Nguyên lão khiếp sợ, mất bình tĩnh đánh giá ta:
- Khi công chúa bị ám sát đã mười sáu tuổi rồi, không dáng vẻ này của ngươi.
Ta gật đầu:
- Ta đã bị thương, sau khi trị khỏi dung mạo đã thay đổi hoàn toàn, sau này ngại trong cung quá nhiều rắc rối nên không về nữa.
Thấy bọn họ vẫn không tin ta lại nói:
- Ta sinh vào ngày mùng năm, tháng chạp, năm Canh Định thứ ba mươi, Tần Thái Phó, khi còn nhỏ không phải ngài còn từng dạy ta sao? Tiết học đầu tiên ta không thuộc được sách, không phải ngài còn dùng thẻ để đánh ta sao?
Ta nhìn về phía Phó Bắc Nguy, y nhìn ta bằng ánh mắt mờ mịt không rõ, không biết đang nghĩ cái gì.
Ta mỉm cười:
- Khi còn nhỏ huynh dẫn ta đi cưỡi ngựa, sau đó ngựa bị giật mình huynh còn cứu ta, còn huynh thì bị ngã ngựa rồi gãy chân, phải mất hai tháng mới khỏi, huynh quên rồi sao Phó ca ca?
Phó Bắc Nguy không nói gì.
Tần Thái Phó cực kỳ kích động:
- Đúng vậy, tất cả đều đúng, đúng là công chúa rồi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Khương Thái Hậu ở trên tường thành tức giận quở trách"
- Ngươi già rồi nên hồ đồ sao? Là người thì đều có thể giả mạo công chúa.
Nhưng không ai quan tâm đến bà ta, Phó Bắc Nguy tiên phong xuống ngựa, quỳ một chân xuống:
- Thần, ái kiến công chúa Vĩnh Khang, công chúa thiên tuế.
Tần Thái Phó cũng quỳ:
- Công chúa thiên tuế.
Sau đó bất kể là trên tường thành hay là đội quân cận vệ ngoài thành đều đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lên công chúa thiên tuế.
Hay lắm, ta nào đã từng thấy cảnh tượng này, nhất thời hơi run chân.
Phó Bắc Nguy cách ta gần nhất lặng lẽ đỡ eo ta, thầm cười:
- Công chúa sao run vậy?
Phí lời, nếu như ta mà là thật thì ta run chắc?
Cũng vào lúc đó, trong thành bỗng nhiên rối loạn, một đội quân khác tấn công vào thành, tiểu hoàng đến mười lăm tuổi dẫn theo quân đội bắt lấy Khương Thái Hậu, nghiêm nghị:
- Mẫu hậu, người tuổi tác đã cao, là lúc nên ở hậu cung an hưởng tuổi già.
Ta ngạc nhiên nhìn về phía Phó Bắc Nguy.
Thì ra y và tiểu hoàng đế chuẩn bị trong ứng ngoài hợp, cho dù ta không diễn vở kịch này sẽ không có chuyện gì cả.
Thế ta còn tham gia náo nhiệt làm gì chứ?
Toang rồi.
Lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy, ta thất bại rồi.
Nội loạn bình đĩnh, tiểu hoàng đế quét sạch triều đình, ta được đón vào cung bằng quy cách của công chúa.
Bây giờ đang có một đông cung nữ muốn hầu hạ ta tắm rửa, ta che ngực, miệng nói không cần.
Bọn họ lần lượt lui ra ngoài, ta kéo lại người cuối cùng, lặng lẽ hỏi:
- Lương tháng của công chúa nhiều không?
Cô ta hơi ngạc nhiên, báo ra một con số.
Ta còn ngạc nhiên hơn, còn không cao bằng khi ta làm sát thủ.
Thế ta làm làm cái khỉ gió gì, đếch làm nữa.
Ta đứng dậy khỏi ao, đang chuẩn bị chạy trốn.
Trên xà nhà bỗng nhiên có một người rơi xuống, vừa hay rơi vào trong ao tắm.
Ta ngạc nhiên, trực tiếp rút đao từ trên giá xuống, y nhanh chóng ló đầu ra, là Phó Bắc Nguy.
Ta nhìn y, y nhìn ta, sau đó ánh mắt dịch xuống...
Ừm, gió hơi lạnh.
Ta ngồi thụp xuống, đỏ mặt nhìn y:
- Ngươi ở trên đó từ khi nào?
Y ngồi trong ao của ta, cánh tay đặt lên thành ao, mỉm cười:
- Từ khi ngươi bắt đầu cởi đồ thì phải.
- ... Ngươi quay đi, ta muốn mặc quần áo.
- Không cần vội, ngươi trả lời một câu hỏi trước đã. - Biểu cảm của y trở nên nghiêm túc:
- Sao ngươi lại quen Vĩnh Khang.
Ta sửng sốt.
Công chúa Vĩnh Khang... Là một người rất dịu dàng.
Bảy năm trước sau khi sư phụ của ta nhận được một đơn lớn nhất trong lịch sử, ám sát con gái duy nhất của thánh thượng - công chúa Vĩnh Khang vào Tết Nguyên Tiêu.
Nhưng sư phụ ta có một quy tắc, người mà ông giết một lần mà không chết thì sẽ không có lần thứ hai.
Mạng của công chúa Vĩnh Khang rất lớn, nàng không những không chết còn đi theo sư phụ ta trốn khỏi Kinh Thành.
Nàng nói nàng không muốn về nữa, sẽ luôn có người muốn mạng của nàng, sư phụ bèn để nàng sống cùng với ta.
Nàng kể cho ta nghe rất nhiều chuyện trong cung, người mà nàng nhắc nhiều nhất chính là Phó Bắc Nguy.
- Phó ca ca ấy à, là một vị huynh trưởng tốt nhất, ta thích huynh ấy nhất.
- Phó ca ca còn dẫn ta đi cưỡi ngựa, thật sự rất vui...
- Cũng không biết sau đó Phó ca ca có đi tìm ta hay không nữa...
"..."
Ta là cô nhi, chưa từng trải qua những chuyện mà Vĩnh Khang nói.
Đến mức ta đã sinh ra hứng thú cực lớn với Phó Bắc Nguy, nên khi nhận đơn đó đã có một chút tư tâm.
Ta muốn xem huynh trưởng mà Vĩnh Khang thích như vậy, rốt cuộc là người như nào.
Nhưng sau đó có một năm giá rét, cơ thể Vĩnh Khang yếu đuối, sau khi bị cảm lạnh thì không thể gắng gượng qua mùa đông năm đó.
Sau khi Phó Bắc Nguy nghe xong thì im lặng rất lâu, hồi lâu sau y nói:
- Mấy năm nàng ra khỏi cung chắc sống rất vui vẻ, cũng coi như chết có ý nghĩa.
Ta gật đầu, giương mắt nhìn vào mắt Phó Bắc Nguy, y cười như không cười:
- Ngươi có biết giả mạo công chúa là tội gì không?
- Không phải là ta vì để cứu ngươi sao?
- Tại sao phải cứu ta?
- Còn không phải bởi vì...
Ta sửng sốt, nhất thời không tìm được lí do, chỉ đành ậm ờ trả lời:
- Thế phải làm sao?
Y từ từ sáp lại gần, ta vô thức lùi lại, cho đến khi lưng bị thành ao chặn lại, lạnh đến mức ta hơi co rúm lại.
Cánh tay y chống bên tai ta, bật cười:
- Ta đã xin thánh thượng một tấm kim bài miễn tử.
Ta vui mừng:
- Thật sao?
- Nhưng chỉ có phu nhân của Nhiếp Chính Vương mới có quyền dùng.
Ánh mắt của y sáng rực nhìn ta, bỗng nhiên ta hơi hiểu ý của y.
Ta nuốt ngụm nước bọt:
- Phu nhân Nhiếp Chính Vương có tiền không?
- Của ta đều là của nàng.
Ta nghĩ nghĩ cảm thấy không lỗ nên gật đầu:
- Thế bây giờ ngươi có thể để ta mặc quần áo rồi chứ?
Hình như tâm trạng của y rất tốt, đang định lui lại, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi:
- H...Hình như ta trúng độc rồi.
Y vừa nói như vậy ta cảm thấy hình như ta cũng hơi bất thường.
- Cơ thể của ta cũng không ổn.
Ta nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở thành ao tắm.
Trước khi tắm ta để hết mấy chai lọ trên người ở đó, vừa nãy khoảnh khắc khi Phó Bắc Nguy rơi xuống, con ngươi ta trợn tròn nhìn lọ màu hồng nhạt bị vỡ.
- Xuân dược.
Cơ thể ta mềm nhũn muốn bò ra ngoài, khàn giọng nói:
- Nước lạnh, người đâu...
Lời còn chưa dứt ta đã bị Phó Bắc Nguy kéo lại, da thịt y nóng bỏng ấn ta vào trong ngực, nghiêng đầu ở bên tai ta nỉ non:
- Còn cần nước lạnh gì nữa hả, phu nhân?
???
Không đúng nha.
Cái này là giá tiền khác.
Nguyên Định năm thứ ba, công chúa Vĩnh Khang vừa mới tìm lại về cung chết bất đắc kỳ tử, làm lễ theo nghi thức quốc tang, cả nước thương tiếc.
Năm kế sau đó, Nhiếp Chính Vương phủ có thêm một vị phu nhân.
Phu nhân không quan tâm gì cả, chỉ quân tâm quyền tài chính.
Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh.
Gió tuyết rào rào, ta đứng trên mũi thuyền không nhịn được mà run rẩy, trên vai bỗng nhiên được choàng thêm một cái áo choàng lông chồn, Phó Bắc Nguy giọng điệu trách móc ta:
- Nàng lại muốn bị lạnh đúng không?
Ta bùi ngùi:
- Chỉ là một năm rồi chưa về, rất tò mò bọn trẻ đã lớn hết rồi.
Thuyền cập bờ, ta dẫn theo Phó Bắc Nguy đi về một thị trấn nhỏ, thị trấn không lớn nhưng cái gì cũng có.
Ta quen cửa quen nẻo đi đến cổng một trường tư thục rồi gõ cổng.
Có một cụ già ra mở cửa, nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, bỗng nhiên ngạc nhiên cười nói:
- Tam Phượng cô nương.
- Bác Trần, đã lâu không gặp.
Bác Trần vui mừng hét lên với phía sau:
- Phượng Tam cô nương về rồi.
Một lúc sau có một đám trẻ ào ra, lớn thì mười mấy tuổi, nhỏ thì tầm 3 - 4 tuổi, bọn họ không hẹn mà đều vây quanh ta.
- Phượng Tam tỷ tỷ.
- Đã lâu lắm rồi Phượng Tam tỷ tỷ không về.
"..."
Ta mỉm cười:
- Phượng Tam tỷ tỷ của mấy đứa có tiền đồ rồi, dựa được người giàu rồi, yên tâm, sau này sẽ thường xuyên đến thăm mấy đứa.
Phó Bắc Nguy đứng ở phía sau ta mỉm cười.
Ta chia kẹo và bánh ngọt mà ta mang đến cho mấy đứa trẻ, bọn họ đều nhanh chóng chạy đi xa.
- Nàng kiếm nhiều tiền như vậy là để nuôi dưỡng những đứa trẻ này sao?
- Không phải ta. - Ta lắc đầu: - Những đứa trẻ này đều là do Vĩnh Khang cứu, có đứa là mua từ trong tay bọn buôn người, có đứa là nhặt được, kết quả càng nhặt càng nhiều, lúc cần tiền nhất thì nàng không còn nữa, ta đã đồng ý với nàng sẽ nuôi dưỡng những đứa này trưởng thành.
Ta nhìn theo bọn trẻ rồi mỉm cười, Phó Bắc Nguy nhìn ta:
- Vĩnh Khang gặp được nàng chính là may mắn của con bé.
Trong lúc đang nói chuyện bỗng nhiên có đứa bé tầm 4 - 5 tuổi nhào về phía ta.
Còn chưa kịp đụng vào ta đã bị Phó Bắc Nguy xách cổ áo lên.
Đứa trẻ tức đến giãy giụa:
- Ngươi thả ta ra, ta muốn ôm Phượng Tam tỷ tỷ.
Phó Bắc Nguy an ủi nó"
- Ôm thì được nhưng phải nhẹ nhàng, nếu không ta sẽ đánh mông ngươi.
Đứa trẻ không phục: - Tại sao?
Ta nhìn Phó Bắc Nguy, bất lực xoa đầu đứa trẻ.
- Bởi vì Phượng Tam tỷ tỷ cũng có em bé.
Không biết tuyết ngừng từ khi nào.
Ngày mai nhất định sẽ là một ngày nắng đẹp trời.