Sau khi ta và Phó Bắc Nguy về đến phủ không bao lâu, cái chết của Lại Bộ Thượng Thư đã truyền khắp Kinh Thành, chuyện càng khó tin hơn là tìm thấy quan ấn của Thiếu Khanh Đại Lý Tự ở hiện trường.

Thật tình cờ và thật bất ngờ, hôm sau lại có một thích khách nữa sa lưới, hắn thừa nhận mình đã giết Thượng Thư, hơn nữa là mệnh lệnh của Thiếu Khanh Đại Lý Tự.

Nhân chứng và vật chứng đều có đủ, lại còn là vụ án mà hung thủ phía sau màn là thẩm phán chính nên rất nhanh đã được kết án.

Không đến một tháng, hai vị trí quan trọng đã được người của Phó Bắc Nguy ngồi lên.

Nhưng mấy chuyện đó không liên quan gì đến ta, ta cầm bảng lương một tháng nổi giận đùng đùng nhảy từ ngoài cửa sổ vào phòng Phó Bắc Nguy rồi chất vấn y:

- Tại sao lại trừ hai trăm lượng bạc của ta.

Y mà bút vẽ, đầu không thèm ngẩng:

- Ngươi nhìn mặt sau đi.

Ta lật mặt sau bảng lương lên, bên trên viết: Nhìn trộm chủ nhân tắm, đại nghịch bất đạo, trừ hai trăm lượng.

"..."

Thì ra y biết ta ở trên mái nhà.

Ha ha ha ha... Mạo muội quá.

Ta hơi chột dạ cười ha ha, đang muốn nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ, y gọi giật ta lại:

- Rốt cuộc là ai dạy ngươi đi vào từ cửa sổ?

Ta tự hào:

- Sư phụ đầu tiên của ta, ông ấy nói, làm nghề này của chúng, cửa sổ mới là con đường chính.

- Sư phụ ngươi là vị sát thủ tiếng tăm lừng lẫy nào?

- À không, ông ấy là hái hoa tặc.

"..."

Y thờ ơ hoi:

- Cũng dạy ngươi tuyệt chiêu nửa đêm xông vào nhà người khác để cướp sắc?

- Nói đến thì xấu hổ, ông ấy nói ta đồ cứng đầu, không hưởng được phúc khí ấy.

Hể? Có phải Phó Bắc Nguy cười không?

Ta tiếp tục nói:

- Nhưng mà ta cũng rất muốn thử, ta thấy công tử nhà Thừa Tướng không tệ.

Mặt y lại sầm lại.

Aizz, ông chủ vui buồn thất thường đúng là khó hầu hạ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Sau khi ta ra ngoài bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm túc.

Nếu Phó Bắc Nguy biết khi đó ta ở trên mái nhà, sao y vẫn làm như vậy...

Chuyện này không thể suy nghĩ cặn kẽ không lại bắt đầu chảy máu mũi tiếp.

"..."

Mấy ngày sau triều đình đã xảy ra một chuyện lớn, Thiếu Khanh Đại Lý Tự tân nhiệm liên minh với Lại Bộ Thượng Thư cùng nhau dâng một quyển sớ lên Chấp Bỉ Các để buộc tội Thái Hậu đương triều.

Lên án bà ta hậu cung can dự vào chuyện triều chính, ngoại thích chưởng quyền, ép bà ta phải giao gia ngọc tỷ.

Thái hậu dứt khoát tuyên bố bị bệnh, trốn về hậu cung, cũng không chịu giao ra ngọc tỷ.

Phó Bắc Nguy nói, bây giờ thế cục đang căng thẳng, rắc rối ở phía trước, binh quyền vẫn quan trọng nhất, 

Thế là trước khi đến mùa thu y đã dẫn ta đến thao trường để kiểm tra binh lính.

Ta vừa nghĩ đến những tiểu tướng quân trẻ tuổi, cường tráng như vậy liền kích động không thôi.

Tuyệt đối không ngờ tới, tiểu tướng quân đúng là trẻ tuổi, cường tráng nhưng con mẹ nó trong ba tầng, ngoài ba tầng đều bọc áo giáp.

Nghe nói là Nhiếp Chính Vương cố ý dặn dò, nói sợ sẽ bị dâm tặc nhớ thương.

Lý nào lại như vậy, mắng ai đấy?

Chắc chắn tên chó này sẽ gặp báo ứng.

Ặc... Thật sự gặp báo ứng.

Trên đường về, không biết từ đâu chui ra một nhóm sơn phỉ, đào tạo bài bản, xông thẳng về phía Phó Bắc Nguy.

Số lượng người của bọn chúng đông đảo, binh lính thân cận không thể nào cản được, ta chỉ đành dẫn theo Phó Bắc Nguy đi vào sâu trong rừng núi để tránh nạn.

Truy bình sau lưng truy đuổi không ngừng, bắt đầu phóng ám tiễn, mắt thấy một mũi tên bay thẳng về phía Phó Bắc Nguy, ta vô thức xông đến muốn vung đao chém ra nhưng không còn kịp nữa rồi, hết cách chỉ đành dùng vai để cản.

Trong lòng nghĩ phải lừa bịp Phó Bắc Nguy một khoản tiền.

Nhưng không ngờ mũi tên sượt qua vai ta rồi đâm thẳng vào vai Phó Bắc Nguy, là y kéo ta ra.

Chúng ta lăn vào một sơn động, bởi vì Phó Bắc Nguy bị thương lại ngâm nước, rồi y bắt đầu phát sốt.

Ta gian nan kéo y vào một chỗ trong sơn động, vương tay vỗ lên mặt y:

- Này, ngươi đừng chết chứ.

Tiền lương của ta còn chưa trả đâu.

Thật ra... Cũng không hẳn là bởi vì cái này.

Sắc mặt Phó Bắc Nguy trắng bệch, ta nhớ tới vừa nãy khi y chắn mũi tên kia giúp ta, trong lòng hơi chua xót.

Cả người y nóng hầm hập, ta ra ngoài tìm mấy thảo dược sắc thuốc cho y nhưng quần áo ướt không thể mặc nữa.

Sau khi suy xét nhiều lần, ta vươn ma trảo à không tay ra giúp y cởi quần áo.

Ta vén vạt áo của y ra, không cẩn thận chạm đến cơ bụng trên bụng y.

Xúc cảm này...

Còn chưa cảm nhận được ta lại sờ tiếp.

Sau đó lại sờ tiếp lần hai, lần ba...

Khi đang sờ đến lần thứ ta, bàn tay đang làm xằng làm bậy của ta bỗng nhiên bị bắt lấy, ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Phó Bắc Nguy cau mày nhìn ta.

Ta đang chuẩn bị kiếm cớ, bỗng nhiên y kéo ta về phía trước, tay ấn lên phía sau đầu ta, che môi ta lại.

"..."

Ta trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại bỗng nhiên cảm nhận được trong miệng lan tràn mùi máu.

Phó Bắc Nguy buông ta ra, sau khi nhét một viên thuốc vào trong miệng ta thì không còn sức lực, dựa vào vách tường, thở không ra hơi.

 - Thuốc này cùng với máu của ta chính là thuốc giải của độc trong người ngươi, đã giải cho ngươi rồi, ngươi đi đi.

Ta nhíu mày:

- Thế ngươi thì sao?

Y yếu ớt nói:

- Khương Thái Hậu đã hạ tử thủ, phía sau chắc chắn có truy binh, ta lành ít dữ nhiều, sau khi ngươi ra ngoài hãy giúp ta một chuyện cuối cùng, đến Yến Kinh, nói cho Mục Thanh thành chủ, đã đến lúc rồi.

Ta bình tĩnh nhìn y, giơ ngón trỏ ra lắc lắc.

- Phượng Tam ta chưa từng mua bán lỗ vốn, tiền ngươi cho ta không đủ để ta làm chuyện này.

Thần sắc của y ảm đạm xuống.

- Cho nên. - Ta bê thảo dược đã sắc xong đến bên miệng y:

- Ngươi phải sống cho tốt, tiếp tục tăng lương cho ta mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play