

 “Được, bây giờ đi ngay.”

 Tiểu cô nương tỏ ra rất sảng khoái, lập tức đáp ứng rồi, định dẫn bọn họ đến nơi đó. Tuy nhiên, Diệp Sơ bất ngờ giữ chặt nàng lại, lạnh lùng hỏi: 

“Ngươi đừng nói dối nữa, Hạ cô nương có phải là ngươi bắt đi không? Hiện giờ nàng ở đâu?”

 Tề Hoài Thiên không phải kẻ ngốc, thấy Diệp Sơ hành động như vậy, cũng nhanh chóng hiểu ra. Dù vậy, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào một cô nương nhỏ bé có thể làm được những việc như vậy, bởi Hạ Vân võ công không phải tầm thường.

Diệp Chi Lan hơi nhướng mày, dường như không ngờ Diệp Sơ lại hành động trực tiếp như vậy. Hắn không xen vào, chỉ đứng yên một bên, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn như một người ngoài cuộc. Tiểu cô nương không hề giãy giụa, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ, rồi bất ngờ thốt lên một câu không lý do: 

“Cô nương sẽ chết dưới tay ta, tin hay không?”

Nếu không phải vì nàng còn là một cô nương nhỏ tuổi, Diệp Sơ thật sự đã muốn tát vào mặt tiểu cô nương một cái. Với vẻ mặt cứng rắn, hắn dõng dạc nói: 

“Đừng có nói những lời vô nghĩa, mau nói cho chúng ta biết Hạ cô nương ở đâu!”

Diệp Chi Lan bất ngờ tiến lên, rút ra một thanh tiểu đao đặt lên cổ tiểu cô nương, thỉnh thoảng còn dịch chuyển vị trí, như thể cố ý tạo thêm áp lực. Hắn ngước mắt nhìn Diệp Sơ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

“Tỷ tỷ, đôi khi làm việc không cần quá ôn nhu.”

Diệp Sơ kinh ngạc,  nàng không hề biết từ khi nào hắn đã giấu sẵn một thanh tiểu đao bên người. Trước đây, dù nhiều lần rơi vào tình thế nguy hiểm, hắn cũng chưa từng lấy nó ra. Rốt cuộc, hắn đang toan tính điều gì?

Nghĩ đến đây, nàng không nói gì, chỉ siết chặt lấy tiểu cô nương, không cho đối phương bất kỳ cơ hội chạy thoát nào. Lưỡi đao nhỏ lướt nhẹ qua làn da, để lại một vết cắt mảnh như sợi tơ. Một giọt máu trào ra, đỏ thẫm. Tiểu cô nương ban đầu còn tưởng rằng Diệp Chi Lan chỉ dọa nạt, không ngờ hắn thực sự ra tay. Giờ phút này, nàng sợ hãi đến mức không dám cử động dù chỉ một chút.

Tề Hoài Thiên vừa định mở miệng ngăn cản Diệp Chi Lan, nhưng nghĩ đến Hạ Vân lúc này đang lâm vào hiểm cảnh, hắn liền kìm nén, bởi vì không có gì quan trọng hơn sự an nguy của sư muội. Tiểu cô nương dù sợ Diệp Chi Lan sẽ lấy mạng mình, nhưng vẫn cố chấp mạnh miệng:

“Các ngươi có giết ta cũng đừng mong gặp lại nàng, vì chẳng bao lâu nữa, nàng cũng sẽ chết.”

Không đợi Diệp Sơ lên tiếng, Diệp Chi Lan đã bật cười, nụ cười lạnh lẽo tựa băng sương. Hắn chậm rãi trượt lưỡi đao nhỏ từ cánh tay xuống, rồi đột ngột vung một nhát. Máu tươi lập tức trào ra. 

Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác, tổng cộng bảy nhát. Diệp Sơ nhìn mà không khỏi rùng mình, cơ thể khẽ run lên. Diệp Chi Lan nhận ra điều đó, khóe môi hắn nhếch cao hơn, nụ cười càng thêm thâm trầm.

Lưỡi đao nhỏ lướt đến cổ tay, dù tiểu cô nương có cứng cỏi đến đâu cũng không khỏi run sợ. Tề Hoài Thiên nhìn không nổi nữa, nhưng chỉ có thể quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ. Diệp Chi Lan liếc sang Diệp Sơ, thấy sắc mặt nàng có phần tái nhợt, ý cười nơi khóe môi càng sâu. Hắn cúi xuống, ghé sát tiểu cô nương, giọng nói chậm rãi vang lên:

“Nghe nói cắt gân tay thì ra đao ở cổ tay là tốt nhất. Ngươi nói xem, nên bắt đầu từ tay trái hay tay phải trước đây?”

Quả nhiên, nam phụ này đúng là lòng dạ hiểm độc. Diệp Sơ không khỏi cảm thán, lúc đầu nàng còn tưởng hệ thống đang trêu đùa mình, nhưng xem ra nam nữ chính lần này thật sự quá thảm. Gặp phải một tên đại biến thái như thế, đúng là bất hạnh tận cùng.

 Dựa theo cốt truyện, hiện tại Diệp Chi Lan vẫn chưa đến giai đoạn nhân tính chưa mất mà không thể không hắc hóa. Vậy mà hắn đã đáng sợ thế này rồi. Nếu một ngày hắn thực sự hắc hóa… Diệp Sơ cảm thấy khi đó, e rằng nàng cũng chỉ có thể hóa theo, hóa thành tro bụi. Ngay lúc lưỡi đao nhỏ sắp cứa xuống cổ tay, tiểu cô nương cuối cùng cũng mở miệng:

“Được, ta dẫn các ngươi đi. Ta biết nàng ở đâu.”

Diệp Chi Lan thản nhiên rút khăn tay ra, chậm rãi lau sạch vết máu trên lưỡi đao, động tác tao nhã mà vô cùng lạnh lùng. Bỗng nhiên, như nghĩ đến điều gì đó, hắn cúi xuống, ghé sát bên tai tiểu cô nương, thì thầm vài câu chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

Ngay cả Diệp Sơ cũng không biết hắn đã nói gì, chỉ thấy sắc mặt tiểu cô nương lập tức tái nhợt. Đầu tiên là khó chịu, sau đó là một nỗi sợ hãi khó giấu. Nàng khẽ rùng mình, ánh mắt lén lút liếc nhìn Diệp Chi Lan, như thể chỉ một ánh nhìn cũng có thể khiến nàng run sợ thêm.

Không ngờ rằng dù võ công không cao, nhưng bản lĩnh uy hiếp người của Diệp Chi Lan lại không hề nhỏ. Diệp Sơ tìm một sợi dây thừng, trói chặt tiểu cô nương lại, bắt nàng đi trước dẫn đường. Đêm xuống, trên con đường trong thôn trang vắng lặng, không một bóng người.

 Diệp Sơ vẫn chưa hoàn toàn tin lời tiểu cô nương, cũng không dám chắc nàng có thực sự ngoan ngoãn dẫn bọn họ đến nơi giam giữ Hạ Vân hay không. Không xa thôn trang là một ngọn tiểu sơn, bên ngoài có một tấm mộc bài, trên đó viết rõ ràng Cấm địa, chớ tiến. Tiểu cô nương dừng lại trước mộc bài, giọng nói có chút căng thẳng:

“Chính là nơi này, Hạ cô nương đang ở bên trong.”

Thế nhưng, ba người bọn họ đều không phải kiểu người nóng vội hành động. Không ai lập tức bước vào chỉ vì một câu nói. Không khí quanh đây dường như có chút quỷ dị, khiến bọn họ càng thêm cảnh giác. Sau một hồi trầm mặc, Diệp Sơ đẩy tiểu cô nương tiến về phía trước, giọng nói lạnh lùng:

 “Nếu đây là bẫy rập, ta sẽ giết ngươi đầu tiên.” 

Đột nhiên, dường như có thứ gì đó níu lấy nàng, khiến sợi dây thừng trong tay lỏng ra. Nhận thấy cơ hội, tiểu cô nương lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng Diệp Sơ phản ứng cực nhanh,nàng nhặt một viên đá dưới đất, ném thẳng vào cẳng chân đối phương. Tiểu cô nương mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.

Tề Hoài Thiên nhanh chóng bước lên, siết chặt dây thừng, trói tiểu cô nương lại thật chặt, không để nàng có cơ hội chạy trốn lần nữa. Diệp Chi Lan đỡ Diệp Sơ dậy, giọng nói mang theo chút lo lắng: 

“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Diệp Sơ tùy ý phủi đi lớp bùn đất bám trên xiêm y, thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Nói rồi, nàng tiến đến gần tiểu cô nương, ánh mắt lạnh lùng:

“ Ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn ta giết ngươi?”

Tiểu cô nương rụt cổ lại, nhưng trong mắt vẫn lóe lên hận ý.

“ Ai chết trong tay ai còn chưa chắc đâu… Ngươi…” 

Nàng nghiến răng, ánh mắt âm u đầy căm phẫn. Lời còn chưa dứt, một nhát đao đã chém xuống cánh tay nàng. Tiểu cô nương trợn tròn mắt, đau đớn kêu lên, theo phản xạ ôm lấy vết thương. 

Nàng ngước nhìn lên Diệp Chi Lan vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, dáng vẻ như một người nho nhã, lịch thiệp. Nếu không nhìn thấy lưỡi đao dính đầy máu trong tay hắn, có lẽ người ta còn tưởng rằng hắn là một kẻ dễ chung sống.

Diệp Chi Lan cúi xuống nhìn vết máu vô tình bắn lên xiêm y của mình, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, khi hắn ngước mắt lên, sát ý kia đã biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng đầy giả dối. Hắn nhẹ giọng, nhưng từng chữ lại ẩn chứa nguy hiểm:

“ Đừng nói linh tinh, nếu không… cái mạng nhỏ này e rằng khó giữ.”

Diệp Sơ bắt đầu hoài nghi Diệp Chi Lan của mấy ngày trước và Diệp Chi Lan lúc này thật sự là cùng một người sao? Quả nhiên, tâm tư của nam phụ không phải thứ nàng có thể đoán được. Nếu sau này Diệp Chi Lan thực sự yêu nữ chính, mà nàng ra tay ngăn cản… 

Liệu hắn có trực tiếp giết nàng không? Nghĩ đến đây, Diệp Sơ không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Tiểu cô nương cắn răng, cố nén cơn đau, không dám nói thêm một lời nào nữa. Nàng sợ nếu còn chọc giận Diệp Chi Lan, hắn sẽ lại ra tay không chút do dự.

Tề Hoài Thiên kéo tiểu cô nương đi trước dẫn đường. Trên núi, sương mù dày đặc, càng lúc càng nặng. Dần dần, Diệp Sơ không còn nhìn thấy những người khác, thậm chí ngay cả Diệp Chi Lan, người vừa ở bên cạnh nàng, cũng biến mất trong màn sương trắng xóa. 

Đột nhiên, sương mù tan dần. Bóng dáng Diệp Chi Lan hiện ra, nhưng không còn vẻ ôn hòa như trước. Hắn rút trường kiếm, từng bước tiến về phía nàng. Diệp Sơ theo bản năng lùi lại mấy bước, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an : 

“Chi Lan, đệ làm sao vậy?”

Giọng nói của nàng có chút chần chừ, nhưng Diệp Chi Lan vẫn không dừng lại. Ánh mắt hắn tĩnh lặng mà sâu thẳm, như thể ẩn chứa một điều gì đó mà nàng không thể hiểu được.

Diệp Chi Lan nở nụ cười, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Giết tỷ.”

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng khiến lòng bàn chân Diệp Sơ lạnh toát. Nàng không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng hoàn toàn tin rằng Diệp Chi Lan thực sự muốn giết mình. Chính vì vậy, sau khi nghe xong lời này, nàng không hề van xin hay hỏi lý do. Mà trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Thanh kiếm từ phía sau đâm tới. Diệp Sơ phản ứng cực nhanh, nàng xoay người né tránh, mượn lực bật lên giữa không trung, dùng chân đá vào thân kiếm để chệch hướng đường tấn công. Nhưng Diệp Chi Lan không hề dừng lại. Hắn xoay người, lập tức điều chỉnh phương hướng, tiếp tục tấn công. Diệp Sơ không có vũ khí trong tay, chỉ có thể phòng thủ, không cách nào phản công. Nàng hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Trái lại, trên gương mặt Diệp Chi Lan lúc này tràn đầy hưng phấn vặn vẹo, như thể đang vô cùng thích thú với cuộc truy đuổi này. Ngay khoảnh khắc Diệp Sơ hơi thở dồn dập vì tiêu hao thể lực, ánh kiếm lại đâm tới nhanh, sắc bén, không hề do dự. Ngay khoảnh khắc thanh kiếm sắp đâm vào tim, Diệp Sơ đưa tay bắt lấy thân kiếm. Máu tươi nhỏ xuống, thấm đỏ lưỡi kiếm lạnh lẽo.

Nàng cúi đầu nhìn, chỉ cần một chút nữa thôi, mũi kiếm sẽ xuyên thủng trái tim nàng. Nếu không kịp phản ứng, có lẽ bản thân đã chết dưới tay Diệp Chi Lan. Không đúng, Diệp Chi Lan vốn là một kẻ yếu kém về võ học. Cho dù có vũ khí trong tay, hắn cũng không thể nào áp đảo được nàng. Ý thức này khiến Diệp Sơ đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng mở to mắt. Sương mù vẫn còn, chưa hề tan đi. Tất cả những gì xảy ra…

Đây đều là ảo giác, Diệp Sơ cúi đầu nhìn tay mình, không hề có vết thương, không có máu, tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là mê trận quấy nhiễu tâm trí nàng. Một cơn gió thổi qua, sương mù dần tản bớt. Phía trước, không xa, vang lên tiếng giao đấu kịch liệt. Diệp Sơ lập tức hướng về nơi phát ra âm thanh. Giữa bóng tối, hai bóng người đang quấn lấy nhau, liều mạng giao tranh. Không ai khác, chính là nam chủ Tề Hoài Thiên và nam phụ Diệp Chi Lan.

Xem ra bọn họ cũng đã rơi vào ảo cảnh. Diệp Sơ cất tiếng gọi mấy lần, nhưng không ai đáp lại. Không còn cách nào khác, nàng đành phải tiến lên gần hơn. Hai người trước mắt giao đấu kịch liệt, kiếm quang lóe lên liên tục. 

Diệp Chi Lan ra chiêu sắc bén, tốc độ cực nhanh, không hề có dấu hiệu xuống sức, thậm chí còn áp đảo cả Tề Hoài Thiên. Diệp Sơ trừng lớn mắt. Không đúng, Diệp Chi Lan không phải một kẻ vô dụng về võ học sao? Tại sao giờ đây hắn lại mạnh đến mức ngang ngửa với nam chính? Chuyện này… rốt cuộc là sao?

Chẳng lẽ trong ảo cảnh, năng lực của con người cũng sẽ thay đổi theo? Diệp Sơ còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì trước mắt, Diệp Chi Lan đột ngột rút đao ra, một đường sáng lạnh lẽo vung lên, Tề Hoài Thiên dường như đã bị thương. Diệp Sơ nhớ lại ảo cảnh mà mình vừa trải qua, đó là trận chiến với chính tâm ma của nàng. 

Nhưng ảo cảnh của Tề Hoài Thiên và Diệp Chi Lan thì lại hoàn toàn khác, dường như bọn họ không phải đang đấu với bản thân mình, mà là thật sự muốn giết chết đối phương.

“ Sương mù đã tan rồi, tại sao ảo cảnh vẫn chưa biến mất?”

Hai người trước mắt vẫn tiếp tục giao đấu, hoàn toàn không nhận ra rằng họ đang bị điều khiển trong một cơn ác mộng không lối thoát. Đặc biệt là Diệp Chi Lan, hắn thực sự muốn giết người. Tề Hoài Thiên trời sinh lương thiện, dù đánh nhau cũng sẽ lưu lại đường sống. Nhưng Diệp Chi Lan thì không. Mỗi một chiêu của hắn đều là sát chiêu, tàn nhẫn và chuẩn xác, chỉ khi đối phương gần chết mới dừng lại.

 Ánh đao lóe lên, Diệp Chi Lan lại công kích, Tề Hoài Thiên dù có kinh nghiệm chiến đấu nhưng vẫn dần rơi vào thế yếu, mỗi lần hắn do dự thu tay lại là một lần tạo cơ hội cho Diệp Chi Lan ép sát. Nếu cứ tiếp tục như vậy…Hắn sẽ chết dưới tay Diệp Chi Lan mất!

Diệp Sơ không thể chần chừ thêm nữa, nàng lao lên, chen vào giữa hai người, nhân lúc Diệp Chi Lan sơ hở, tung một quyền đánh văng thanh đao trên tay hắn. Lưỡi đao rơi xuống đất, vang lên một tiếng keng lạnh lẽo. Không dừng lại, nàng quay người, giơ tay tát thẳng vào mặt Tề Hoài Thiên một cái thật mạnh :

“Hai người tỉnh lại đi “ 

Tiếng quát vang dội giữa không gian, mạnh mẽ kéo cả hai ra khỏi trạng thái điên cuồng. Khoảnh khắc thanh đao rơi xuống đất, ánh mắt Diệp Chi Lan khẽ rùng mình. Một luồng khí tối tăm thoáng qua đáy mắt hắn, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. 

Hắn… chưa từng rơi vào ảo cảnh. Từ đầu đến cuối, kẻ thực sự bị ảnh hưởng chỉ có Diệp Sơ và Tề Hoài Thiên. Vậy nghĩa là gì? Diệp Chi Lan hoàn toàn tỉnh táo. Hắn biết rõ bản thân đang làm gì, biết rõ từng chiêu từng thức, từng nhát kiếm nhát đao đều là thật. Hắn cố ý ra tay với Tề Hoài Thiên.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play