Họ Trương, tức là ấu đệ của Cố Tướng, còn Trương Nhị hay Trương Tam thì có gì khác nhau? Thanh niên áo gấm giơ quạt, cười nói: “Ta họ Tiền, xếp thứ tư, ngươi cứ gọi ta là Lão Tứ.”

Tiền Tứ này chắc chắn không phải là tứ lang, không phải Lão Đại thì cũng là Lão Nhị. Suy cho cùng, dám tỏ thái độ kiêu ngạo cỡ này, đoán chừng cả Tuyền Châu này chỉ có hai vị “Thái tử” của Tiền gia kia thôi.

Có điều mọi người đều ra ngoài chơi, ngầm hiểu nhau là được, cần gì phải biết rõ? Cơ Vị Tưu cũng giả vờ không biết, chỉ mỉm cười như ám chỉ: “Thì ra là Lão Tứ, nghe nói hai đường ca của ngươi bị ốm, ngươi lại có nhã hứng đi chơi, không sợ bị người trong nhà răn dạy à?”

Tiền Tứ kiêu ngạo vẫy quạt, phải công nhận rằng vẫy quạt vào tiết trời này thì lạnh quá. Hắn ta nói: “Họ bệnh là chuyện của họ, ta đi chơi là chuyện của ta, có liên quan gì tới nhau? Người trong nhà bắt được ta rồi hẵng bàn. Còn nữa, dù bắt được thì có thể làm gì ta?”

Cơ Vị Tưu cười hiểu ý. Ý của Tiền Tứ là công khai giả vờ bị bệnh, cho dù “Thụy Vương” phái Thái y đi khám thì vẫn có cách lừa gạt Thái y. Nếu không lừa gạt được, bị bắt quả tang thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Cơ Vị Tưu nghĩ bụng mình làm Thái Bình Vương gia thành công thật đấy.

Tiền Tứ ghé lại gần, trêu đùa: “Trương Tam ca hiếm khi đến Tuyền Châu bọn ta một chuyến, bữa cơm này Tam ca làm chủ, ta không tranh giành, còn chuyện về sau cứ giao cho ta! Còn ai biết rõ thành Tuyền Châu này có chỗ nào chơi vui ăn ngon hơn ta? Bảo đảm Tam ca được vui chơi tận hứng!”

Ánh mắt Cơ Vị Tưu nhúc nhích: “Có thời gian dẫn ta đi chơi thì sao không đến chỗ Vương gia?”

“Hầy, thôi đi.” Tiền Tứ khép quạt lại, không kiên nhẫn gõ vào lòng bàn tay: “Các cụ có câu gần vua như gần cọp, Vương gia cũng được coi như nửa vua… Vậy mà là đi chơi sao? Bổn thiếu gia không kiên nhẫn làm người hầu cười nịnh nọt, mặc cho người khác hô tới gọi lui đâu. Chúng ta đừng nhắc tới kẻ gây mất hứng đó nữa được không?”

Cơ Vị Tưu nâng chén nhấp một ngụm rượu, nói: “Ngươi không sợ ta mách Vương gia à?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Ngươi nói thì ta có thể không thừa nhận mà!” Tiền Tứ cười đùa: “Chẳng lẽ lại vì chuyện cỏn con này mà chém đầu con trai của quan viên nòng cốt ở địa phương sao?”

Phẩm giai của Tri phủ ở các phủ được chia thành ba bậc dựa theo mức nộp thuế của châu phủ. Phủ Tuyền Châu là thượng đẳng, Tri phủ là tòng tam phẩm. Phẩm giai này đặt ở Yến Kinh không đến nỗi chói mắt, nhưng lại là chức quan cao nhất ở địa phương, nắm giữ thực quyền, vào kinh cũng sẽ được coi trọng.

Cơ Vị Tưu mỉm cười, đổi đề tài khác: “Có chỗ nào chơi vui?”

“Còn phải xem Tam ca thích chơi cái gì.” Tiền Tứ nói: “Nếu không biết chơi cái gì… Thì ta có một chỗ thú vị, chi bằng Tam ca theo ta nhé?”

“Nói là chỗ nào trước đã.” Cơ Vị Tưu liếc nhìn Thanh Huyền vệ bên cạnh.

Tiền Tứ vẫn không chịu: “Nói trước thì mất vui.”

“Vậy thì ta không đi đâu.” Cơ Vị Tưu hất cằm: “Có thấy không? Những người này đều đến để trông chừng ta, phải đi điều tra tình hình trước, lỡ bị ca ca ta biết thì sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Tiền Tứ nhìn theo tầm mắt của cậu, cười nhạo: “Thân phận của Trương Tam ca không bình thường mà, nên thế mới phải chứ.”

Nói xong, hắn ta dửng dưng đọc địa chỉ: “Căn nhà thứ hai trong ngõ Trường Liễu… Thôi, để đứa hầu của ta dẫn họ đến đó kiểm tra trước.”

Dứt lời, hắn ta hỏi với vẻ mặt ác ý: “Trương Tam ca, nếu huynh đi chơi kỹ nữ, có phải họ sẽ giúp huynh cởi hết quần áo đưa vào phòng luôn không?”

Cơ Vị Tưu gõ tay lên bàn trong vô thức, nét mặt vẫn lạnh nhạt hờ hững: “Chưa đến mức đó đâu.”

Tiền Tứ trò chuyện câu được câu không với Cơ Vị Tưu, đa phần là hỏi thăm ở Yến Kinh có chỗ nào chơi vui. Cơ Vị Tưu hay chơi bời nên tất nhiên biết rất nhiều nơi. Tiền Tứ bỗng hỏi: “Trương Tam ca, nghe đồn ở Yến Kinh có một chỗ đấu giá ngầm, có phải là thật không? Huynh từng đến đó chưa?”

Cái gọi là “đấu giá ngầm” nghĩa là bán tất cả mọi thứ mà không thể quang minh chính đại bán bên ngoài. Tại xã hội hiện nay, mọi người có thể quang minh chính đại buôn bán hàng hóa, vì vậy những thứ cần đặc biệt tổ chức một nơi buôn bán kín đáo có thể nghĩ là thứ gì.

Cơ Vị Tưu từng nghe nói, còn nhận được thiệp mời trong tối ngoài sáng mấy lần. Có điều cậu chẳng buồn đến những nơi như vậy, không biết ca ca cậu còn giữ lại chỗ đó để làm gì.

“Đấu giá ngầm thì có thật.” Cơ Vị Tưu nhận tấm khăn mà Miên Lý đưa tới, lau tay: “Nhưng nơi đó rất rối ren, nhà ta không cho ta đi.”

Ánh mắt Tiền Tứ nhúc nhích, nói lúng búng: “… Vậy thì tiếc quá.”

“Sao? Ngươi tới đó rồi à?” Cơ Vị Tưu hơi tò mò.

“Nào có? Một địa phương hẻo lánh như bọn ta thì sao có thể tổ chức những nơi như vậy!” Tiền Tứ thuận miệng đáp, sau đó bắt đầu kể hoa khôi thanh lâu nào xinh đẹp, đổ phường nào có lắm mưu nhiều kế, bất tri bất giác đã ăn hết bữa cơm này, Thanh Huyền vệ cũng trở về. Thấy đối phương gật đầu, Cơ Vị Tưu bèn nói: “Xong rồi, đi thôi.”

Xe ngựa rẽ vào ngõ nhỏ, sau đó đổi sang ngồi kiệu, rẽ trái rẽ phải mấy lần mới đưa Cơ Vị Tưu đến một phường thị, hơn nữa là trong hậu viện rường cột chạm trổ tinh xảo. Có lẽ khu vực này toàn là thanh lâu, nhìn mặt ngoài rất giống, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi son phấn mục rỗng.

Tiền Tứ vừa đẩy cửa vào sân, bốn năm nương tử xinh đẹp lập tức ùa ra nghênh đón, cười duyên vây quanh hắn ta. Tiền Tứ không chút khách sáo trái ôm phải ấp, còn nghiêng đầu nhìn Cơ Vị Tưu: “Tam ca, đừng khách sáo, coi trọng ai thì cứ nói!”

“Chỉ có chừng này thôi à?” Cơ Vị Tưu đút hai tay vào ống tay áo: “Trông tầm thường quá.”

“Tam ca mắt nhìn cao.” Tiền Tứ lơ đễnh nói: “Lần sau ta sẽ tranh thủ thời gian đến Yến Kinh! Tam ca dẫn ta đi mở rộng tầm mắt nhé!”

Nếu Cơ Vị Tưu đã đến đây thì cũng sẽ không quay lưng bỏ đi ngay trước mặt người khác. Cậu theo Tiền Tứ vào trong, quả nhiên bên trong mỹ nữ như mây, hơn nữa còn vô cùng thân mật với Tiền Tứ, các nàng đều nhìn Tiền Tứ bằng ánh mắt như đang nhìn phu quân của mình.

Tục ngữ nói rất hay, tú bà thích tiền, kỹ nữ thích trai đẹp. Ngoại hình của Cơ Vị Tưu đứng bên cạnh Tiền Tứ khiến hắn ta gần như biến thành kẻ xấu xí, nhưng không một hoa nương nào dám chủ động đến gần Cơ Vị Tưu. Chỉ có hai người ngồi bên cạnh cậu, hơn nữa còn bị Tiền Tứ yêu cầu, ánh mắt của các nàng cứ như bị ép phải đi làm chuyện thế này.

Tiền Tứ dường như cũng phát hiện thắc mắc của Cơ Vị Tưu: “Tam ca chớ trách, đám nương môn này đều bị ta chiều hư! Ta tốn rất nhiều công sức mới dạy dỗ được đám nương môn này đấy…”

Hắn ta đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hắn ta không kiên nhẫn chậc lưỡi: “Vào đi!” ( app TYT - tytnovel )

Một người ăn mặc như gã hầu tiến vào, thấy Cơ Vị Tưu ở đây nên nín thinh, Tiền Tứ quát: “Nói đi! Đừng lề mà lề mề!”

Gã hầu run bần bật, lúc này mới bẩm báo: “Bẩm công tử, Chỉ Thủy cô nương mà ngài yêu cầu, chúng tiểu nhân đã bắt về cho ngài rồi!”

Tiền Tứ lập tức tỉnh táo: “Thật ư? Vậy mà cũng bị các ngươi bắt được à?”

Gã hầu cười ngượng ngùng, đáp: “Người mà công tử muốn, dù chúng tiểu nhân phải lên núi đao xuống biển lửa cũng phải bắt về cho ngài chứ ạ!”

Tiền Tứ như ngồi bàn chông, bèn quay đầu nhìn Cơ Vị Tưu, nói: “Tam ca, có hứng thú đi xem đệ nhất mỹ nhân Tuyền Châu bọn ta không?”

Cơ Vị Tưu cũng chú ý tới vấn đề này. Dù sao ca ca cậu đã nhắc nhở cậu phải “làm việc đàng hoàng”, cậu trở về báo cáo công việc chẳng lẽ lại hỏi gì cũng không biết? Cậu còn phải bẩm báo với mẫu hậu nữa cơ mà! Cậu thắc mắc hỏi: “Đệ nhất mỹ nhân? Ta nghe đồn đệ nhất mỹ nhân Tuyền Châu là con gái hoàng thương, sao nàng ấy lại ở đây?”

“Tam ca đừng quan tâm chuyện này! Cứ nói có đi hay không!” Tiền Tứ không nhịn được gõ lên bàn, cứ như thể chỉ cần Cơ Vị Tưu nói không đi thì hắn ta sẽ xin cáo từ rời đi ngay tức thì.

“Tất nhiên là đi rồi, cơ hội tốt cỡ này thì hiếm gặp lắm.” Cơ Vị Tưu đồng ý. Hai người lập tức theo gã hầu đi lên tầng ba. Tầng ba khác với hai tầng bên dưới, mỗi gian phòng đều có đả thủ cường tráng trông chừng. Tiền Tứ nói: “Những cô nương ở đây đều là hoa khôi, vì sợ khách hàng quấy rối làm hoa khôi bị thương nên mới có người canh gác, Tam ca đừng sợ!”

Cơ Vị Tưu tùy ý gật đầu, chưa đến gần thì đã nghe được một tiếng quát lớn: “Mau thả ta ra! Các ngươi có biết phụ thân ta là ai không?... Hỗn xược… Buông ra…”

Tiền Tứ mở cửa ra, nhưng lại đi vào phòng bên cạnh. Hắn ta mân mê một lát trên tường, sau đó dẫn Cơ Vị Tưu đi tới. Cơ Vị Tưu nhìn vào lỗ trên tường thì thấy quả thực là một mỹ nhân hiếm gặp, nhan sắc như xuân hoa, dù vui mừng hay cáu giận cũng không ảnh hưởng tới sắc đẹp của nàng ấy. Lúc này cô nương ấy đang bị hai ma ma một trái một phải giữ chặt tay chân, nàng ấy giận đến nỗi gò má đỏ bừng, toát lên một loại phong tình khác.

Cơ Vị Tưu nhường chỗ, Tiền Tứ liền vội vàng ghé vào, cất tiếng cười quái dị: “He he, cuối cùng cũng rơi vào tay ta! Tam ca, huynh không biết nương môn này khó bắt cỡ nào đâu! Chờ suốt một năm, cuối cùng cũng để người bên dưới bắt được cơ hội!”

Cơ Vị Tưu hỏi: “Ngươi bắt nàng ấy như vậy không sợ bị phụ huynh của nàng ấy hỏi tội ngươi à?”

“Sợ gì chứ?” Tiền Tứ vẫn nhìn chằm chằm bên kia: “Đã bị ta bắt tới nơi này thì dù phụ huynh của nàng ta biết cũng có thể làm được gì? Cùng lắm là báo tin nàng ta chết bất đắc kỳ tử thôi, chẳng lẽ sẽ gióng trống khua chiêng tới đây cứu người chắc?”

Cơ Vị Tưu chậm rãi nói: “Kiểu gì vẫn sẽ có phiền phức.”

Lúc này Tiền Tứ mới quay sang nhìn Cơ Vị Tưu, hỏi: “Tam ca, huynh thích không? Nếu huynh thích thì ta sẽ tặng cho huynh. Huynh yên tâm, chắc chắn ta sẽ xử lý sạch sẽ, không để lại một chút phiền phức nào cho huynh.”

Cơ Vị Tưu nhìn hắn ta mà không nói một lời. Không biết vì sao Tiền Tứ lại thấy sởn tóc gáy trước ánh mắt của cậu. Hắn ta ngượng ngùng nói: “Nếu Tam ca không thích thì coi như ta chưa nói gì vậy!”

Cơ Vị Tưu chợt hỏi: “Có phải ngươi đang chờ ta hỏi ngươi không?”

“… Ngươi nói gì vậy?” Khóe mắt Tiền Tứ rủ xuống: “Ta thiện chí dẫn ngươi tới đây chơi, ngươi không thích chơi thì cứ đi đi! Ta có giữ ngươi lại đâu!”

“Mỹ nhân đáng quý, ta không quen nhìn hành vi phá hoại của trời này.” Cơ Vị Tưu dứt khoát nói: “Ta không chơi với ngươi được đâu, ngươi cứ chơi từ từ thôi, ta đi trước đây.”

Dứt lời, Cơ Vị Tưu phất tay áo bỏ đi. Ánh mắt Tiền Tứ bỗng trở nên lạnh lẽo, nhanh chân đuổi theo: “Tam ca, ta nói sai rồi! Ấy ấy ấy… Trương Tam ca, huynh dừng bước đã!”

Tiền Tứ đuổi theo ra cổng lớn, bên ngoài có xe ngựa chờ sẵn. Hắn ta thấy Cơ Vị Tưu không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng lên xe ngựa, xe ngựa dần dần lăn bánh, hắn ta vẫn gọi mấy tiếng mới dừng lại.

Gã hầu tiến lên, khẽ hỏi: “Thiếu gia, bước đi này có phải quá mạo hiểm không? Lỡ hắn ta trở về tố cáo…”

“Không đâu.” Tiền Tứ cười lạnh: “Không phải hắn ta không động tâm, chẳng qua hạng người như bọn họ sao có thể dễ dàng bước vào ván cờ? Chỉ sợ ta là mồi câu thôi. Đáng tiếc… Đã đến chỗ ta, hắn ta sẽ không thể trốn thoát. Nếu hắn ta thông minh thật thì không nên theo ta đến đây.”

Cơ Vị Tưu ngồi trong xe ngựa, khép hờ mắt, giọng nói hơi bỡn cợt: “Ngươi nói xem, trông ta dễ bắt chẹt lắm hả?”

“Miên Lý, đưa Tiền Tứ đến chỗ đấu giá ngầm, cho hắn ta chơi thỏa thích.”

Miên Lý chần chờ một lát rồi ngoan ngoãn đáp: “Vâng, thưa điện hạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play