Diệp Sơ đã ném mất kiếm, bây giờ trong tay không còn bất kỳ vũ khí nào. Nàng chỉ có thể tay không giao đấu với nam nhân kia. Nhưng để tránh làm Diệp Chi Lan bị thương, nàng quyết định dụ hắn ra ngoài. Bên ngoài không gian rộng rãi hơn. Diệp Sơ bẻ lấy một cành cây, dù không phải vũ khí tốt, nhưng có còn hơn không. Nam nhân cười khẩy một tiếng, như thể cảm thấy nàng quá ngông cuồng, không biết tự lượng sức.
Ánh đao dưới ánh mặt trời lóe lên chói mắt, Diệp Sơ vô ý bị ánh sáng làm lóa mắt trong giây lát. Nam nhân lập tức nắm lấy cơ hội lao lên tấn công, nhánh cây trong tay nàng nhanh chóng bị chém gãy gần hết. Lưỡi đao sắp chạm vào bả vai Diệp Sơ, đúng lúc này, từ trong phòng vang lên tiếng rầm, một chiếc ghế bị quăng mạnh xuống đất.
Diệp Chi Lan vịn vào cánh cửa gỗ, nhìn hai người đang vật lộn. Đôi môi mỏng khẽ mở, như thể rất khó khăn mới thốt ra được hai chữ: “Tỷ tỷ.”
Nam nhân hoàn toàn không phòng bị, liền bị chiếc ghế đập trúng. Nhờ vậy, Diệp Sơ mới có thời gian né tránh lưỡi đao. Bị đánh lén, nam nhân tức giận, lập tức chuyển mục tiêu sang Diệp Chi Lan và tiến về phía nàng. Diệp Sơ vừa thấy liền biết tình hình không ổn, lập tức sải bước lao đến, dốc toàn lực ngăn cản hắn..
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, Diệp Sơ sẽ kiệt sức. Vì vậy, nàng nhanh chóng quyết định tung một cú đá vào chỗ yếu nhất của nam nhân. Tiếng hét đau đớn vang lên. Nhân cơ hội đó, Diệp Sơ định giật lấy thanh đao trong tay hắn, nhưng vẫn chậm một bước. Nam nhân lập tức đổi hướng, lưỡi đao sắc bén lướt qua lòng bàn tay nàng.
Máu lập tức lan tràn, nhỏ giọt từ chuôi đao xuống mặt đất. Diệp Sơ khẽ nhíu mày, nhưng chưa kịp phản ứng thì nam nhân đã vung đao lần nữa. Đúng lúc lưỡi đao sắp chém xuống, nàng vung một chưởng phản kích. Cú va chạm mạnh khiến Diệp Sơ bị đẩy lùi về phía sau, cuối cùng rơi vào một vòng tay ấm áp. Nàng ngước mắt lên, gương mặt Diệp Chi Lan gần trong gang tấc.
Bàn tay bị thương không ngừng chảy máu, Diệp Chi Lan nhìn gương mặt tái nhợt của Diệp Sơ, rồi ánh mắt chậm rãi dời xuống lòng bàn tay đầy vết máu của nàng. Đáy mắt hắn lóe lên một tia hưng phấn vặn vẹo, như thể đang che giấu điều gì đó.
“ Tỷ chảy máu rồi.”
...…Diệp Sơ suýt chút nữa trợn trắng mắt. Không mù thì ai cũng thấy máu chảy, đúng không? Nàng ho khan vài tiếng, cố nén đau mà thốt ra mấy chữ chạy nhanh đi. Đáng tiếc, vết thương này không phải do hắn gây ra. Diệp Chi Lan thu lại ánh mắt, ngước lên nhìn chằm chằm nam nhân đối diện.
Nam nhân giơ cao thanh đao, hung hăng bổ về phía hai người, như thể muốn chém họ ra làm hai nửa. Ngay khoảnh khắc lưỡi đao sắp rơi xuống, hắn dường như nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khinh miệt của Diệp Chi Lan.
“Dừng tay “
Một tiếng quát chói tai vang lên. Động tác của nam nhân khựng lại trong giây lát, nhưng hắn vẫn không dừng hẳn. Một người mới đến giương cung, nhắm thẳng vào mục tiêu mà không chút do dự, lập tức bắn tên. Diệp Chi Lan lặng lẽ liếc nhìn con dao nhỏ trong tay, rồi nhân lúc Diệp Sơ không chú ý, nhanh chóng giấu nó vào trong tay áo.
Bàn tay nàng dính máu, nhưng vẫn nắm chặt lấy ống tay áo của hắn. Mũi tên bắn trúng cánh tay nam nhân, khiến thanh đao trên tay hắn lệch đi. Diệp Sơ nhân cơ hội, cố nín thở, đẩy mạnh Diệp Chi Lan ra. Nhưng vì quá vội vàng, nàng vô tình va vào ngực hắn, đến mức mũi cũng bị đâm đỏ.
Hắn cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm một nhát, mang theo một cảm giác khác thường. Quá nhẹ. Nếu mạnh hơn, sẽ càng đau, mà càng đau, hắn lại càng cảm thấy dễ chịu. Thậm chí, nếu bị móc tim ra, có lẽ cảm giác đó sẽ vô cùng mỹ diệu… Nhưng Diệp Sơ phải làm thế nào mới có thể moi tim hắn đây?Ngoài ra, Diệp Sơ có một loại cảm ứng đặc biệt, khi gặp nam chính hoặc nữ chính, nàng sẽ lập tức cảm nhận được..
Cuối cùng cũng gặp được họ, trên mặt Diệp Sơ không che giấu được vẻ vui sướng. Diệp Chi Lan tự nhiên nhận ra điều đó, liền thuận theo ánh mắt nàng mà nhìn qua. Nam nhân sau khi bị thương, sức chiến đấu đã suy giảm đáng kể. Mà nam nữ chính đều là cao thủ võ công, chỉ trong chốc lát đã khống chế được hắn.
Hóa ra nam nhân này là một kẻ giết người bị quan phủ truy nã, hơn nữa còn có sở thích ăn thịt người. Để thỏa mãn cơn thèm khát của mình, hắn đã giết vô số người. Hắn trốn vào cánh rừng này, một phần để tránh sự truy lùng của quan phủ, phần khác để chờ đợi những kẻ lạc đường, những món ăn tiềm năng của hắn.
Sau khi biết được chuyện này, Diệp Sơ cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo hết thuốc chữa. Một kẻ sát nhân biến thái chuyên ăn thịt người mà cũng bị nàng đụng trúng, suýt chút nữa còn trở thành bữa ăn của hắn. Hiện tại, nam nữ chính vẫn chưa ở bên nhau, họ chỉ là đồng môn sư tỷ đệ
Nhìn thấy Diệp Sơ khắp người đầy thương tích, Tề Hoài Thiên nhanh chóng thu cung tên lại rồi bước về phía họ. Trên mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng, lên tiếng:
“Mau vào trong đi, sư muội ta có biết một chút y thuật, để nàng xem xét vết thương cho các ngươi.”
Hạ Vân luôn mang theo một ít dược bên người, để phòng khi cần thiết. Tề Hoài Thiên vừa định đưa tay đỡ Diệp Sơ dậy, nhưng Diệp Chi Lan đã nhanh chóng bế nàng lên trước. Diệp Sơ sững sờ, vội vàng nói:
“. Chi Lan, mau thả ta xuống, đệ cũng bị thương mà”
Thế nhưng, Diệp Chi Lan không đáp, chỉ im lặng ôm nàng vào trong nhà, đặt xuống giường rồi ngồi bên cạnh.Ánh mắt hắn lập tức dừng trên người Hạ Vân. Khi Hạ Vân vô tình chạm phải ánh nhìn ấy, tay đang cầm thuốc của nàng hơi khựng lại.
Thiếu niên trước mặt có dung mạo vô cùng xuất chúng, làn da trắng như bạch ngọc, hàng mi dài hơi nhếch lên, để lại một bóng mờ nhàn nhạt trên gương mặt. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Hạ Vân cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, vội vàng dời ánh mắt đi. Nàng cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho Diệp Sơ, nhẹ nhàng bôi thuốc, thỉnh thoảng còn dịu dàng hỏi:
“Có đau không? Có cần ta nhẹ tay một chút không?”
Nhưng Diệp Sơ không phải kiểu tiểu thư yếu ớt kiêu kỳ. Đau đớn là chuyện đương nhiên, nhưng nàng vẫn có thể nhẫn nhịn được. Nàng cắn môi, cố gắng không để mình bật ra tiếng kêu đau. Không biết từ khi nào, ánh mắt của Diệp Chi Lan đã rời khỏi Hạ Vân, dừng lại trên đôi môi bị cắn chặt của Diệp Sơ.
Dấu răng hằn rõ trên làn môi nhợt nhạt, nhưng hắn chỉ thản nhiên liếc qua, trong lòng không chút gợn sóng. Không thể phủ nhận, nữ chính trong sách quả thực quá mức hoàn mỹ, không chỉ có võ công cao cường, y thuật lại tinh thông, mà còn dịu dàng đến như vậy.
Diệp Sơ lén liếc nhìn Diệp Chi Lan một cái, bỗng nhiên hiểu ra vì sao hắn lại thích nữ chính. Như thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, Diệp Chi Lan ngước lên, nhẹ giọng gọi: “Tỷ tỷ.”
Hạ Vân nghe thấy cách xưng hô này thì hơi ngạc nhiên: “Hai người là tỷ đệ sao?”
Diệp Sơ mỉm cười gật đầu: “Hắn tên là Diệp Chi Lan, ta là Diệp Sơ, ta là tỷ tỷ của hắn.”
Ban đầu, Hạ Vân còn tưởng rằng quan hệ giữa bọn họ là một dạng khác, không ngờ lại là huynh muội ruột. Nàng giới thiệu bản thân: “Ta là Hạ Vân, người bên ngoài kia là sư huynh ta, Tề Hoài Thiên.”
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ Diệp Sơ dù có chết cũng muốn bảo vệ Diệp Chi Lan, ngoài tình yêu ra, e rằng chỉ có tình thân mới khiến nàng hành động như vậy. Do dự một lúc, Hạ Vân cắn môi, rồi lên tiếng:
“Diệp công tử, huynh có thể ra ngoài trước được không? Tỷ tỷ của huynh vẫn còn những vết thương khác, cần phải…” Nàng ngập ngừng một chút, rồi tiếp:
“Cần phải cởi y phục để xử lý.”
Diệp Chi Lan không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy và đi ra ngoài. Diệp Sơ đỏ bừng mặt, nàng không quen việc phải cởi y phục trước mặt người khác, dù đối phương là nữ nhân.
Một số vết thương trên người Diệp Sơ đã dính chặt vào xiêm y, khi gỡ ra khó tránh khỏi sẽ làm rách da, đau đến mức nàng cảm thấy mình sắp thăng thiên. Cũng may Hạ Vân đủ ôn nhu, về sau động tác nhẹ nhàng hơn, khiến nàng không còn đau như trước. Vừa giúp Diệp Sơ xử lý vết thương, Hạ Vân vừa hỏi:
“Diệp cô nương, vì sao trên người cô nương lại có nhiều vết thương như vậy?”
Một cô nương gia thế mà có thể chịu khổ đến mức này, nàng thực sự cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng. Diệp Sơ giấu đi chuyện về đám hắc y nhân, chỉ nói rằng mình bị sói tấn công, sau đó rơi xuống vách núi, rồi lại gặp phải tên nam nhân vừa rồi.
Hạ Vân nghe xong mà kinh hồn táng đảm, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Diệp Sơ lại trải qua nhiều chuyện đến thế. Thì ra là vậy, Diệp cô nương thật lợi hại. Nếu là ta, chắc chắn không thể chịu đựng nổi. Diệp Sơ chỉ cười cười mà không nói gì thêm.
Diệp Chi Lan tựa vào cửa gỗ, dường như vô tình liếc nhìn Tề Hoài Thiên. Đối phương là người nhiệt tình, liền cất tiếng chào hỏi: “Ta là Tề Hoài Thiên, còn ngươi?” Có chút ồn ào.
Diệp Chi Lan khẽ gật đầu, thản nhiên đáp: “Diệp Chi Lan.”
Tề Hoài Thiên hỏi rất nhiều chuyện, hắn cũng trả lời, nhưng câu chữ cực kỳ ngắn gọn, có thể nói một chữ liền nói một chữ. Cuối cùng, Tề Hoài Thiên cũng mất hết hứng thú, không muốn nói chuyện nữa.
Sau khi xử lý xong vết thương cho Diệp Sơ, Hạ Vân đi ra ngoài, nhìn thấy vết thương do cành cây cào trên mặt Diệp Chi Lan liền nói:
“ Huynh vào đi, ta sẽ bôi thuốc cho huynh.”
Diệp Chi Lan gật đầu, xoay người đi vào mà không nói thêm gì. Lúc này, Diệp Sơ đã mặc xong quần áo, ngồi trên giường, hỏi:
“Chi Lan, đệ chỉ bị thương ngoài da thôi sao? Có bị nội thương không?”
Nói xong, nàng định đưa tay nắm lấy hắn. Diệp Chi Lan theo bản năng muốn né tránh, nhưng Diệp Sơ ra tay nhanh hơn, cuối cùng vẫn nắm được tay hắn. Diệp Sơ thực ra chỉ muốn kéo Diệp Chi Lan lại gần một chút để xem có vết thương nào bị che giấu hay không.
Nhưng nghĩ lại, nam nữ có khác biệt, nên cuối cùng nàng vẫn buông tay ra. Cảm giác ấm áp trên tay dần dần biến mất, trong lòng lại như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm. Diệp Chi Lan khẽ nhớ đến mùi máu. Hồi lâu không thấy hắn trả lời, Diệp Sơ lại hỏi lần nữa:
“Chi Lan, ngực có cảm thấy khó chịu không?”
Diệp Chi Lan lúc này mới ngước mắt nhìn nàng, giọng nói có chút buồn bã:
“Không có, chỉ là ngoại thương mà thôi, chớ lo lắng.”
Diệp Sơ kéo khóe miệng, thầm nghĩ nếu không phải lo hắn bị nội thương mà đi đời nhà ma, nàng cũng chẳng buồn hỏi nhiều như vậy : Vậy là tốt rồi.
Hạ Vân cầm dược tiến vào, định làm như vừa rồi giúp Diệp Chi Lan bôi thuốc, nhưng còn chưa kịp nâng tay đã bị Diệp Sơ ngăn lại. Người ta lúc bị thương là yếu ớt nhất, nếu lúc thoa thuốc mà nảy sinh tình cảm thì biết làm sao bây giờ?
Diệp Sơ cười cười, thuận miệng nói dối:
“ Đệ đệ ta sợ người lạ, ta tới giúp hắn bôi thuốc là được, phiền toái Hạ cô nương rồi.”
Dù sao Diệp Chi Lan cũng là đệ đệ của nàng, theo lý thường thì việc này do nàng làm mới phải. Nghe vậy, Hạ Vân cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa dược cho nàng. Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt, Diệp Chi Lan vốn luôn rũ mắt nay lại hơi nâng lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Diệp Sơ. Bỗng nhiên, hắn khẽ mở miệng: “Tỷ……”
Diệp Sơ đang tập trung xử lý vết thương cho Diệp Chi Lan. Khi nghe hắn gọi mình, nàng lo lắng có thể đã dùng quá nhiều lực và làm hắn đau, nên liền dừng tay và hỏi:
“Hả? Đau sao?”
Diệp Chi Lan siết chặt tay giấu trong ống tay áo, điều chỉnh lại biểu cảm, rồi bình tĩnh trả lời:
“Không có, không đau, tiếp tục đi.”
Hạ Vân quan sát hai người, cảm thấy họ không giống nhau lắm. Dù cả hai đều có dung mạo xuất sắc, nhưng Diệp Chi Lan lại có nét đẹp đặc biệt, hiếm gặp, mang một cảm giác khó nắm bắt.
Diệp Chi Lan có nét mặt lạnh lùng, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên vẫn mang chút ngây thơ. Diệp Sơ nhận ra Hạ Vân đang nhìn Diệp Chi Lan, liền cố tình di chuyển để che khuất, sợ Hạ Vân nảy sinh tình cảm với hắn. Hành động của Diệp Sơ không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Chi Lan. Hắn có một con dao giấu trong tay áo. Diệp Chi Lan dần dần dịch lưỡi dao ra, rồi máu bắt đầu chảy.
Vết thương trên tay Diệp Chi Lan không quá nghiêm trọng, máu chỉ chảy một chút rồi dừng lại. Khi Diệp Chi Lan định rạch thêm một vết nữa, Diệp Sơ vừa hay đã bôi xong thuốc và rời đi, khiến hắn cũng dừng lại và cất dao đi. Hệ thống yêu cầu Diệp Sơ tìm linh phù, vì vậy nàng quyết định vừa tìm linh phù vừa giúp nam chính và nữ chính đến với nhau.
Diệp Sơ trách móc hệ thống vì nó chỉ cung cấp cho nàng bản tóm tắt sơ sài của tiểu thuyết, không có thông tin chi tiết giúp nàng hiểu rõ hơn về tình huống. Chỉ một lần, hơn nữa lại chỉ là phần tóm tắt, Diệp Sơ có thể nhớ được gì và biết được gì chứ? Sau đó, Diệp Sơ mắng hệ thống một trận, nó mới ý thức được vấn đề, miễn cưỡng để nàng xem lại phần tóm tắt tiểu thuyết thêm vài lần.
Tề Hoài Thiên và Hạ Vân cũng đang tìm linh phù, nhưng lý do vì sao phải tìm thì phần tóm tắt không nói rõ. Diệp Sơ đang suy nghĩ làm thế nào để có thể đi cùng bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: Làm nũng, la lối, khóc lóc cầu xin được ủng hộ ~~~“