Diệp Chi Lan im lặng hồi lâu, rồi quay đầu nhìn Diệp Sơ. Trước đây tỷ thường xuyên gọi ta là phế vật, chẳng lẽ tỷ đã quên? Nhưng đây đúng là sự thật, phụ thân, mẫu thân đã dốc lòng dạy ta võ công, vậy mà ta vẫn không học được.
Dù sao chỉ cần Diệp Chi Lan không chết là được, Diệp Sơ cũng mặc kệ hắn nghĩ gì. Sau khi uống nước xong, nàng ngồi xuống tĩnh tâm, không đáp lời. Thể lực vẫn chưa hồi phục, cần phải dưỡng sức, nếu không, nếu gặp phải một đám hắc y nhân khác, chắc chắn sẽ mất mạng.
Hiện giờ quan trọng nhất chính là tác hợp nam nữ chính, sau đó không để Diệp Chi Lan thích nữ chính. Thật ra, cách đơn giản nhất là không để bọn họ gặp mặt. Nhưng trước đó, khi Diệp Sơ vừa định nói ra ý tưởng này, hệ thống liền bảo rằng ba người bọn họ nhất định phải gặp nhau. Vì vậy, nhiệm vụ này không chỉ khó, mà còn vô cùng khó khăn.
Diệp Sơ càng nghĩ càng phiền lòng. Vừa mở mắt ra, nàng liền thấy Diệp Chi Lan đang dựa vào tường, nhắm mắt lại như đang ngủ. Diệp Sơ cảm thấy có chút đói bụng, nhưng nhìn thấy đối phương dường như cả đêm không ngủ, nàng cũng ngại ngùng không muốn đánh thức hắn. Vì vậy, nàng nhẹ nhàng rời đi, cố gắng không gây tiếng động, định ra ngoài tìm xem có quả dại nào ăn được hay không.
Vừa mới bước chân ra khỏi cửa miếu, phía sau Diệp Chi Lan liền mở mắt, ánh mắt trong trẻo, không hề có vẻ nhập nhèm của người mới tỉnh ngủ. Xung quanh ngôi miếu hoang có rất nhiều cây cối, dù là ban ngày nhưng nơi này vẫn tối tăm, âm u. Diệp Sơ tìm kiếm một hồi lâu mà vẫn không thu hoạch được gì.
Đang lúc sắp từ bỏ, nàng nhìn thấy một loại quả dại màu xanh nhạt, thoạt nhìn có vẻ hơi chua, cũng không biết có độc hay không. Đúng lúc này, bụng nàng vang lên một tiếng réo. Dù sao cũng đói, Diệp Sơ vẫn quyết định trèo lên cây hái mấy quả xuống. Khi sắp quay lại miếu hoang, nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương khác lạ, không giống bình thường.
Ngay sau đó, từ bên trong truyền ra tiếng đánh nhau. Diệp Chi Lan không thể chết được. Quả dại trong tay nàng lập tức rơi xuống đất, không chút do dự, nàng lao ngay vào trong.
Vừa vào, nàng liền thấy một con sói đang tấn công Diệp Chi Lan, mà hắn thì tay không tấc sắt. Mắt thấy con sói sắp cắn trúng hắn, Diệp Sơ vội vàng chộp lấy một khúc gỗ mục từ cánh cửa miếu hoang rồi ném thẳng về phía nó.
“Súc sinh ”
Con sói bị ném trúng, không còn tấn công Diệp Chi Lan nữa mà chuyển sang lao về phía Diệp Sơ, người vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thương thế. Nàng nghiêng người tránh sang một bên, con sói đâm sầm vào cánh cửa gỗ phía sau, phát ra một tiếng tru vang.
Đó là tiếng gọi bầy đàn. Diệp Sơ không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng kéo Diệp Chi Lan chạy ra ngoài. Mái tóc dài theo bước chạy mà tung bay, một vài lọn nhẹ lướt qua mặt Diệp Chi Lan, mang theo chút cảm giác ngứa ngáy.
Diệp Sơ không biết rốt cuộc là mình xui xẻo hay Diệp Chi Lan xui xẻo, sao lại có thể gặp phải sói như thế này. Vừa chạy, nàng vừa quay đầu lại nhìn. Bầy sói không chịu buông tha, khoảng cách giữa chúng và hai người không xa.
Nếu chạy chậm một bước, e rằng sẽ rơi vào miệng sói. Diệp Sơ bị thương cả chân lẫn tay, đau đến mức khuôn mặt cũng méo mó. Diệp Chi Lan nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, thần sắc không rõ, rồi nhẹ giọng nói:
“Tỷ tỷ, tỷ trốn đi.’”
Diệp Sơ trừng mắt nhìn hắn một cái, quát lên:
“ Đừng nói mấy lời như vậy! Sống thì cùng nhau sống, chết thì cùng nhau chết”.
Lời này không sai. Nếu nam chính, nữ chính hoặc Diệp Chi Lan chết, nàng cũng sẽ phải chết theo. Diệp Sơ cũng rất muốn bỏ mặc hắn, nhưng chẳng phải tình thế ép buộc sao?
Nghe xong lời này, Diệp Chi Lan không nói thêm gì nữa, đáy mắt thoáng qua một tia tối tăm xen lẫn châm chọc. Phía trước không còn đường để đi, Diệp Sơ tuyệt vọng nhìn xuống vực sâu không thấy đáy trước mặt. Cái gì mà cốt truyện cẩu huyết thế này chứ? Hệ thống từng nhanh chóng truyền tải sơ lược nội dung tiểu thuyết vào đầu Diệp Sơ, nhưng lại chẳng miêu tả bao nhiêu về quá khứ của nam phụ.
Trừ phi hắn và nam nữ chính ở bên nhau, thì những tình tiết đó mới có khả năng được miêu tả kỹ càng trong cốt truyện, hơn nữa hệ thống còn nói rằng cốt truyện có thể sẽ thay đổi. Diệp Sơ nhìn xuống vực sâu, phát hiện bên dưới không xa có một cái cây mọc chìa ra. Nếu nhảy xuống và đáp đúng lên đó, có lẽ vẫn còn một con đường sống.
Bầy sói kéo đến, vây chặt bọn họ. Một con sói thôi Diệp Sơ đã không đối phó nổi, huống hồ là cả đàn. Dứt khoát, nàng nghĩ thà nhảy xuống vực còn hơn. Diệp Chi Lan kéo góc áo nàng, giọng nói bình thản:
“ Hôm nay chúng ta sẽ chết ở đây sao?”
Nhiều con sói như vậy tranh giành con mồi, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ vô cùng thảm khốc. Diệp Chi Lan hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ , nàng quá gầy yếu, sợ rằng còn không đủ để đàn sói này ăn no.
Máu phun tung tóe, thịt bị nanh sói xé rách, quần áo tả tơi đầy đất, xương cốt cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu. Diệp Chi Lan chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy kích động. Hắn đang định vung chưởng đẩy Diệp Sơ ra thì nàng đã xoay người ôm chặt lấy hắn. “Đừng sợ, ôm chặt ta.”
Cuối cùng, chưởng kia vẫn không đánh xuống. Diệp Chi Lan không cử động, tùy ý để nàng ôm lấy mình. Chỉ đến khi bên tai vang lên tiếng gió rít, hắn mới ý thức được rằng mình và Diệp Sơ đã cùng nhau rơi xuống vách núi. Eo đột nhiên đau nhói, thì ra là va vào thân cây. Diệp Sơ cau mày, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng cánh tay ôm chặt lấy Diệp Chi Lan vẫn không chịu buông.
Giờ phút này, trái tim hai người gần kề nhau, gần đến mức có thể nghe rõ nhịp đập của đối phương. Diệp Sơ không dám cử động, sợ rằng chỉ cần hơi dịch chuyển, cái cây này sẽ lập tức gãy đổ.
Căng thẳng quá dễ đổ mồ hôi, y phục dính vào người, cực kỳ khó chịu. Diệp Chi Lan không chút biểu cảm cúi mắt nhìn đỉnh đầu Diệp Sơ, giọng nói dễ nghe vang lên: “Tỷ cứu đệ làm gì? Không phải tỷ rất ghét đệ sao?”
Diệp Sơ định ngẩng đầu, nhưng vô tình phát hiện cằm của Diệp Chi Lan đang tựa lên đỉnh đầu mình, khiến nàng hoàn toàn không thể nâng đầu lên nổi.
“ Đệ là đệ đệ của tỷ, không cứu đệ thì cứu ai? Chuyện trước đây là chuyện trước đây, quá khứ cứ để nó qua đi.”
Một lúc lâu sau, khi Diệp Sơ tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, Diệp Chi Lan lại đáp một câu:
“ Được, đều nghe tỷ.”
Nói là cẩu huyết cốt truyện thì nó đúng là cẩu huyết đến cùng, thân cây phát ra một tiếng răng rắc.Sắc mặt Diệp Sơ lập tức thay đổi. Rõ ràng nàng không mập, Diệp Chi Lan trông cũng rất gầy, vậy tại sao cái cây này lại không chịu nổi sức nặng của bọn họ chứ? Trước khi rơi xuống, Diệp Sơ không biết đây là ảo giác của mình hay Diệp Chi Lan thực sự điên rồi, nhưng nàng nghe thấy đối phương nói với giọng điệu đầy hưng phấn:
“ Cây sắp gãy rồi.’”
Cơn gió từ phía sau ùa đến, xâm nhập vào tai và mũi, Diệp Sơ suýt nữa không thể thở nổi. Cảm giác nặng nề trong lồng ngực ngày càng trở nên rõ rệt, không muốn chết, không muốn chết. Đột nhiên, nàng mở mắt. Cả cơ thể đều đau đớn, như thể bị một lực mạnh đè nát, Diệp Sơ nhận ra mình đang bị treo lơ lửng trên một cành cây.
Quả thật, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngoài rừng lại có rừng, dưới vực sâu hóa ra vẫn là một khu rừng. Diệp Sơ nhìn xung quanh một vòng, không thấy Diệp Chi Lan, nhưng nàng chắc chắn hắn không chết.
Nếu không, hệ thống đã sớm thông báo nhiệm vụ thất bại. Diệp Sơ cố gắng kìm nén cơn đau, từ từ bò xuống khỏi cây. Trên người nàng có vài vết thương do gai cây, chắc là lúc rơi xuống đã bị chúng làm bị thương.
Vừa mới bắt đầu rơi xuống, ngay khoảnh khắc đó, nàng đã siết chặt Diệp Chi Lan trong tay, nhưng giữa đường thì ngất đi, không thể giữ được nữa, cũng không biết hắn rơi xuống đâu. Chi Lan, Chi Lan, Chi Lan…Diệp Sơ vừa chạy vừa gọi, hy vọng có thể nhận được câu trả lời. Nàng gấp gáp tìm kiếm, cánh rừng này không an toàn chút nào. Nếu chẳng may gặp phải dã thú, thì thật sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tìm kiếm một lúc, Diệp Sơ mới phát hiện Diệp Chi Lan ngất xỉu dưới một cây đại thụ. Trên người hắn cũng có vài vết thương do nhánh cây quẹt phải, nhìn chung không nhẹ nhàng như của nàng. Diệp Sơ cảm thấy may mắn vì ít nhất mình rơi vào mặt cây đại thụ, không trực tiếp ngã xuống đất. Nếu không, vết thương chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn. Còn Diệp Chi Lan, rõ ràng là đã ngã xuống cây đại thụ, rồi sau đó trong tình trạng bất tỉnh lại rơi xuống dưới.
Chỉ cần nghĩ lại, Diệp Sơ cảm thấy đau đớn. May mà nguyên chủ là một người biết võ, việc nâng Diệp Chi Lan lên tuy có chút tốn sức, nhưng ít nhất cũng có thể đi được. Sau khi đi khoảng một canh giờ, cuối cùng cô cũng tìm được một hộ gia đình.
Dựa vào rìa cánh rừng, họ cũng là những người thợ săn. Diệp Sơ liền tiện tay ném Diệp Chi Lan vào trong một cái hang nhỏ, rồi bắt đầu vận động cơ thể trước khi đi gõ cửa.Ban đầu cô nghĩ sẽ gặp một nam nhân, nhưng không ngờ khi mở cửa lại là một lão bà.
Diệp Sơ ngẩn người một chút, ngay sau đó nở một nụ cười, nói:
“ Lão bà, chúng ta vừa bị sói tấn công trong rừng, hy vọng có thể ở đây nghỉ ngơi một lát, không biết có thể được không?”
Lão bà nhìn thấy Diệp Chi Lan ngã trên mặt đất, gật đầu rồi nói, giọng nói có chút trầm thấp, như thể có chút lo lắng: “ Được rồi, vào đi “
Được cho phép, Diệp Sơ nâng Diệp Chi Lan dậy rồi đưa vào trong triều. Lão bà rất hiền lành và dễ nói chuyện, bà chỉ về phía giường và nói:
“Đặt hắn lên trên đó đi.”
Cuối cùng cũng thuyết phục được, Diệp Sơ thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ rằng nếu ở lại đây một đêm, có lẽ ngày mai Diệp Chi Lan sẽ tỉnh lại.
“Đúng rồi, lão bà, người chỉ có một mình ở đây sao?”
Lão bà rót cho nàng một chén nước, “Ừ, ta đã sống ở đây được mấy năm rồi.”
Diệp Sơ nhận lấy chén nước :
“ Cảm ơn, nhưng trong rừng có rất nhiều dã thú, nếu chẳng may chúng làm người bị thương thì sao?”
Nghe vậy, lão bà khẽ cười, “Bộ xương già này của ta, bọn súc sinh đó chẳng thèm ăn đâu, Uống đi, trông ngươi có vẻ khát lắm rồi.”
Diệp Sơ quả thực rất khát, nàng khẽ mỉm cười rồi nâng chén lên.Lão bà nhìn thấy vậy, hài lòng gật đầu, “Ta ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn cho các ngươi, chờ một lát nhé.”
Diệp Sơ đặt chén xuống, lắc lắc Diệp Chi Lan, hạ giọng nói: “Chi Lan, Chi Lan, mau tỉnh lại đi. Lão bà này có chút kỳ lạ, đệ mau tỉnh lại đi.”
Vừa rồi, nàng không hề uống chén nước đó. Dù có khát đến đâu, nàng cũng cố nhịn. Lòng đề phòng người khác không bao giờ được lơi lỏng. Có thể nghỉ ngơi ở đây, nhưng tuyệt đối không thể ăn bất cứ thứ gì trong nơi này.
Huống hồ, lão bà này thực sự quá kỳ lạ, một mình sống lẻ loi trong rừng sâu, lại còn nói không sợ dã thú tấn công. Điều đó rõ ràng không hợp lý.Nhưng không còn cách nào khác, bọn họ bắt buộc phải ở lại đây qua đêm. Diệp Sơ hiện đang bị thương, hơn nữa Diệp Chi Lan vẫn còn hôn mê. Nếu cứ lang thang trong rừng, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.
Diệp Sơ rón rén bước đến trước cửa, muốn nhìn tình hình bên ngoài. Chỉ thấy lão bà đang mài dao, bên cạnh có một ít rau dại, thoạt nhìn như đang chuẩn bị thái rau.
Diệp Chi Lan đang nằm trên giường, lông mi khẽ rung động, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi trở lại bình thường, như thể sự run rẩy vừa rồi chỉ là ảo giác, chưa từng xảy ra. Diệp Sơ vén ống quần lên, thấy vết thương trên chân càng trở nên nghiêm trọng.
Nàng lo lắng rằng nếu lão bà cầm đao tiến vào với ý định giết họ, thì bản thân cũng không chắc có thể chống lại. Vì cả hai người đều đang bị thương, hơn nữa còn chưa ăn gì nên không có sức lực. Trong tình trạng này, nếu xảy ra giao chiến, họ sẽ không thể đánh lại được.
Hệ thống không thể ra tay giúp đỡ, nó chỉ có thể đưa ra nhiệm vụ mà thôi. Diệp Sơ bực bội gãi đầu.Khi nhìn thấy Diệp Chi Lan vẫn bất động, lòng nàng lạnh đi một nửa.
Dù biết rằng võ công của hắn rất kém, thậm chí yếu đến mức không địch nổi một con gà, lại còn đang bị thương, nhưng dù sao hai người hợp sức đấu với một lão ma ma, phần thắng vẫn lớn hơn nhiều.
Một lát sau, Diệp Sơ muốn rút lại câu nói vừa rồi, bởi vì lão bà căn bản không phải lão bà, mà là một nam nhân. Diệp Sơ không ngừng lùi về sau, cho đến khi chạm mép giường. Nàng vội đưa tay lay mạnh Diệp Chi Lan:
“Chi Lan, mau tỉnh lại. Nếu đệ không tỉnh, chúng ta đều sẽ chết “
Nam nhân này rõ ràng cao hơn Diệp Sơ một chút.. Hắn đã tháo tóc giả xuống, để lộ diện mạo thật. Thành thật mà nói, khuôn mặt ấy có chút đáng khinh.Hắn nhếch môi cười, giọng điệu châm chọc:
“Gọi cái gì? Sao kêu gào dữ vậy? Hôm nay, các ngươi đều phải chết ở đây.”
Đã rất lâu rồi hắn không được ăn thịt người tươi mới. Hôm nay lại tình cờ gặp được một nam một nữ, khiến hắn vô cùng phấn khích.Thiếu nữ kia còn khá xinh đẹp, trước khi chết… vẫn có thể tận dụng một chút.