Không khí trước cấm địa căng thẳng, chưởng môn Nhạc Lâm phái sắc mặt nghiêm trọng, mím chặt môi, lắng nghe lời bẩm báo của đệ tử. Bóng đêm che phủ, không thể nhìn rõ cảnh sắc bên trong cấm địa, ban ngày cũng hiếm người qua lại, khiến nơi này dường như trở thành một góc bị lãng quên.
Nhưng Phượng Loan trấn vốn đã đẹp, có thêm hay bớt một nơi như vậy cũng không ảnh hưởng gì. Sau khi xử lý xong những chuyện cần thiết, chưởng môn Nhạc Lâm phái, Tề Thiên lặng lẽ né tránh mọi người, đi vào cấm địa từ một lối khác.
Không giống như những cấm địa thông thường, nơi này là một tòa cung điện ngầm. Bên trong không chỉ yên tĩnh lạnh lẽo, mà nhiệt độ còn khác hẳn bên ngoài, tỏa ra hơi thở âm u rét buốt. Ngọn đèn dầu leo lét, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, phảng phất mang theo khí tức quỷ dị.
Không gian tĩnh mịch đến mức rợn người, nếu nói đây là âm phủ thì cũng không quá đáng. Tề Thiên đi từng bước cẩn trọng, rồi cúi người hành lễ với một nam tử áo đen đội mũ có rèm che, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Trong giọng nói mang theo sự kính sợ:
“Ngài phân phó chuyện gì, Tề mỗ đã làm theo.” Nam tử áo đen hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, khẽ đáp: “Ừm.”
Nếu có ai nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này, e rằng sẽ cho rằng đây là một người ôn hòa, nhã nhặn và có lễ độ. Tề Thiên im lặng vài giây, rồi chần chừ lên tiếng:
“Không biết ngài làm như vậy có ý định gì? Chuyện linh phù vốn không có nhiều người biết, nhưng sau khi tổ chức luận võ đại hội, cả giang hồ chắc chắn sẽ thèm muốn nó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT