“Điện hạ!” Vân Cung lệnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chẳng lẽ điện hạ đã quên mấy ngày trước ngài nói gì với nô tỳ rồi ư? Lỡ Tiền Chi Vi chó cùng rứt giậu thì sao? Bên cạnh điện hạ chỉ có bốn mươi Thanh Huyền vệ, lỡ thật sự gặp nguy hiểm thì dù lấy một chọi mười cũng có thể làm được gì?”
“Hả? Ta có bảo là ta không đi đâu.” Cơ Vị Tưu ngạc nhiên mở to mắt: “Ta cũng chưa nói là ta muốn giết ông ta cơ mà.”
Vân Cung lệnh nghi ngờ nhìn Cơ Vị Tưu.
Cơ Vị Tưu bâng quơ nói: “Phái một người đi nói với Tiền đại nhân rằng dạo gần đây nhàm chán, ta muốn đi dạo thành Tuyền Châu, bảo mấy vị công tử trong quý phủ ông ta chiêu đãi ta đi.”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Vân Cung lệnh hít sâu một hơi: “Điện hạ, mong ngài hãy cân nhắc!”
Cơ Vị Tưu buồn cười: “Sao lại cân nhắc? Vân Nhân tỷ tỷ, tỷ lại nghĩ tới chuyện gì vậy? Đi chơi cùng đám bọn ta chẳng lẽ sẽ khiến họ chịu khổ sao?”
Vân Cung lệnh bỗng bị nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Điện hạ, chắc chắn sau lưng Tiền Chi Vi có chỗ dựa. Nô tỳ sống trong thâm cung nhiều năm, chỉ từng gặp một vài mệnh phụ triều đình. Ông ta vừa gặp nô tỳ thì không cần nghĩ ngợi mà lập tức gọi nô tỳ là Cung lệnh, có thể thấy mánh khóe thông thiên. Tiền Chi Vi chỉ có hai đứa con trai, đều là đích tử, ông ta cực kỳ coi trọng hai đứa con này, điện hạ đụng vào họ thì khác nào kề dao vào cổ ông ta?”
Cơ Vị Tưu buồn bực: “Sao lại thế? Ông ta phải nghĩ rằng ta coi trọng ông ta chứ?”
Vân Cung lệnh không khỏi buồn cười: “Nếu điện hạ không tin thì cứ việc gọi người đi truyền lời, cứ xem ngày mai họ có đến hay không.”
Cơ Vị Tưu nói được. Chu Thanh ra khỏi địa lao, khẽ hỏi: “Điện hạ, xin hỏi xử lý đầu bếp kia như thế nào ạ?”
Cơ Vị Tưu không cần hỏi “bình thường xử lý thế nào?”, bình thường còn có thể xử lý sao nữa? Không quan tâm ông ta muốn ám sát ai hay nghĩ thế nào, chỉ cần ông ta có ý đồ này, hơn nữa đến gần Cơ Vị Tưu thì không giết cả nhà ông ta mà chỉ giết một mình ông ta đã là phá lệ khai ân rồi.
Cơ Vị Tưu không thể không xử lý, bèn nói: “Chẳng phải ông ta không màng tới cả nhà chỉ vì con trai hay sao? Đưa cả nhà ông ta đến nơi khổ hạn, cả đời không được quay về cúng tế.”
Chu Thanh khựng lại, nói: “Điện hạ, trong nhà ông ta chỉ có một mình ông ta thôi.”
Cơ Vị Tưu cười ác liệt: “Chẳng phải như thế càng tốt sao? Làm kín đáo một chút, dẫn ông ta đến trước mộ con trai cho ông ta tự đọc tội trạng, rồi lại dán tội trạng lên cổng thành ba ngày để mọi người biết ông ta đã làm gì, vậy thì cho dù đến nơi khổ hàn, ông ta cũng không thể yên thân.”
Chu Thanh nghe vậy thì kinh hãi. Người đời coi trọng danh dự, xử lý kiểu này còn không bằng chém chết cho thống khoái.
Thấy ánh mắt của Chu Thanh, Cơ Vị Tưu nghĩ bụng hắn biết cái gì. Cổ đại không phải là hiện đại, cậu chỉ dán bố cáo ở đây chứ không phải là lệnh truy nã, còn nói ông ta đã bị giết, chờ ông ta đến vùng đất xa xôi, cho dù là lúc đi đường hay đã đến nơi, chỉ cần bỏ ít tiền hối lộ tiểu lại thì muốn cải danh đổi họ chỉ là chuyện nhỏ, khi đó còn ai biết ông ta?
Có thể làm đầu bếp trong biệt uyển Hoàng gia, nhà bếp lại là nơi béo bở, có không ít quan hệ. Cho dù vì chuyện của con trai mà đã tiêu xài không ít tiền bạc trong nhà thì số tiền còn lại vẫn đủ để ông ta sống ở nơi xa xôi. Dù gì Thanh Huyền vệ cũng là tư vệ Hoàng gia, chẳng lẽ không làm gì cả, chỉ đặc biệt phái một người đi áp giải ông ta lưu đày thôi sao? Lẽ ra phải lặng lẽ cử một tiểu lại trông coi người bị đi đày mới phải. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đầu bếp này rất thông minh, đã cho phép ông ta đi tế bái trước mộ, dù không thể thiêu cháy thi thể mang xương cốt thì chỉ cần ghi nhớ vị trí, sau này nhờ người thu gom hài cốt rồi mang tới nơi lưu đày vẫn sẽ được gặp nhau như thường. Thế nếu không mang đi được, sau này cũng không thể trở về thì sao? Vậy thì mang theo một nắm đất mộ cũng coi như gửi gắm nỗi nhớ.
Cơ Vị Tưu tự nhận mình đã thu xếp thỏa đáng.
Sáng hôm sau, người hầu đến quý phủ Tiền Chi Vi truyền lời theo ý Cơ Vị Tưu. Người hầu trở về nói rằng Tiền đại nhân vui mừng quá đỗi, luôn miệng vâng dạ. Đợi đến giờ Ngọ, Tiền Chi Vi đích thân dẫn người tới tận nơi, nhưng lại là dẫn hai đứa cháu.
“Vân Cung lệnh, không phải là hạ quan có ý từ chối đâu, chẳng qua là hai đứa con trai của hạ quan rất kém cỏi, một đứa nghe được tin lúc đang cưỡi ngựa, vui quá nên nhất thời bất cẩn ngã ngựa. Mặc dù không bị gãy chân nhưng lại không thể đi nổi nữa. Một đứa khác cũng không biết bị sao, chắc là do mấy ngày may lúc nóng lúc nặng nên bị ho, hạ quan không dám đưa nó đến bên cạnh hầu hạ điện hạ. Nếu lây bệnh cho điện hạ thì hạ quan chết muôn lần cũng không hết tội!”
Tiền Chi Vi mặt đầy áy náy: “Hai đứa này là cháu trai của ta, xưa nay rất nhạy bén, chúng quen thuộc với tình hình trong thành nhất, chắc chắn sẽ khiến điện hạ được vui chơi tận hứng.”
Vân Cung lệnh lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Tiền đại nhân bằng mặt không bằng lòng, tốt lắm.”
Tiền Chi Vi lại chắp tay nói xin lỗi, đổ mồ hôi nhễ nhại, trông vô cùng chân thành: “Vân Cung lệnh, hạ quan cũng biết chuyện này quá trùng hợp, nhưng thật sự là không còn cách nào khác ạ!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tiền Chi Vi nói tiếp: “Hạ quan chỉ có hai đứa con trai, nay hai đứa đều mắc bệnh, quả thật lòng nóng như lửa đốt, chẳng biết có thể nhờ Vân Cung lệnh thông truyền một tiếng cho hạ quan gặp điện hạ, nhờ điện hạ ban Thái y không?”
Ý là mời Thái y cũng không sợ.
Vân Cung lệnh thầm nghĩ, Tiền Tri phủ này cũng không phải dạng vừa, dám ra tay làm thật luôn. Nàng ấy nói: “Điện hạ đang nghỉ trưa, không gặp khách.”
Tiền Chi Vi lộ vẻ tiếc nuối: “Thế thì có thể… có thể nhờ Vân Cung lệnh châm chước cho hạ quan gặp Thái y không ạ?”
“Thái y đi theo là vì điện hạ, ta không dám tự ý làm chủ.” Vân Cung lệnh chắp tay trước bụng, cụp mắt nói: “Mời Tiền đại nhân trở về.”
Tiền Chi Vi gật đầu lia lịa, thoạt nhìn kinh hãi tột độ. Ông ta đi hai bước lại quay đầu, chần chờ hỏi: “Vân Cung lệnh, vậy thì hai đứa cháu trai của ta…”
“Để lại, chờ điện hạ nghỉ trưa xong sẽ quyết định.” Vân Cung lệnh lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng.” Tiền Chi Vi chắp tay nói: “Vậy thì làm phiền Vân Cung lệnh…”
Sau đó, ông ta dặn dò hai đứa cháu trai hồi lâu, ngôn từ thân thiết, thái độ chân thành.
Nhìn hai thanh niên lấc cấc được giữ lại, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, Vân Cung lệnh không khỏi cảm thấy chán ghét. Nàng ấy gọi nội thị dẫn hai người đi đến phòng khác chờ đợi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lão Tiền Chi Vi này quả nhiên là vô cùng ranh mãnh.
Trong cung bắt được thích khách thì tất nhiên phải điều tra bối cảnh, không phải là xử tử ngay. Tiền Chi Vi không đoán được họ có thể điều tra bao nhiêu chuyện, Thụy Vương điện hạ truyền triệu là phúc hay họa, nhưng con của ông ta là bảo bối trong lòng ông ta, ông ta không dám đặt cược lần này sẽ là phú quý ngút trời hay tai họa ngập đầu.
Nhưng có câu tiếc con thì sẽ không bắt được sói, Tiền Chi Vi luyến tiếc con ruột, nhưng lại không nỡ để vuột mất phú quý, thế là dứt khoát đưa hai đứa cháu tới đây, hơn nữa còn là hai kẻ am hiểu ăn nhậu cờ bạc, xem ra đã hỏi thăm sở thích của điện hạ rất rõ ràng.
Người hầu hai bên vén rèm che lên. Vân Nhân đi vào phòng ngủ, trong phòng không có một bóng người. Nàng ấy đã quen với tình huống này, bèn ngồi xuống chọn trà phối hương, cứ như đang hầu hạ chủ nhân trong điện. Còn Cơ Vị Tưu… cậu đã chuồn ra ngoài chơi mất rồi.
Đùa gì vậy, vất vả lắm cậu mới được ra ngoài một chuyến. Mấy ngày trước cậu lười nên chẳng muốn ra ngoài, còn đám Cơ Lục thì hô bè gọi bạn đi chơi thỏa thích, không biết hôm nay lại đi đâu chơi nữa rồi. Bây giờ sắp rời thành Tuyền Châu, sao cậu có thể nhịn xuống mà không ra ngoài?
Mười mấy Thanh Huyền vệ đi theo cậu trong tối ngoài sáng, bảo đảm an toàn… Làm chính cậu thấy hơi mất kiên nhẫn luôn, chung quy thời buổi này có mấy ai chán sống đâu? Trong mấy năm hỗn loạn nhất, cậu còn chưa bao giờ gặp ám sát, cậu cứ nghĩ đời này sẽ không bao giờ được trải nghiệm nữa chứ. Bây giờ đã gặp một lần, cậu hoàn toàn không nghĩ sẽ xuất hiện lần thứ hai.
Cậu cố tình thay một bộ y phục không đến nỗi quý giá, chí ít không làm người ta nhận ra thân phận của cậu ngay lập tức, chỉ cho rằng cậu là công tử nhà phú thương nào đó. Sau đó cậu đi thẳng tới tửu lâu lớn nhất đã được viết trong hành trình để ăn cơm. Cậu có tiền, đặc biệt là Tiền Chi Vi mới cho cậu hai mươi vạn lượng bạc, vì vậy cậu không chút nghĩ ngợi bao luôn tầng thượng. Đám Thanh Huyền vệ cũng có chỗ ngồi, người nào nên đứng gác thì đứng gác, còn những người khác thay phiên nhau ăn cơm.
Lần đầu tiên Thanh Huyền vệ được hưởng thụ đãi ngộ này. Có một Thanh Huyền vệ ngượng nghịu, nhất là khi tiểu nhị bưng đồ ăn lên bàn, cúi đầu khom lưng gọi hắn là “gia”, hắn không nhịn được mà thấp giọng trò chuyện với Thanh Huyền vệ bên cạnh: “Hay là ta lên xà nhà ăn cơm?”
Đối phương nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Lần đầu tiên ngươi theo điện hạ ra ngoài hả?”
Hắn thành thật gật đầu. Hắn vốn xuất thân từ ảnh vệ, luôn đi theo chủ nhân như hình với bóng, đúng như cái tên ấy. Nhưng vì hắn bị thương, võ công không còn tốt như trước kia, nhưng vẫn còn khinh công, lại dày dạn kinh nghiệm nên được điều động tới Thanh Huyền vệ dưỡng lão, chuyên phụ trách đi theo bảo vệ. Lần này là lần đầu hắn theo Cơ Vị Tưu đi công tác.
Đối phương thấp giọng nói: “Ta và điện hạ coi như quen biết đã lâu, điện hạ thoạt nhìn gàn dở, nhưng thực tế lại rất hào phóng với thuộc hạ. Ngươi thấy hoàng thân quốc thích nào thông báo trước cho thống lĩnh của chúng ta trước khi ra ngoài để có thời gian chuẩn bị phòng ngự chưa?”
Hắn gật đầu, nhớ lại quãng đường từ trước đến nay, chỉ có mỗi chuyện thích khách khiến phó thống lĩnh bị liên lụy, nhưng lại miễn phạt cho bọn họ, huống hồ ba mươi gậy phạt của phó thống lĩnh… ờm, ai cũng biết là rất ôn hòa. Lỡ như ở trong cung, chưa bàn tới Chu thống lĩnh, tất cả những người túc trực ngày hôm ấy có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi Thanh Huyền vệ… đấy là chưa biết có còn mạng để bị đuổi không.
Đối phương nói tiếp: “Điện hạ bảo là thay ca, sẽ không ảnh hưởng công việc, ngươi chỉ cần tuân lệnh thôi.”
Hắn gật đầu, sau đó bưng bát lên ăn cơm.
Hắn ăn sung sướng vô cùng, Cơ Vị Tưu cũng vậy. Cậu xuất hành có rất nhiều quy củ, còn dẫn theo hai ngự trù, đến bây giờ vẫn chưa được ăn một miếng cơm bên ngoài nào. Hôm nay vất vả lắm mới được ăn một miếng, cậu còn hơi xúc động.
Miên Lý ở bên cạnh thấy mà cạn lời. May mà hắn ta tin tưởng vào tay nghề của mình, không thì với tốc độ ăn cơm của điện hạ nhà mình, một số thuốc độc mạn tính còn chưa phát hiện thì cậu đã ăn vào bụng mất rồi.
Cơ Vị Tưu không quan tâm chuyện đó, cậu vẫn khăng khăng cho rằng không có nhiều người muốn giết mình. Tuy rằng đồ ăn bên ngoài không tỉ mỉ hơn ngự trù, nhưng hương vị vẫn không thua kém là bao, hơn nữa còn mang một loại thú vui khác. Trên bàn còn bày một đĩa cá bạc xám, hai ngày nay Cơ Vị Tưu ăn món này suốt, hôm nay ăn mà vẫn thấy ngon. Cậu lẩm bẩm: “Không biết cá ta gửi về, ca ca và mẫu thân của ta đã ăn được chưa?”
Miên Lý nói: “Công tử, Đại công tử và lão phu nhân tất nhiên đã ăn rồi.”
Cơ Vị Tưu: “Sao ngươi biết?”
Miên Lý đáp: “Dùng bồ câu đưa thư nhanh hơn tín sứ một bước.”
Cơ Vị Tưu nghĩ lại thấy cũng đúng. Cậu dám dúng tám trăm dặm khẩn cấp để đưa cá về là vì cậu mặt dày, cùng lắm thì bị Ngự sử hạch tội! Nhưng ca ca cậu cần mặt mũi nên chắc chắn không thể dùng tám trăm dặm khẩn cấp gửi thư cho cậu.
“Có cần gửi thêm mấy con cá về không nhỉ?” Nghĩ tới gương mặt bí xị của ca ca, Cơ Vị Tưu không khỏi cười nheo mắt.
Miên Lý: “…”
Rốt cuộc hắn ta nên khuyên hay không nên khuyên đây? Nếu khuyên thì là cản trở điện hạ tỏ lòng hiếu thảo, lỡ bị Thái hậu biết thì hắn ta sẽ bị đánh chết, còn không khuyên thì sẽ là không biết khuyên can điện hạ mượn việc công làm việc tư, trở về bị Thái hậu biết thì hắn ta vẫn sẽ bị đánh chết.
Thôi, không nói gì cả, để mặc điện hạ tự suy nghĩ vậy.
Cơ Vị Tưu ăn được một nửa thì giảm tốc độ. Cậu nhìn phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, dưới lầu dòng người như thoi đưa, tâm cảnh bỗng trở nên trống trải hơn hẳn. Cậu ở trong cung không tự tại, rời cung xây phủ thì đỡ hơn. Còn bây giờ thì thành cậu ở thành Yến Kinh không tự tại, nay đến Tuyền Châu lại đỡ hơn.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu. Cậu nghiêng mặt hỏi: “Sao vậy? Có náo nhiệt à?”
Nhắc đến hai chữ “náo nhiệt”, đôi mắt cậu sáng quắc lên. Miên Lý không dám gật đầu, sợ mình gật một cái thì Cơ Vị Tưu sẽ chạy xuống xem náo nhiệt luôn.
Thanh Huyền vệ cũng cảnh giác hơn. Miên Lý định xuống lầu xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đột nhiên một băng ghế bay lên từ cửa cầu thang, Thanh Huyền vệ đứng phắt dậy, nhưng vừa đứng lên thì đã bị Cơ Vị Tưu ngăn cản. Đúng lúc này, hai người ăn mặc như gã hầu bảo vệ một thanh niên áo gấm đi lên lầu.
Thanh niên áo gấm tức khắc nhìn vào Cơ Vị Tưu, chỉ vào cậu rồi nói: “Ái chà, thì ra là ngươi bao Thanh Nguyên lâu.”
Miên Lý tiến lên một bước, đang định cất lời thì Cơ Vị Tưu đã lên tiếng trước: “Huynh đài khách sáo quá, tại ta dẫn theo nhiều người hầu nên mới chiếm hết một tầng này thôi, nào dám nói là bao hết?”
Thanh niên áo gấm kia nghe cậu nói chuyện khiêm tốn thì càng kiêu ngạo hơn, hắn ta cười phá lên: “Ngươi có biết ta là ai không mà dám chiếm chỗ của ta?”
Cơ Vị Tưu cũng mỉm cười: “Trước kia không biết, có điều biết đâu sau này sẽ biết? Nếu đã đến rồi thì chi bằng ta mời ngươi bữa cơm này?”
Thanh niên áo gấm tự dưng ngửi được mùi đồng loại trong nụ cười này, hoặc nên nói là nồi nào úp vung nấy. Lúc này, tiểu nhị và chưởng quỹ mới đổ mồ hôi nhễ nhại đi lên nói xin lỗi vì không thể ngăn người này lại, làm quấy rầy khách quý, không ngờ thanh niên áo gấm đã đòi ngồi cùng bàn với Cơ Vị Tưu.
Thôi xong, chẳng lẽ định đánh nhau?
Cơ Vị Tưu gõ lên bàn, Miên Hạc tiến lên rót một chén rượu cho công tử áo gấm. Cơ Vị Tưu nâng chén trước, sau đó uống một hơi cạn chén. Thanh niên áo gấm thấy thế thì không chịu thua, cũng uống cạn một chén, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm Cơ Vị Tưu: “Ban đầu ta còn định kiếm chuyện với ngươi cơ, lai lịch của ngươi là gì?”
Cơ Vị Tưu nhướng mày: “Người xứ khác đi ngang qua.”
“Ngươi đoán ta có tin không?” Thanh niên áo gấm hất cằm bảo Cơ Vị Tưu nhìn Thanh Huyền vệ cường tráng ngồi mấy bàn khác.
Cơ Vị Tưu cười khẽ: “Ta nói ta là người xứ khác, ngươi hỏi nhiều thì không vui đâu. Thân phận như bọn ta, nếu để mọi người biết thì sẽ có rất nhiều người theo dõi bọn ta. Ta không muốn rước họa cho người trong nhà đâu.”
Ánh mắt thanh niên áo gấm sáng rực lên: “Họ Trâu à?”
“Họ Trương.” Cơ Vị Tưu đáp: “Đứng thứ ba.”
Trương Nhị, mượn tên hiệu trong nhà ngươi cho bổn thiếu gia dùng nhé!
…
Chuyện bên lề:
Cố Tướng: … Ắt xì! (Trương Nhị theo họ mẹ, thực ra là em trai út của Cố Tướng)