Chờ khi cơ thể của Phó Bắc Nguy đỡ hơn một chút, ta dìu y đi từng bước về Kinh Thành, nhưng lại thấy có rất nhiều thủ vệ ở cổng thành.
Phó Bắc Nguy ngăn tôi tiếp tục đi về phía trước:
- Kinh Thành đã xảy ra chuyện gì đó.
Ở cổng thành có người so chân dung với từng người ra vào cổng thành, ta nhìn từ xa, chân dung trong tranh chắc không phải là ông chủ của ta chứ.
Phó Bắc Nguy đứng lặng ở ngoài thành một hồi lâu rồi lạnh lùng nói:
- Đi Yến Kinh.
Phó Bắc Nguy kinh doanh nhiều năm như vậy đều ở đó.
Y dùng ngọc bội của mình để đổi lấy một chiếc xe ngựa, chúng ta chuẩn bị ra roi thúc ngựa chạy đến Yến Kinh.
Ban đêm khi đi đến con đường tỉnh lộ, ta phát giác có gì đó không đúng.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không có, ta nắm chặt Sương Hoa Đao ở eo:
- Được rồi, đừng trốn nữa, ta đã nhìn thấy ngươi rồi.
Xoạt xoạt xoạt, mười mấy tên sát thủ chui ra.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"..."
Ê có đùa gì không vậy, ta chỉ thăm dò thử thôi mà.
Sao mà nhiều người dữ vậy.
Thật là trùng hợp, kẻ đứng đầu là kẻ lần trước chúng ta từng gặp, hắn cầm kiếm đứng trước mặt ta nói:
- Phượng Tam, giang hồ đã hạ truy sát lệnh, ngươi không bảo vệ được y đâu.
Truy sát lệnh của giang hồ, chỉ cần mục tiêu không chết sẽ luôn có người truy đuổi theo để giết.
Đương nhiên phải trả một cái giá đắt.
Mà cái giá này chỉ có vị kia trong cung mới trả nổi.
Ta không đánh lại nhiều người như vậy, nhưng....
- Truy sát lệnh này Phượng Tam ta đây nhận rồi.
Giang hồ có quy củ, mức độ ưu tiên dựa theo thứ hạng của sát thủ trên bảng xếp hạng, sát thủ có cấp bậc càng cao đã nhận lệnh có thời hạn trong vòng ba ngày, đến hạn không giết được mục tiêu coi như thất bại, sát thủ khác có thể tiếp tục nhận lệnh.
Nhưng trước lúc đó, bọn họ không được cướp lệnh.
Điều đó được coi là phá vỡ quy củ.
Người trong giang hồ quan trọng nhất là quy củ.
Thật không may, ta chính là người xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng.
Từ Kinh Thành đến Yến Kinh đi hết hai ngày rưỡi.
Ta không dám nghỉ ngơi chút nào, sợ vừa nhắm mắt thì những thích khách vẫn luôn đi theo kia sẽ như hổ rình mồi mà ăn ta mất.
Cả đoạn đường này bọn họ cứ như ruồi nhặng bám vào xương, chỉ chờ hết hạn ba ngày.
Mà khoảng cách đến hạn ba ngày còn hai canh giờ nữa.
Chỉ cần vào được thành, đến địa bàn của Phó Bắc Nguy y sẽ có một đống người bảo vệ.
Nhưng ngựa đã chết trên đường đi, ta dìu Phó Bắc Nguy đi từng bước đến cổng thành Yến Kinh.
Phía sau có mười mấy hắc y nhân đi theo như bảo vệ.
Nực cười biết bao.
- Tại sao không giết ta?
Phó Bắc Nguy khoác tay ta, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi là sát thủ xuất sắc nhất trong thiên hạ, nghe nói ngươi chưa từng thất bại, cứ cho là lần trước ta may mắn, lần này ngươi giết ta sẽ có được rất nhiều tiền thù lao
Ta sửng sốt, vươn tay nâng cằm Phó Bắc Nguy, cười nói:
- Có lẽ là bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc, Phượng Tam ta chưa từng giết người đẹp.
Phó Bắc Nguy quay mặt đi nơi khác, vành tai ửng đỏ.
Mắt thấy chỉ còn cách cổng thành 100m nữa, kỳ hạn ba ngày đã đến.
Ta đẩy mạnh Phó Bắc Nguy về phía cổng thành, xoay người nghênh đón kiếm đã ra vỏ của đám thích khách.
Đi vào đóng cửa thành.
Y bị ta đẩy đến loạng choạng, không thể tin được mà hét lên:
- Phượng Tam.
Trong một cái chớp mắt ta đã dùng đao chém đứt kiếm của thích khách, xoay người lại đá một tên khác ở sau lưng, đáng tiếc bọn họ quá đông, ta không chiếm được thế thượng phong, bị chém mấy đao.
Thấy thời gian cũng sắp đến rồi, ta lui ra xa với đám thích khách rồi giơ ngón tay cái lên, sau đó xoay nó 180 độ chỉ xuống dưới.
Sau khi xé một bao mê dược rồi nhanh chóng rải ra sau, trong chớp mắt trước khi cổng thành đóng ta đã vào trong thành.
Ta liếc mắt nhìn, yo, Yến Kinh này nhiều giai đẹp vậy.
Ta đoán một loạt động tác của ta khi nãy chắc chắn là ngầu bá cháy rồi.
Sau đó chọn một tư thế xinh đẹp, kiên cường nhưng thảm hại mà yên tâm ngã vào lòng Phó Bắc Nguy.
"..."
Khi ta tỉnh lại đã là ngày hôm sau, vết thương trên người đều đã được xử lý, ta rảnh rỗi, nhàm chán đi ra ngoài, không ngờ trong sân đều là thủ vệ, bọn họ nhìn thấy ta đều là vẻ mặt cảnh giác đánh giá ta.
Ta vừa cắn hạt dưa vừa hỏi:
- Êi, Phó Bắc Nguy đâu?
- Vương gia tất nhiên là đi thương thảo đại sự rồi.
Ta không yên tâm lại hỏi:
- Có người đi theo bên cạnh y chứ?
Người đó hừ lạnh:
- Yến Kinh chúng ta đều doanh trại quân đội tất nhiên là canh phòng nghiêm ngặt, không cần ngươi tốn công.
Ta hiểu rồi, thấy ta là người giang hồ nên coi thường.
Xì, ta thèm vào đấy.
Ta đóng sầm cửa lại:
- Bê nước cho ta, ta muốn ngâm chân.
Khi Phó Bắc Nguy tiến vào ta thật sự đang dùng thảo dược ngâm chân, ta dìu y ba ngày trên chân toàn là vết thương. ( truyện trên app T•Y•T )
Bởi vì vừa nãy ta tức giận ở chỗ thị vệ nên ta cũng không có thái độ tốt với Phó Bắc Nguy.
- Ta vừa mới nhớ ra, đoạn đường từ Kinh Thành đến Yến Kinh ngươi đều tiêu tiền của ta, nợ không cũng chưa trả, cho nên bây giờ ta là chủ nợ của ngươi.
Ta có ý rung chân, chán ghét đáp lại y:
- Bà chủ muốn lau chân.
Thật ra ta chỉ đang mõm mà thôi, y đường đường là Nhiếp Chính Vương của Đại Châu, sao có thể lau chân cho ta...
Vãi ò?
Thấy Phó Bắc Nguy quỳ xuống ta vô thức rụt lại nhưng lại bị y nắm lấy.
Y dùng vải lụa đặt lên đầu gối rồi bảo ta đặt lên.
- Con gái con lứa sao lại để cả người toàn sẹo
Y thở dài một hơi.
Thế mà ta lại nghe thấy có chút cưng chiều rồi đột nhiên không kịp phòng bị mà đỏ mặt.
- Vương Gia đã chuẩn bị xong rồi chỉ cần ngài ra lệnh...
Thành chủ Mục Thanh hưng phấn bước vào phòng ta, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Ta ngồi trên ghế, mà đường đường là Nhiếp Chính Vương lại ngồi xổm dưới đất.
Còn đang lau chân cho ta.
Mục Thanh hơi loạng choạng, vội vàng quay người đi ra ngoài:
- Thần không nhìn thấy gì hết.
Hiện trường rất ngượng ngùng.
Phó Bắc Nguy thì lại bình tĩnh, y xỏ giày cho ta rồi nói:
- Đi ăn cơm thôi.
- Bỏ đi, thật ra ta hơi sợ người lạ, ta vẫn nên...
- Có chân giò hầm tương.
- Đi thôi, chờ gì nữa.
"..."
Phó Bắc Nguy chuẩn bị dấy binh.
Y muốn quét sạch triều đình, để tiểu Hoàng Đế đường đường chính chính ngồi lên long ỷ, y nói đây là lời dặn dò của tiên Đế.
Cho nên bữa cơm này cực kỳ trịnh trọng, quan viên, tướng sĩ bàn luận về giang sơn xã tắc còn ta lặng lẽ ăn chân giò.
Có lẽ là do hơi bị cảm nên ta không ngừng run rẩy.
Phó Bắc Nguy tưởng ta sợ hãi nên muốn vỗ tay ta để trấn an.
Không ngờ ta vừa hay giơ tay lau nước mũi.
Phó Bắc Nguy lập tức sờ lên đùi ta.
"..."
Mục Thanh ngồi bên cạnh y nhìn thấy trên mặt là ý cười đáng kinh đang hóng hớt.
Này, ngươi lại hiểu rồi phải không.
Ta lặng lẽ nhấc tay Phó Bắc Nguy lên đặt lên chân y:
- Vương Gia chúng ta tự trọng ha.
Phó Bắc Nguy: “...”
Yến Kinh khởi binh, Phó Bắc Nguy tự mình chỉ huy trực tiếp.
Cả đoạn đường đi thế như trẻ che đi về phía nam, binh lực của Khương Thái Hậu đều ở Kinh Thành, căn bản là không thể ngăn lại được.
Ngày quân đội gần đến dưới thành, Khương Thái Hậu dẫn theo một đám nguyên lão hai triều lên tường thành, bà ta lạnh lùng quát mắng:
- Phó Bắc Nguy ngươi dám làm loạn thần tặc tử sao?
Phó Bắc Nguy mặc áo giáp ngồi trên ngựa, khinh thường cười mỉa:
- Rốt cuộc ai mới là loạn thần tặc tử? Bệ hạ kế vị đã tròn hai năm, ngươi vốn có thể giao lại triều chính cho y từ từ nhưng ngươi thì sao, Thái Hậu không những chấp chưởng, ngọc tỷ không buông còn dám đổi trọng thần trong triều thành người thân tín của mình. Thiên hạ này sắp đổi thành thiên hạ của Khương Thị nhà ngươi đúng không?
- Ngươi láo xược.
Khương Thái Hậu giận giữ quở trách, sau lưng bà ta có người nói thì thầm mấy câu bên tai bà ta, bỗng nhiên bà ta bình tĩnh lại, cười nói:
- Phó Bắc Nguy, chỉ có hai ta tranh luận chẳng có ý nghĩa gì, hôm nay ta cố ý mời mấy vị nguyên lão đến, rốt cuộc ai mới là hoàng thất chính tông, ai đúng ai sai, phân trần không phải là biết rồi sao. Nhưng nếu ngươi dám kiên quyết phá cái cổng thành thì ngươi sẽ phải mang tội danh loạn thần tặc tử.
Phó Bắc Nguy xua tay với phía sau, cũng có mười mấy học sĩ đức cao vọng trọng tiến về phía trước.
Không thể không nói, người có văn hóa cãi nhau cũng khác bọt.
Ta nghe đến mức buồn ngủ.
Bỗng nhiên ta phát giác được mặt đất rung chuyển.
Không đúng.
Ta thi triển khinh công ngay lập tức bay lên ngọn cây, chỉ thấy cách đó mấy dặm có đội quân hoành tráng đang bày ra thế bao vây hiện ra.
Thì ra cái mà Khương Thái Hậu nói là tranh luận chính thống chỉ để kéo dài thời gian.
Tất cả mọi người đều phát giác ra có một đội quân hùng hậu đang tiến đến, Khương Thái Hậu ở trên tường thành lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
Khương Thái Hậu:
- Phó Bắc Nguy ngươi quên rồi sao, Tiên Đế đã nuôi dưỡng một đội quân cận vệ ở phía nam, chỉ nghe lệnh của quân vương, mà quân vương đời này là con nuôi của ta.
Một vị nguyên lão ở phía sau bà ta hình như cảm thấy bất mãn, thở dài nói:
- Đáng tiếc, nếu nói đến chính thống, dưới gối Tiên Đế chỉ có một vị công chúa Vĩnh Khang, Thánh Thượng bây giờ chỉ là tông thân, có tin đồn Tiên Đế đã viết di chiếu truyền ngôi, đại thái giám của tiền triều nói, Tiên Đế đã truyền ngôi cho công chúa Vĩnh Khang, đáng tiếc công chúa Vĩnh Khang đã bị người ám sát, đại thái giám cũng không biết tung tích.
"..."
Đội quân phía sau càng ngày càng tiến gần đến.
Vẻ mặt Mục Thanh nghiêm trang:
- Vương Gia, phải làm sao?
Ta chưa từng thấy biểu cảm nghiêm trọng như vậy trên mặt Phó Bắc Nguy, y vỗ tay ta:
- Đừng sợ.
Thật ra ta muốn nói:
- Có thể có một loại khả năng, di chiếu truyền ngôi đang ở chỗ ta hay không?
Thấy ta móc một cuộn dúm dó tranh từ trong ngực ra, tất cả mọi người có mặt tại đây đều im lặng.
Ặc, sự việc hơi kịch tính, khi ta đào bảo vật giấu dưới cây lê trong phủ của Lại Bộ Thượng Thư tiền nhiệm, ta đào ra bức tranh này được giữ gìn rất tốt, ta thấy có thể sẽ đáng tiền nên đã giấu làm của riêng.
Khoảng thời ra trước mới nhìn ra mờ ám.
Nguyên lão trên tường thành kích động nói:
- Mau thả ta ra, ta muốn đi xem.
Ông ta đến gần, giơ cao cuộn tranh lên soi dưới ánh mặt trời, bên trong quả nhiên là một phần di thư.
- Đúng vậy, Tiên Đế muốn truyền ngôi cho công chúa Vĩnh Khang. - Nguyên lão bi thương rơi nước mắt, quỳ xuống gào khóc:
- Đáng tiếc công chúa Vĩnh Khang đã bị kẻ xấu ám sát, thu cốt không còn...
Ta vỗ vai ông ta.
Có lẽ vẫn có thể có khả năng...
- Ta chính là công chúa Vĩnh Khang?
"..."