Nói xong, nàng khẽ nâng làn váy, đứng dậy từ trên ghế, từ trên cao nhìn xuống hắn. Dù nhìn từ góc độ nào cũng hoàn hảo không tì vết, đúng là vẻ đẹp không góc chết.
Nhét viên thuốc vào lòng bàn tay hắn xong, Diệp Sơ do dự hồi lâu, rồi lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận bọc lại cho hắn. Nếu Diệp Chi Lan nói không bị nội thương, vậy có nghĩa là tạm thời chưa cần dùng đến. Hạ Vân đã chuẩn bị một chiếc hộp gỗ rất đẹp, bên trong còn có hai viên thuốc, Diệp Sơ để lại trong phòng làm dự phòng.
Vì vậy, nàng chỉ có thể tạm thời dùng khăn tay bọc viên thuốc cho hắn, đợi khi có thời gian sẽ mua một chiếc hộp đựng. Nếu không, nàng sợ thuốc sẽ bị rơi mất.
Không biết từ khi nào, Diệp Sơ đã hình thành thói quen luôn mang theo khăn tay bên mình. Nghĩ lại thì có lẽ là do nàng thường xuyên bị thương, lúc nào cũng cần băng bó.
Hệ thống từng nói rằng võ công của nàng rất cao, quả thực cũng không tệ. Nhưng lại không nhắc rằng trong thế giới này, gần như ai cũng có võ nghệ không hề thấp! Giống như vàng vậy, đáng giá đấy, nhưng nếu vàng có mặt ở khắp nơi, thì giá trị của nó cũng chẳng còn bao nhiêu. Đúng là hệ thống vô dụng! Diệp Chi Lan khẽ rũ mắt nhìn lòng bàn tay, làn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, lướt qua hàng mi dài của hắn. Hắn chớp mắt, giọng nói trầm tĩnh, không gợn sóng:
“Cảm ơn.”
Lăn lộn lâu như vậy, Diệp Sơ cũng mệt mỏi, nàng ngáp một cái, lười biếng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT