Diệp Sơ cùng Diệp Chi Lan đều bị thương, cho dù Tề Hoài Thiên có gấp rút lên đường cũng sẽ không bỏ mặc bọn họ trong rừng. Vì vậy, sau khi bàn bạc với Hạ Vân, hắn quyết định đợi đến khi bọn họ hồi phục tốt hơn, rồi cùng nhau rời khỏi khu rừng.

Quyết định này đối với Diệp Sơ chính là điều quan trọng, nên khi Tề Hoài Thiên hỏi ý kiến nàng, nàng lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ. Trái lại, phản ứng của Diệp Chi Lan lại vô cùng bình thản.

Sau vài ngày dưỡng thương, chân của Diệp Sơ dần dần hồi phục, chỉ cần không đi quá nhanh thì không thành vấn đề. Chỉ là Hạ Vân và Tề Hoài Thiên cũng lần đầu xuống núi, không quá hiểu rõ tình hình xung quanh, nên phải đi lòng vòng một lúc mới ra khỏi khu rừng. Diệp Chi Lan mặt không biểu cảm đỡ lấy Diệp Sơ, sau đó ngước mắt nhìn về phía thôn trang cách đó không xa.

Có thôn trang nghĩa là sẽ có người, mà có người thì sẽ có đồ ăn. Mấy ngày nay, Diệp Sơ ăn rau dại đến mức chỉ muốn nôn, nhưng lại ngại không dám để Tề Hoài Thiên đi săn thú rừng, lỡ chẳng may gặp nguy hiểm thì không hay. 

Không phải nàng tiểu thư yếu ớt, mà là ăn một món liên tục nhiều ngày cũng sẽ thấy ngán. Điều kỳ lạ là khi người dân trong thôn nhìn thấy bọn họ, ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi. Diệp Sơ vô thức túm chặt lấy Diệp Chi Lan, linh cảm bất an ngày càng mạnh.

Diệp Chi Lan tất nhiên có thể ngửi thấy mùi khác thường, máu trong người lưu chuyển nhanh hơn, như thể muốn phá tan lớp da mà trào ra. Nơi này đã có rất nhiều người chết, dù có rửa sạch đến đâu, mùi máu tanh vẫn còn. Với khứu giác khác biệt từ nhỏ, hắn có thể ngửi thấy rõ ràng. Đột nhiên, dân làng vây lấy bọn họ. Một lão nhân đầy mặt nếp nhăn chống gậy bước lên phía trước vài bước.

Hắn híp mắt nói: “ Các ngươi là ai? Vì sao lại đến nơi này?”

Diệp Sơ giải thích :

 “ Chúng ta từ khu rừng không xa đi đến đây, trên đường bị sói tấn công, sau đó muốn dừng chân nghỉ ngơi một lát, có thể chứ? Ta có thể đưa…”

Chưa đợi nàng nói xong, lão nhân đã ngắt lời: 

“ Không được, dù có đưa tiền cũng không được, mau rời khỏi đây đi, nơi này không phải chỗ các ngươi có thể ở lại “

Tề Hoài Thiên nghe vậy có chút bất mãn, bọn họ cũng đâu phải ở nhờ không trả tiền. Hơn nữa, trong phạm vi mấy dặm quanh đây cũng không có chỗ nào có thể nghỉ chân, vậy họ có thể đi đâu được? Hạ Vân lướt qua Tề Hoài Thiên, tiến lên đứng trước mặt lão nhân.

Nàng ôn nhu nói:

 “ Lão nhân gia, trong chúng ta có người bị thương, thật sự không thể tiếp tục lên đường. Ngài xem có thể cho chúng ta tạm trú một hai ngày không? Đợi hồi phục một chút, chúng ta sẽ lập tức rời đi “

Chân của Diệp Sơ quả thực không thể đi liên tục quá lâu, nếu không rất dễ bị phế bỏ. Lão nhân dường như cũng nhận ra điều đó, sau một tiếng thở dài liền đồng ý, nhưng dặn bọn họ buổi tối không được ra ngoài, cũng không được tùy tiện đi lung tung, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả. 

Những người trong thôn nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, có vài người tỏ vẻ không đồng tình, nhưng dường như họ đều rất tôn kính lão nhân, nên không ai lên tiếng phản đối.

Đám người dần dần tản ra, lão nhân dẫn Diệp Sơ và những người khác đến một căn nhà. Bên trong chỉ có tiểu cô nương, lão nhân bước vào không biết nói gì với nàng, sau đó tiểu cô nương đồng ý cho bọn họ ở lại.Tiểu cô nương nhìn họ vài lần, rồi đưa tay chỉ vào mấy gian phòng: 

“Các ngươi cứ ở đây đi, buổi tối dù có nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cũng đừng ra ngoài.” 

Diệp Sơ vội vàng gật đầu, ‘Được, cảm ơn .”

Vừa hay có hai gian phòng, Diệp Sơ cùng Hạ Vân ở chung một chỗ. Khi đi ngang qua tiểu cô nương, khóe môi Diệp Chi Lan khẽ nhếch lên một độ cong khó nhận ra.

Màn đêm buông xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh. Sau khi dùng bữa tối, Diệp Sơ cảm thấy bụng có chút đau. Hạ Vân đang thu dọn đồ đạc, thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, không khỏi quan tâm hỏi:

 “ Diệp cô nương, cô có phải không được khỏe không? “

Nói rồi, Hạ Vân liền định đưa tay bắt mạch cho Diệp Sơ. Diệp Sơ lắc đầu: 

“ Không sao đâu, có lẽ do lâu rồi không ăn cơm, bây giờ ăn quá nhiều nên bụng hơi khó chịu. Ta ra ngoài một chút.” 

Nghe vậy, Hạ Vân chần chừ nói: 

“ Nhưng họ đã dặn buổi tối phải ở trong phòng, không được ra ngoài mà? Để ta đi cùng Diệp cô nương.’”

Diệp Sơ khéo léo từ chối, nàng có một tật xấu, biết có người chờ mình bên ngoài thì lại không thể đi được : 

“Không cần đâu, ta sẽ đi nhanh thôi, yên tâm đi.” 

Hạ Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn, bèn nói:

“Được rồi, vậy cô nương cẩn thận một chút.’”

Không biết chính xác vị trí nhà xí ở đâu, nhưng căn nhà này không lớn, tùy tiện tìm một chút chắc là sẽ thấy, nên Diệp Sơ cũng không định làm phiền tiểu cô nương. Tề Hoài Thiên mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế, vừa chạm giường liền muốn ngủ. Nhìn thấy Diệp Chi Lan vẫn còn ngồi trên ghế, hắn có lòng tốt nhắc nhở:

“ Diệp công tử, huynh nghỉ ngơi sớm một chút đi.’”

Diệp Chi Lan xuyên qua cửa sổ gỗ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ánh trăng bị mây đen che phủ, không có lấy một tia sáng.Hắn không quay đầu lại mà đáp lời Tề Hoài Thiên:

 “Ta bây giờ vẫn chưa buồn ngủ.” 

Người ta không buồn ngủ, Tề Hoài Thiên cũng không thể ép hắn ngủ, đành đáp: ‘“ Được “.

Tiểu cô nương đã dặn dò rằng buổi tối dù có nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng không được ra ngoài, nhưng khi bước ra khỏi phòng, Diệp Sơ lại cảm thấy nơi này quá mức yên tĩnh, đến cả tiếng ve mùa hè cũng không có.

Ngẩn người một lúc, Diệp Chi Lan vươn tay cầm lấy đèn dầu, do dự một chút, rồi thổi tắt. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, từ bên ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác như bên trong chẳng còn ai thức.

Tìm một lúc, Diệp Sơ liền thấy được nhà xí. Đang định bước qua đó, một cơn gió lạnh bất chợt thổi tới, khiến nàng không khỏi rùng mình. Hiện giờ đang là mùa hè, sao lại có gió lạnh được? 

Diệp Sơ còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, từng cơn đau quặn từ bụng truyền đến, nàng thầm nghĩ có lẽ nên đổi tên thành Diệp Xui Xẻo. Nàng không rõ thể chất của nguyên chủ thế nào, nhưng trước kia, mỗi khi bị đau bụng do ăn đồ lạ, chỉ cần giải quyết xong là ổn.

Nhà xí vô cùng đơn sơ, chỉ dùng vài thanh gỗ cùng cỏ khô dựng lên, các khe hở khá lớn, thỉnh thoảng còn có gió lạnh lùa vào. Diệp Sơ luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên, nàng vô tình nghiêng đầu nhìn sang, qua khe hở lộ ra một đôi mắt đỏ như máu. Tuy rằng gan Diệp Sơ không nhỏ, nhưng vẫn bị dọa đến tái mặt. Nàng vội vàng kéo quần lên, chỉnh lại váy áo, rồi mở cửa chạy thục mạng ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Diệp Sơ phát hiện không có gì cả. Dựa vào ký ức, nàng đi đến vị trí vừa rồi đã thấy đôi mắt đỏ, đưa tay chạm xuống đất, cảm giác có chút ẩm ướt. Diệp Sơ đưa tay lên ngửi thử, ngay lập tức, một mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mũi, là máu.

Nhận ra sự thật này, tim nàng lập tức siết chặt lại. Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Sơ cảm thấy nên gọi mọi người ra xem xét. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã có người vỗ nhẹ lên vai nàng. Vốn cảnh giác cao độ, Diệp Sơ suýt nữa vung một chưởng đánh ra, nhưng ngay sau đó, một giọng nói vang lên khiến nàng dừng lại động tác :

“Cô nương đang làm gì ở đây? Không phải đã dặn buổi tối đừng ra ngoài sao?”

Là tiểu cô nương, Diệp Sơ lập tức buông tay, theo bản năng lùi về sau mấy bước, giải thích: 

“ Ta… bụng không thoải mái.”

Tiểu cô nương vẫn không có chút biểu cảm nào, trông chẳng khác nào một khúc gỗ :  “ Cô nương trở về đi”.

Diệp Sơ không định cứ thế rời đi, bèn hỏi:

 “ Vừa rồi ta thấy một đôi mắt đỏ như máu, ngươi có thấy không?” 

Nghe vậy, tiểu cô nương hơi ngẩng đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình lên, nhìn chằm chằm vào nàng, từng chữ từng câu chậm rãi thốt ra :

 “Không có, ta không thấy đôi mắt đỏ nào cả. Có thể là cô nương nhìn nhầm rồi.”

Mây đen tan đi, ánh trăng sáng lại một lần nữa xuất hiện, nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt của tiểu cô nương. Diệp Sơ bỗng dưng cảm thấy có chút quỷ dị. Thấy nàng vẫn đứng yên, tiểu cô nương lại nói: 

“ Ta đã nói là không thấy, tức là không thấy. Đêm đã khuya, mau trở về nghỉ ngơi đi.” 

Diệp Sơ gật đầu: “ Vậy có lẽ ta nhìn nhầm rồi, trời tối quá.” 

Nàng không tiếp tục chủ đề này nữa, xoay người rời đi. Nơi này là nhà của tiểu cô nương, nếu đối phương đã nói như vậy, mà nàng vẫn cứ bám riết không buông, thì khả năng bị người ta đuổi đi cũng có thể xảy ra. Chắc chắn nơi này có vấn đề, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến bọn họ, Diệp Sơ sẽ không can thiệp. Nhiệm vụ mới là quan trọng nhất, còn những chuyện khác đều có thể gác sang một bên.

Đợi đến khi bóng dáng Diệp Sơ hoàn toàn biến mất, tiểu cô nương mới thu hồi ánh mắt, nàng hơi nghiêng đầu, như thể đang nhìn thứ gì đó. Những cơn gió kỳ lạ từng đợt thổi qua, làm tóc nàng khẽ bay lên. Tiểu cô nương cong môi, để lộ một nụ cười quái dị, trong màn đêm trông vô cùng đáng sợ. Khi đi ngang qua phòng mà Diệp Chi Lan đang ở, Diệp Sơ chợt dừng lại, chỉ thấy bên trong không có ánh đèn, chắc hẳn đã ngủ rồi.

Vì lý do an toàn, nàng vẫn quyết định đến chỗ cửa sổ gỗ để xem tình hình. Do gió lùa, cửa sổ cũng không đóng kín. Vừa mới thò đầu vào nhìn, khuôn mặt của Diệp Chi Lan liền xuất hiện ngay trong tầm mắt của Diệp Sơ. Liên tục bị dọa hai lần, Diệp Sơ cảm thấy nếu mình có bệnh tim, chắc đã trực tiếp thăng thiên, bị dọa chết rồi. Diệp Chi Lan nhìn nàng vài giây, dường như không hiểu hành động của nàng, rồi hỏi: 

“Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”

Diệp Sơ vẫy tay ra hiệu cho hắn đi ra ngoài. Diệp Chi Lan không do dự, trực tiếp mở cửa bước ra. Tề Hoài Thiên ngủ rất say, hoàn toàn không bị bọn họ đánh thức. Chuyện về đôi mắt đỏ thực sự quá kỳ lạ, nhưng Diệp Sơ không định nói cho Tề Hoài Thiên và Hạ Vân biết. Bởi vì tính cách hai người bọn họ quá ngay thẳng, e rằng sẽ lập tức đến chất vấn tiểu cô nương kia, sau đó lao vào điều tra chuyện này. Như vậy, không chỉ làm lãng phí thời gian mà còn có thể gây ra nhiều phiền phức không cần thiết.

Đến lúc đó, nếu quan hệ giữa bọn họ và dân làng trở nên căng thẳng, ai biết được thôn dân sẽ đối xử với bọn họ như thế nào? Không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi đến sáng mai rồi lập tức rời đi. Trong nguyên tác, nam nữ chính được xây dựng là những người lương thiện, nên việc thích xen vào chuyện người khác là điều cần thiết. 

Nhưng Diệp Sơ không muốn xen vào chuyện của ai cả, nàng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình. Như thể hiểu được Diệp Sơ không muốn đánh thức những người bên trong, Diệp Chi Lan hạ thấp giọng, hỏi:

“ Đã có chuyện gì xảy ra? Không phải buổi tối không được phép ra ngoài sao?”

Diệp Sơ không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hỏi:

 “ Đệ vẫn chưa ngủ à? Có nhìn thấy thứ gì kỳ lạ không?”

Diệp Chi Lan ngước mắt liếc nhìn cây cột cách đó không xa, rồi đáp:

“ Đệ định đóng bớt cửa sổ rồi ngủ tiếp, nhưng không thấy gì cả.”

“ À, vậy thì tốt. Dù sao cũng đang ở nhà người khác, vẫn nên cẩn thận một chút. Ngày mai chúng ta rời đi.”

Diệp Sơ cũng không có ý định kể chuyện kia cho Diệp Chi Lan nghe, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi. Diệp Chi Lan không hỏi nàng tại sao lại đột nhiên quyết định rời khỏi thôn trang, chỉ gật đầu, nói: 

“ Được rồi, tỷ cũng cẩn thận một chút.”

Bóng đen dưới cây cột nghiêng cũng biến mất ngay sau khi Diệp Sơ rời đi. Hẳn là đã gặp chuyện gì đó, nhưng tại sao Diệp Sơ lại không nói cho hắn biết? Diệp Chi Lan cúi đầu cười khẽ, xem ra ngày mai bọn họ không thể rời đi được rồi. 

Mùi máu trong không khí ngày càng nồng đậm. Không biết vì sao, Diệp Sơ luôn cảm thấy bất an, như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra. Nàng vô thức tăng tốc bước chân, chẳng bao lâu đã về đến cửa phòng. Bên trong vẫn còn ánh sáng từ ngọn đèn dầu, có lẽ là Hạ Vân đã để lại cho nàng. Sợ đối phương đã ngủ, Diệp Sơ rón rén đẩy cửa vào, cố gắng không phát ra tiếng động.

Bước vào trong phòng, tâm trạng Diệp Sơ chợt trầm xuống, Hạ Vân không thấy đâu. Nàng không thể tin nổi, vội vàng tìm kiếm khắp phòng một lần nữa. Vốn dĩ không định can thiệp vào chuyện ở nơi này, nhưng nếu Hạ Vân mất tích thì lại là chuyện khác!

Nàng chính là nữ chính, tuyệt đối không thể chết được.  Diệp Sơ lập tức lao ra ngoài.


Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Sơ: “Ta gan lớn lắm, không sợ gì hết… thật đấy…!” (Run rẩy)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play