Phó Bắc Nguy không cho ta đi, y bảo ta sẽ đánh rắn động cỏ, phá hỏng đại sự của y.
Xì, ta đang hối hận vì câu không thu tiền kia, vừa hay hợp ý ta.
Hình như Phó Bắc Nguy thật sự đang đợi đại sự nào đó, ra không hiểu cho lắm, chỉ biết bây giờ tiểu Hoàng Đế mới 15 tuổi, cả triều đình đều do Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương quản lý, thế lực hai bên giương cung bạt kiếm.
Bức tranh mà Phó Bắc Nguy tìm hình như là ẩn giấu cơ mật tiền triều, là thứ cực kỳ quan trọng.
Sau khi ta nghe xong thì giật mình, thứ đồ quan trọng như vậy y bảo ta đi trộm, không phải nên tăng lương cho ta à?
Không đợi được tăng lương nhưng thứ ta đợi được lại là nhiệm vụ thứ hai.
Phó Bắc Nguy bảo ta giả trang thành thị nữ cùng y đến dự yến tiệc của tân trạng nguyên lang tân nhiệm, sau đó trong yến tiệc tùy thời mà giết chết tên Lại Bộ Thượng Thư còn béo hơn cả lợn, giá họa cho Thiếu Khanh Đại Lý Tự, y muốn sắp xếp người của y vào hai vị trí này.
Không thể không nói, đúng thật là một kẻ tàn ác...
Ta xách váy sải bước bước về phía trước, vừa mới quay đầu lại phát hiện Phó Bắc Nguy không đi theo.
- Còn không đi?
Xa xa ta trông thấy hình như Phó Bắc Nguy hơi có vẻ sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Đại nha hoàn trong phủ y nhỏ giọng nhắc nhở ta:
- Cô nương, không có thị nữ nhà ai đi đường như vậy cả.
"..."
Ta đi bước nhỏ theo sau Phó Bắc Nguy, vòng qua hành lang.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Phó Bắc Nguy liếc mắt nhìn ta, ở chỗ rẽ ta bay vút lên nóc nhà, dựa theo tin tức mà y đưa cho ta, không bao lâu ta đã tìm thấy Lại Bộ Thượng Thư.
Khi ta kề dao trên cổ hắn, con lợn ấy bị dọa đến co giật luôn.
- Đừng... đừng giết ta, ta cho ngươi tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền.
Ta cười lạnh: - Ngươi nghĩ ta sẽ tin chắc?
Hắn nhìn thấy một tia hy vọng, vội vàng nói:
- Thật mà, ở dưới gốc cây lê ở trong phủ của ta...
Hắn còn chưa dứt lời, dao của ta đã rạch ra một vết rách trên cổ hắn, hắn không dám tin mà nhìn ta rồi từ từ ngã xuống.
Ngu xuẩn, nơi giấu tiền đã nói ra rồi, ta càng phải giết ngươi.
Kiếp sau học thêm chút giáo huấn.
Là lá la~ phát tài rồi.
ta ngâm nga bài hát đi báo cáo kết quả nhiệm vụ cho Phó Bắc Nguy, vừa mới ra khỏi sân viện đã nhìn thấy một thân ảnh màu đen nhanh chóng lướt qua ở mái hiên.
Ồ, gặp được đồng nghiệp nè.
Ấy? Phương hướng này là xông về phía Phó Bắc Nguy à?
Trái tim ta đập lệch một nhịp, đi đường tắt đến phòng trà Phó Bắc Nguy đang nghỉ ngơi.
Ta vừa mới vào phòng, còn chưa kịp nói chuyện thích khách đã đến rồi, hắn cầm một cây kiếm ngắn, âm u lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào bọn ta, ta giả vờ thành nha hoàn bình thường thét lên một tiếng rồi núp vào góc tường.
Ta: - Nói trước nhé, ngươi giết y thì không được giết ta nữa.
Phó Bắc Nguy: "..."
Là lá la song hỉ lâm môn, ông chủ chết rồi ta sẽ được giải thoát.
Mặc dù y đút độc để khống chế ta nhưng một khi y chết vương phủ sẽ đại loạn, ta sẽ không tìm được giải dược gì đó.
Thích khách cười lạnh, phi thân lên phía trước muốn dùng một đao bổ vào Phó Bắc Nguy, nhưng không ngờ tên này thế mà lại biết võ, công phu cũng không tệ, thích khách nhất thời không chiếm được thế thượng phong.
Nhưng đặc tính của sát thủ bọn ta là gì, là âm.
Trong lúc đánh nhau, sát thủ tán độc, Phó Bắc Nguy không bao lâu đã không tiếp tục được nữa.
Ta đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, chỉ thấy y đỡ tường, vừa trốn tránh mũi kiếm của thích khách vừa cắn răng:
- Phượng Tam.
Ta:
- Nói trước nhé, ta cứu ngươi, ngươi tăng lương cho ta.
Thấy Phó Bắc Nguy gật đầu ta mới vỗ tay đứng dậy, rút ra một thanh song đầu đao từ eo, phi thân lên phía trước bổ vào kiếm của thích khách.
Thích khách sửng sốt, ngạc nhiên:
- Sương Hoa Đao, ngươi là Phượng Tam - sát thủ hạng nhất trên bảng xếp hạng.
Ta nhíu mày.
Thích khách cười lạnh:
- Thì ra loại người như ngươi cũng sẽ bán mạng cho người khác? Làm một vụ giao dịch không, ngươi giết y giúp ta, tiền thù lao hai chúng ta mỗi người một nửa.
Ta cũng cười lạnh:
- Ngươi coi ta là loại ngươi gì? Trước đây ta ám sát thất bại, là vương gia không so đo hiềm khích với ta, đối với ta mà nói là người có ơn cứu mạng.
Ta quay đầu nhìn Phó Bắc Nguy với ánh mắt trấn an y:
- Phải thêm tiền.
Phó Bắc Nguy dựa vào bên cạnh cửa sổ, cố gắng chịu đựng độc tính, lạnh lùng phun ra một con số:
- Một nghìn lượng.
Ta do dự: - Hoàng kim.
Ta xem ai dám giết ông chủ của ta.
Ta cầm đao chắn trước mặt Phó Bắc Nguy:
- Gặp phải ta, nhiệm vụ của ngươi đã thất bại rồi.
Có lẽ là thấy ta không lắc nữa, thích khách cũng biết hắn chắc chắn sẽ thất bại, không ở lại nữa mà xoay người một cái chuồn đi theo đường cửa sổ trong chớp.
Cuối cùng để lại một câu:
- Cho dù không phải ta cũng sẽ có người khác đến, tự giải quyết ổn thỏa đi.
Ta có thể nào không biết chắc? Dù sao ta mới là người đầu tiên nhận đơn hàng này.
Ta ngẩng đầu nhìn Phó Bắc Nguy, chỉ thấy khuôn mặt y ửng hồng, đuôi mắt hơi ẩm ướt.
Ặc... Không phải chứ?
- Về... Về Vương Phủ, độc này ta không dùng nội lực đẩy ra được.
- Ặc, hình như ta khá quen thuộc với độc này...
Y liếc mắt nhìn ta, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, cay nghiệt nhìn chằm chằm ta:
- Xuân dược?
Mmm...hmmm
Ta vỗ tay:
- Đừng gấp, độc này dễ giải lắm, ta đi tìm một cô nương đến giúp ngươi, ngươi thích người béo hay người gầy,...
Phó Bắc Nguy nắm chặt lấy cổ tay ta, nhiệt độ đó khiến ta nóng đến giật mình.
Bỗng nhiên y sáp lại gần ép ta vào góc tường, miễn cưỡng thốt ra mấy chữ từ trong cổ họng:
- Ngươi giúp ta.
?
Còn có chuyện tốt như vậy?
Ta cố ý tỏ ra rụt rè, ngượng nghịu đủ kiểu, vươn tay cởi quần áo Phó Bắc Nguy:
- Thế thì không được tốt cho lắm đâu.
Phó Bắc Nguy bóp chặt lấy cổ tay ta, cắn rắn:
-Bê cho ta một thùng nước đá đến đây.
- Hả? Cái gì cơ? Ngươi coi thường ta?
Ta cảm thấy quê muốn đội quần:
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi biết ta đã từng nhìn bao nhiêu thiếu niên đẹp không? ( truyện trên app T Y T )
Phó Bắc Nguy lạnh lùng nhìn ta:
- Ngươi không đặt được chỗ.
Ta đang tức giận bỗng nhiên Phó Bắc Nguy ôm lấy eo ta, kéo ta vào trong lòng y, y cúi người lại gần, hơi thở phả lên vành tai ta:
- Ngươi muốn giúp ta đến vậy cơ à?
Hả??
Có gì đó sai sai.
Toang rồi, toang rồi, ta vẫn luôn chỉ biết mõm, thật ra vẫn là một cô gái ngây thơ, chuyện này là làm như vậy hả?
Ta ngượng đến đỏ mặt, vô thức đẩy Phó Bắc Nguy ra:
- Ta đi tìm nước lạnh cho ngươi.
Chuẩn bị nước lạnh cho Phó Bắc Nguy xong, ta nói với Trạng Nguyên Lang Nhiếp Chính Vương đang ngủ ở chỗ hắn, ai cũng đừng đến làm phiền y, sau khi đuổi hết những người không liên quan đi, ta lén lút leo lên mái nhà, vạch một viên ngói ra nhìn xuống dưới.
Ta sợ chủ nhân ngâm nước một mình sẽ chết đuối, quan tâm đến an nguy của y thì có vấn đề gì không?
Hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Chỉ mới liếc mắt một cái ta đã nhận được kích thích cực lớn.
Ui, hình ảnh này thứ ta không cần bỏ tiền cũng có thể xem sao?
Ta đậy viên ngói lại.
Chỉ cảm thấy dưới mũi hơi ẩm ướt.
Ngày tồi tệ này đúng là uổng phí.
Máu mũi cũng chảy ra rồi.
Khịt.