“Bệ hạ.” Khánh Hỉ công công bưng lá thư bước vào: “Thư khẩn cấp tám trăm dặm.”
Cơ Tố lập tức gác ngự bút, giơ tay lên nhận thư rồi hỏi: “Gửi tới từ đâu?”
Khánh Hỉ công công lặng lẽ lùi về sau một bước, cúi đầu khom lưng đáp: “Phủ Tuyền Châu.”
Nét mặt Cơ Tố thả lỏng, đầy ẩn ý nhìn thoáng qua gương mặt tươi cười của Khánh Hỉ công công, lúc này mới mở lá thư ra. Quả nhiên là do Cơ Vị Tưu gửi tới.
“Xem như có tiến bộ.” Giọng điệu Cơ Tố bình thản, lại mang theo sự đùa cợt: “Cuối cùng lần này cũng biết gửi thư cho trẫm.”
Còn chuyện tự ý dùng tám trăm dặm khẩn cấp thì Cơ Tố không nói, chờ Cơ Vị Tưu trở về thì tính sổ sau.
Khánh Hỉ công công vẫn giữ nụ cười trên môi, gật đầu lia lịa.
Trong thư của Cơ Vị Tưu viết: [Lâu không gửi thư, vô cùng nhớ mong. Thần đệ ở trên sông nước lâu ngày, cảm thấy không khỏe, nay đang dừng chân mấy ngày ở Tuyền Châu, thích nghi với khí hậu, suốt ngày nhàn rỗi bèn chơi bài với bằng hữu, rất là khuây khỏa, không cần lo lắng, có chút quà mọn xin kính dâng cho huynh.]
… Toàn là cái gì đâu không vậy?
Cơ Tố thản nhiên nghỉ, chỉ ở trên thuyền có bảy tám ngày mà đã gọi là “ở trên sông nước lâu ngày”? Đặt chân trong thành Tuyền Châu chưa được một ngày mà đã “thích nghi với khí hậu”? Còn “suốt ngày nhàn rỗi bèn chơi bài với bằng hữu, rất là khuây khỏa, không cần lo lắng”?
Cơ Tố đặt lá thư sang một bên, không ngờ lại thấy một tờ giấy rơi xuống từ bên trong. Khánh Hỉ công công khom lưng đón lấy, sau đó dâng tận tay Cơ Tố. Cơ Tố nhận tờ giấy đó xem, lập tức nhíu mày: [Ngày bị ám sát, may mắn được Thanh Huyền vệ cứu nên không bị thương. Điều tra mới hay quả thực là hiểu nhầm, Tri phủ Tuyền Châu tặng lễ an ủi, rất là an lòng. Biệt trang Cam Tuyền gần bên lương trang, đệ yêu thích đã lâu, mong huynh ban cho.]
Biệt trang Cam Tuyền cũng ở Kinh đô, tọa lạc trên một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi có một hồ suối nước nóng được xây dựng bên vách núi, ở trong đó có thể thỏa sức ngắm nhìn Yến Kinh hoặc ngắm sao đầy trời. Hồi trước Cơ Vị Tưu đi theo Cơ Tố đến đó một lần đã thích, chớp được thời cơ liền hỏi xin Cơ Tố.
Thấy Cơ Tố im lặng không nói gì, Khánh Hỉ công công dè dặt hỏi: “… Thánh thượng? Chẳng lẽ tiểu điện hạ đã xảy ra chuyện gì?”
Cơ Tố tiện tay bỏ thư xuống, cười lạnh nói: “Đúng là xảy ra chuyện… Thế mà vẫn mặt dày nói với trẫm được cơ đấy.”
Khánh Hỉ công công do dự trong giây lát rồi nhặt lá thư trên sàn nhà lên xem. Thấy Cơ Vị Tưu nói gặp ám sát, ông ấy tức khắc lo âu, lại đọc đoạn sau biết cậu không bị thương thì mới yên lòng, cười nói: “Tiểu điện hạ vẫn trẻ con như thế!”
Ông ấy không nhắc tới chuyện khác mà chỉ cười tủm tỉm nói: “Điện hạ chịu ấm ức nên mách với bệ hạ đấy mà! Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại có thích khách lẻn vào biệt uyển Hoàng gia hành thích, dù chỉ là hiểu lầm thì cũng rất đáng sợ! Tri phủ Tuyền Châu thất trách rồi!”
Tri phủ là quan phụ mẫu của một phủ, có trách nhiệm quản lý dân sinh trong phủ. Nếu dưới sự quản lý của Tri phủ mà mưa thuận gió hòa, dân chúng giàu có yên ổn thì tất nhiên sẽ không xuất hiện thích khách. Nhưng nếu xuất hiện, lại còn lẻn vào biệt uyển Hoàng gia thì Tri phủ địa phương sẽ bị phán tội “khinh suất” trước tiên, sau đó còn bị phán tội “bất lực”. Hai tội danh này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhỏ thì bị trách phạt, lớn thì chém đầu cả nhà, tất cả đều phải xem quyết định của Hoàng thượng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cơ Tố gác một tay lên bàn, bàn tay của hắn thon dài nõn nà như mỹ ngọc. Hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn, lại cười lạnh: “Nó ấm ức chỗ nào? Rõ ràng nó đang đe dọa thì có!”
Tên nhóc này chỉ thiếu điều viết rõ trong thư “Ta viết thư này không nhắc với mẫu hậu một chữ nào, chuyện này nguy hiểm biết bao, huynh mà không cho ta biệt trang Cam Tuyền thì phong thư sau ta sẽ báo cho mẫu hậu biết ta bị ám sát!”.
Khánh Hỉ công công cười xuề xòa: “Thánh thượng, thế thì biệt trang Cam Tuyền…”
“Cho nó.”
Dứt lời, Cơ Tố đứng dậy rời đi. Khánh Hỉ công công cúi đầu đáp vâng, đến khi ngẩng đầu lên thì đã không thấy hắn đâu nữa. Thấy sắp đến giờ ăn tối, ông ấy vội gọi Tiểu Trác công công chuẩn bị, còn mình thì nhanh chóng đi ra hành lang để chờ mệnh lệnh.
Hôm nay Cố Tướng vào cung, được Thánh thượng ban cơm. Cố Tướng cũng được xem là bạn tri kỉ của Thánh thượng, không ít lần được ăn cơm trong cung, vì vậy hắn ta đã quen với việc dùng bữa cùng Thánh thượng. Hôm nay mâm cơm có thêm một đĩa cá vảy mềm, chiên giòn làm vảy cá dựng đứng lên, ăn vào miệng vừa giòn vừa thơm phức, thịt cá mềm mại tươi mới, không thấy xương dăm, ngay cả một người không thích ăn cá như Cố Tướng cũng không nhịn được ăn nhiều mấy miếng. Hắn ta cảm thán: “Thần đã sống nửa đời người, điều không hối hận nhất là đi theo Thánh thượng.” ( truyện trên app T Y T )
Cơ Tố ngước lên nhìn hắn ta, chờ hắn ta nói tiếp.
Cố Tướng tiếp lời: “Nếu bệ hạ không ban cơm thì e rằng cả đời này, thần sẽ không có phúc được thưởng thức tay nghề của Ngự thiện phòng.”
Cố Tướng khí chất trong trẻo, dù nói mấy lời a dua nịnh hót này nhưng cũng không có vẻ nịnh nọt, trái lại còn mang phong thái như danh sĩ tự do tự tại, Cơ Tố đã thành thói quen.
Hắn nhìn đĩa cá vảy mềm. Món ăn này mới được dâng lên lần đầu, hắn nếm thử, quả nhiên ngon miệng. Hắn nói: “Thưởng.”
Khánh Hỉ công công ở bên cạnh đáp lời, cười nói: “Xem ra Ngự thiện phòng sắp nợ tiểu điện hạ một ân tình lớn rồi.”
Cơ Tố và Cố Tướng đều nhìn về phía ông ấy. Khánh Hỉ công công giải thích: “Loài cá này là đặc sản của phủ Tuyền Châu, có tên là cá bạc xám, vô cùng hiếm thấy, chỉ cần rời cố thổ một ngày thì hương vị sẽ thay đổi. Thánh thượng có lệnh, những vật hao tài tốn nhường này đều không được cống lên… Thụy Vương điện hạ ở phủ Tuyền Châu thấy ngon miệng nên đặc biệt ra lệnh mang về bằng tám trăm dặm khẩn cấp để dâng cho bệ hạ.”
Cố Tướng bừng tỉnh, sau đó lắc đầu cười, chẳng trách hôm nay lại có tám trăm dặm khẩn cấp đưa vào Hoàng cung, thì ra là nhờ phúc của Thụy Vương điện hạ. Có điều hắn ta không dám nói lời này trước mặt Thánh thượng.
Tám trăm dặm khẩn cấp dùng ngựa Mông Cổ thượng hạng, chuyên chạy đường dài, tín sứ cầm chiếu lệnh, trạm dịch trên đường liên tiếp thay ngựa, kẻ chặn đường chết, chỉ như vậy mới có thể miễn cưỡng chạy tám trăm dặm đường trong vòng một ngày. Mà khoảng cách giữa Yến Kinh và thành Tuyền Châu lại trùng hợp là tám trăm dặm, vừa lúc đưa cá tươi Yến Kinh trước khi nó bị thay đổi hương vị.
Chỉ có điều làm như vậy thì sẽ tốn rất nhiều tiền. Chỉ có triều đình mới nuôi ngựa Mộng Cổ thượng hạng, mỗi một con đều được ghi chép trong danh sách, không được tự ý đụng vào nếu không phải là đại sự quốc gia. Nhưng vẫn không đọ lại thân phận cao quý của vị này, cậu nói muốn đưa thư, lại tiện đường bảo tín sứ mang thêm một giỏ cá, ai dám nhiều lời?
Cơ Tố thản nhiên hỏi: “Cung Từ An có không?”
“Bẩm Thánh thượng, cung Từ An cũng có ạ.” Khánh Hỉ công công mỉm cười khom lưng, trả lời: “Tín sứ báo rằng điện hạ chu đáo, ra lệnh họ phải đi thật nhanh, nhưng cũng dặn họ nên bảo trọng thân thể, chỉ mang theo sáu con cá về. Trên đường đi có hai con cá bị mất, hai con dâng cho bệ hạ, hai con dâng cho Thái hậu.”
Cơ Tố khẽ gật đầu.
Cố Tướng ngước nhìn Thánh thượng, thấy vẻ mặt của Thánh thượng vẫn như thường. Quân thần nhiều năm, hắn ta có thể thấy bệ hạ đang giận mà không làm gì được. Ngẫm lại thì có lẽ lá thư kia không phải là chuyện quan trọng, Thụy Vương điện hạ gọi tám trăm dặm khẩn cấp, có lẽ Thánh thượng đang chờ tính sổ sau, nhưng giờ cậu lại tặng thêm cá, nên dường như Thánh thượng không thể so đo với cậu được nữa.
Dù gì ấu đệ nhà mình cũng vì nhớ mong huynh trưởng và mẫu hậu trong cung nên mới tặng cá về. Cho dù hành xử khác người thì cũng không đến nỗi quá quắt, chẳng lẽ Thánh thượng lại vì chuyện cỏn con ấy mà khiển trách nặng nề sao?
Chỉ sợ hắn chưa giơ ván gỗ lên thì Thái hậu đã vừa khóc vừa cướp người, nói không chừng còn sẽ nhào lên người Thụy Vương điện hạ, nói gì mà “vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà con muốn đánh đệ đệ của con sao? Vậy thì đánh chết ta trước đi” vân vân…
Thật sự không phải là hắn ta bịa chuyện, mà là mấy năm trước đã từng xảy ra chuyện như vậy rồi. Hồi ấy Thụy Vương điện hạ vẫn chưa rời cung xây phủ, nhưng có thể xuất cung du ngoạn. Hình như đã ăn được món gì ngon ở nơi nào nên cậu bảo đầu bếp vào cung hiến thức ăn cho Thái hậu, không ngờ đầu bếp kia lại có dã tâm, bị nữ quan thử thức ăn chặn lại. Thánh thượng nổi giận ban đình trượng cho Thụy Vương, vừa đè Thụy Vương điện hạ lên ghế dài thì Thái hậu đã khóc lóc chạy tới, đè lên người Thụy Vương điện hạ khóc lớn, nói những lời này.
Sau đó tất nhiên là không đánh được, ai dám đánh gậy lên người Thái hậu nương nương? Ai dám kéo Thái hậu nương nương? Ngay cả chính Thánh thượng cũng chỉ có thể đứng nghe Thái hậu nương nương răn dạy, sao có thể trách móc cung nhân?
Nghĩ đến đây, Cố Tướng cúi đầu cười thầm.
…
Cơ Vị Tưu cũng chỉ dám gọi tám trăm dặm khẩn cấp một lần này. Nếu thật sự vì một phong thư mà gọi thứ này thì khi trở về, ca ca của cậu sẽ xử cho cậu chết dở luôn… chết hẳn thì không đến nỗi.
Cơ Vị Tưu ở trong phòng tối nghe diễn. Dưới những thủ đoạn vừa cứng vừa mềm của Thanh Huyền vệ và Vân Nhân, đầu bếp kia đã khai báo sạch sẽ. Quả thực ông ta định ám sát, nhưng lại không phải là nhận nhầm người. Đầu bếp này vốn là đầu bếp trong biệt uyển, tổ tiên từng là ngự trù, sau này không biết sao lại đắc tội người khác nên bị phái đi làm việc ở biệt uyển phủ Tuyền Châu.
Nơi này cách Yến Kinh không xa không gần. Kể từ khi biệt uyển được xây dựng xong, những người có tư cách ở biệt uyển tính tổng cộng cũng chưa tới hai mươi lần tới nơi này. Ngự trù chỉ có tay nghề, lại không thể trở về Yến Kinh nên chỉ đành ở lại Tuyền Châu thành gia lập nghiệp, đến thế hệ này vẫn làm nghề đầu bếp, nhưng lại không thể xem là ngự trù mà chỉ là một dân đen có chút thể diện.
Nhưng dân đen có thể diện thì vẫn chỉ là dân đen. Đầu bếp có một đứa con trai, dung mạo xinh xắn như con gái, lại thông minh nhanh nhẹn, thấu hiểu nhân tình, có thể xem là hạt giống đọc sách tốt. Đầu bếp mừng rỡ đưa hắn ta đi thi phủ để lấy thân phận tú tài, không ngờ hắn ta đi rồi lại không trở về. Đầu bếp cầu xin hết người này tới người khác thì mới điều tra được con trai nhà mình bị “quý nhân” coi trọng, đưa vào phủ làm thư đồng.
Đầu bếp như bị sét đánh, nhưng ông ta lại không có cách nào chống lại Tri phủ, chỉ còn cách nhờ cậy quan hệ trong biệt uyển mà truyền thư với con trai. Con trai nói rằng hắn đang ở trong phủ của Tri phủ Tiền Chi Vi, sau một hồi nhờ cậy thì may mắn được làm hầu dưới trướng Tiền Tri phủ, ngày sau chỉ cần nâng đỡ đôi chút thì hẳn là sẽ được chức quản sự. Chờ mấy năm sau hắn ta được thả tự do, vẫn có thể làm phú ông.
Đầu bếp không còn cách nào khác, chỉ đành nhịn xuống, dù sao chỉ cần giữ được tính mạng là tốt rồi. Nào ngờ mấy ngày trước ông ta nhận được tin báo tử của con trai, chỉ được quấn một tấm chiếu ném vào bãi tha ma. Rõ ràng con trai của ông ta bị đánh chết, cả người không có một mảnh da lành lặn. Ông ta biết tin hôm nay Tiền đại nhân sẽ vào biệt uyển nên xách dao phay lẻn vào, định một mạng đổi một mạng.
Không ngờ Cơ Vị Tưu vừa đến, cả tòa biệt uyển được canh phòng nghiêm ngặt, ông ta ở bếp sau thì không có cách đến tiền viện. Trùng hợp thấy đoàn người Cơ Vị Tưu ung dung bước tới, ông ta nghĩ bụng người có thể vào ở biệt việt Hoàng gia đều là hoàng thân quốc thích, ông ta biết Cơ Vị Tưu không phải là Tiền Chi Vi nhưng ông ta cố tình gọi sai tên, vậy thì dù ông ta bị thị vệ giết ngay lập tức, Tiền Chi Vi cũng không thể thoát tội. Nói không chừng quý nhân nổi trận lôi đình cũng sẽ giết Tiền Chi Vi thì sao?
Ông ta bỏ lỡ cơ hội lần này thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội khác ám sát Tiền Chi Vi, vì vậy mới dám ngang nhiên ra tay.
Nghe vậy, Cơ Vị Tưu nghiêng mặt cười nói: “Thật đúng là người thông minh.”
Gặp phải chuyện bị nhận nhầm dẫn tới suýt nữa bị ám sát, chỉ cần là người hơi nóng tính thì sẽ không thể nhịn được, huống chi là hoàng thân quốc thích như bọn họ? Một khi đã kết tội thì một Tri phủ là cái thá gì? Chỉ cần nổi giận, giết Tri phủ ngay tại chỗ thì đã sao? Chỉ cần khéo léo một chút thì thậm chí tội sát hại mệnh quan triều đình sẽ không rơi vào đầu họ, cùng lắm thì trở về bị răn dạy mấy câu thôi.
Dù sao nếu thật sự truy cứu thì không phải là lỗi của họ, họ còn chịu tội thay người khác, lại còn là một kẻ ác, ai mà chẳng thấy ghê tởm? Lỡ thật sự ầm ĩ đến trước mặt ca ca cậu thì chỉ dựa vào hai mươi vạn lượng và chuyện cướp đoạt lương dân, Tiền Chi Vi cũng làm Tri phủ đến đây là đủ rồi, tuổi thọ cũng chấm dứt ở đây luôn.
Cơ Vị Tưu khựng lại, bỗng ý thức được ánh mắt của Tiền Tri phủ nhìn mình mấy ngày trước là ý gì.
Vân Cung lệnh khom lưng, nói: “Tiểu điện hạ, phủ Tuyền Châu này không phải là chốn tốt lành, mong điện hạ hãy tiếp tục đến Giang Nam.”
Cơ Vị Tưu nhướng mày: “Thế chẳng lẽ ta là người tốt lành gì sao?”