Đường Thừa quay đầu nhìn Hạ Vân, dung mạo ôn hòa hơn nhiều, hơi chắp tay nói: 
“ Cảm ơn cô nương đã ra tay tương trợ, tại hạ tên là Đường Thừa, xin hỏi cô nương quý danh là gì?” 
Hạ Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, từng cử chỉ đều toát lên phong thái cao quý, rõ ràng không phải người tầm thường. Nàng đáp: “Hạ Vân.”
Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, không biết có phải là ảo giác của Diệp Sơ hay không, nhưng nàng dường như thấy mặt hắn hơi đỏ lên. Một nam tử đỏ mặt trước một nữ tử, điều này có nghĩa gì? Không cần suy nghĩ sâu xa cũng có thể hiểu được. Sắc mặt Diệp Sơ thoáng trầm xuống, tuy rằng một năm thọ mệnh không phải quá dài, nhưng nàng vẫn không muốn bị trừ bớt.
Ai biết được có thể sống lâu hơn hay không, vạn nhất thọ mệnh bị giảm đi, đến khi cạn kiệt thì sao? Nàng không dám đánh cược. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ nhiệm vụ này. Diệp Chi Lan khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn nàng, trong mắt không gợn chút cảm xúc dư thừa, chuôi bạch kiếm khẽ rung động. Đúng lúc nàng định làm gì đó, Lâm Nguyệt mở miệng:
“Các ngươi thuộc môn phái nào? Cũng đến tham gia luận võ đại hội sao? Là vì linh phù, hay vì muốn bái nhập Nhạc Lâm phái?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Nguyệt vẫn không rời khỏi Tề Hoài Thiên. Diệp Sơ lập tức cảm thấy không ổn, nam nữ chính và tình địch đều đã xuất hiện.  Tề Hoài Thiên chắc chắn sẽ không tiết lộ môn phái của mình.  Sư phụ từng dặn dò, việc tìm kiếm linh phù không tiện để nhiều người biết, vì thế mới phái hắn và Hạ Vân, hai người chưa từng rời khỏi môn phái nhưng võ công không hề tầm thường ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play