Họ Trương, tức là ấu đệ của Cố Tướng, còn Trương Nhị hay Trương Tam thì có gì khác nhau? Thanh niên áo gấm giơ quạt, cười nói: “Ta họ Tiền, xếp thứ tư, ngươi cứ gọi ta là Lão Tứ.”
Tiền Tứ này chắc chắn không phải là tứ lang, không phải Lão Đại thì cũng là Lão Nhị. Suy cho cùng, dám tỏ thái độ kiêu ngạo cỡ này, đoán chừng cả Tuyền Châu này chỉ có hai vị “Thái tử” của Tiền gia kia thôi.
Có điều mọi người đều ra ngoài chơi, ngầm hiểu nhau là được, cần gì phải biết rõ? Cơ Vị Tưu cũng giả vờ không biết, chỉ mỉm cười như ám chỉ: “Thì ra là Lão Tứ, nghe nói hai đường ca của ngươi bị ốm, ngươi lại có nhã hứng đi chơi, không sợ bị người trong nhà răn dạy à?”
Tiền Tứ kiêu ngạo vẫy quạt, phải công nhận rằng vẫy quạt vào tiết trời này thì lạnh quá. Hắn ta nói: “Họ bệnh là chuyện của họ, ta đi chơi là chuyện của ta, có liên quan gì tới nhau? Người trong nhà bắt được ta rồi hẵng bàn. Còn nữa, dù bắt được thì có thể làm gì ta?”
Cơ Vị Tưu cười hiểu ý. Ý của Tiền Tứ là công khai giả vờ bị bệnh, cho dù “Thụy Vương” phái Thái y đi khám thì vẫn có cách lừa gạt Thái y. Nếu không lừa gạt được, bị bắt quả tang thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Cơ Vị Tưu nghĩ bụng mình làm Thái Bình Vương gia thành công thật đấy.
Tiền Tứ ghé lại gần, trêu đùa: “Trương Tam ca hiếm khi đến Tuyền Châu bọn ta một chuyến, bữa cơm này Tam ca làm chủ, ta không tranh giành, còn chuyện về sau cứ giao cho ta! Còn ai biết rõ thành Tuyền Châu này có chỗ nào chơi vui ăn ngon hơn ta? Bảo đảm Tam ca được vui chơi tận hứng!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play