Năm Trọng Nguyên thứ mười hai, đúng vào cuối thu. Triều hội vừa tan, áo bào tía dần rời đi, chỉ để lại trong cung ánh vàng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

“Bệ hạ, lão thần thực sự vô cùng hoảng sợ!” Lại bộ Thượng thư Châu Khải Minh quỳ trong điện Thanh Ninh, nước mắt giàn giụa.

Thiên tử tuổi mới ngoài ba mươi, một tay cầm tấu chương, nghe vậy thì ngước lên, đôi mắt đen trầm, vẻ mặt điềm đạm thản nhiên. Còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng khóc của Lại bộ Thượng thư đã bất giác nhỏ dần, chỉ nghe thấy giọng điệu bình thản của Thánh thượng: “Đứng lên đi.”

Lại bộ Thượng thư không dám không đứng dậy, ông ta dè dặt đứng lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào thiên nhan. Thánh thượng hỏi: “Chẳng hay là chuyện gì?”

Lại bộ Thượng thư cúi người nức nở nói: “Khuyển tử vô lễ, đắc tội với Thụy Vương điện hạ, lão thần không dám oán giận câu nào, chỉ là khuyển tử vẫn còn quá nhỏ, thật sự là... thật sự là...”

“Thật sự là như thế nào?” Thánh thượng hỏi tiếp.

Đột nhiên toàn thân Lại bộ Thượng thư cứng đờ, ông ta đã nhận ra ánh nhìn của Thánh thượng, vị bệ hạ này cũng không phải là kiểu người dễ tính, năm xưa trên tay cũng nhuốm vô số máu tươi, nay có lẽ là do tuổi tác đã tăng nên làm việc mới ôn hòa hơn đôi chút. Nhưng ông ta tuyệt đối không thể vì thái độ hiện tại của Thánh thượng mà cậy công đòi hỏi quá đáng!

Lại bộ Thượng thư lập tức quỳ xuống tiếp, cúi thấp đầu rũ mắt nói: “Lão thần không dám lừa gạt bệ hạ! Khuyển tử không biết đã đắc tội Thụy Vương điện hạ thế nào. Thụy Vương điện hạ là dòng dõi hoàng gia, đương nhiên không thể làm sai. Hôm nay lão thần cả gan, đánh liều cái mặt già này để xin bệ hạ một ân huệ... Không dạy được con là lỗi tại cha, tất cả đều là tội của lão thần. Lão thần nguyện tạ tội với Thụy Vương điện hạ, chỉ mong Thụy Vương điện hạ có thể tha cho khuyển tử một lần!”

“Thụy Vương gây chuyện cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai.” Thánh thượng đặt tấu chương trong tay xuống, gõ nhẹ lên bàn trà: “Chút chuyện nhỏ này mà cũng đáng để ngươi phải đích thân đến cầu xin trẫm à?”

Khánh Hỉ công công đứng bên cạnh cũng cười xòa, nói: “Chuyện này lão nô cũng có nghe nói... Tiểu điện hạ đã đánh gãy chân tiểu công tử nhà Thượng thư, chẳng trách Châu đại nhân lại cuống cuồng đến thế!”

“Đánh gãy chân luôn à?” Hoàng thượng liếc nhìn Khánh Hỉ công công. Khánh Hỉ công công khẽ gật đầu: “Lão nô không dám dối gạt Thánh thượng ạ.”

Gãy một chân không phải chuyện nhỏ. Nếu chữa khỏi thì không sao, nhưng nếu không khỏi thì coi như con đường làm quan của công tử nhà Thượng thư coi như chấm dứt. Lại bộ Thượng thư có hai người con trai, một người đã hy sinh vì nước, chỉ còn lại đứa con út này, chẳng trách ông ta lại nóng lòng như lửa đốt thế kia, dù biết rõ điện Thanh Ninh là nơi Thánh thượng sinh hoạt, không tiếp bề tôi nhưng vẫn chạy đến xin được gặp. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thánh thượng khoát tay: “Trẫm đã biết.”

Lại bộ Thượng thư khựng lại, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Khánh Hỉ công công đã đúng lúc bước đến đứng trước ông ta một bước, khẽ nâng tay: “Châu đại nhân, mời.”

Lại bộ Thượng thư lập tức không dám nói thêm nữa, vội vàng hành lễ rời đi. Vừa ra đến cửa, ông ta liền quay sang nhìn Khánh Hỉ công công: “Công công, chuyện này...”

Khánh Hỉ công công lắc đầu: “Bệ hạ cũng đã nói ‘biết rồi’, tức là sẽ xử lý. Đại nhân tuyệt đối không nên lằng nhằng mãi không thôi, Thụy Vương điện hạ có thân phận gì chứ? Nếu ngài ép hỏi thêm, chẳng lẽ muốn bệ hạ tự mình xin lỗi mới chịu hay sao?”

Lại bộ Thượng thư bộ Lại giật mình hoảng hốt, vội vàng xua tay: “Không dám không dám, thần không dám!... Đa tạ công công nhắc nhở!”

Khánh Hỉ công công mỉm cười. Đúng lúc này, một tiểu thái giám nhanh chóng bước ra từ trong điện, chính là đồ đệ của Khánh Hỉ - Tiểu Trác. Tiểu Trác hành lễ với Khánh Hỉ: “Sư phụ, bệ hạ có chỉ, triệu Thụy Vương vào điện gặp mặt.”

Khánh Hỉ công công nghe vậy thì liếc nhìn Lại bộ Thượng thư, Lại bộ Thượng thư chắp tay hành lễ với ông ấy, trong lòng cảm thấy đôi chút hài lòng, lúc này mới rời đi. Khánh Hỉ công công vẫy vẫy cây phất trần trong tay, quay sang nói với Tiểu Trác: “Còn không mau đi mời tiểu điện hạ!” ( truyện trên app T•Y•T )

“Dạ dạ, con đi ngay! Sư phụ mau vào hầu hạ bệ hạ đi ạ!” Tiểu Trác nói xong liền vội vã rời đi, nhưng đã bị Khánh Hỉ công công gọi giật lại: “Khoan đã!”

“Sư phụ còn dặn dò gì ạ?” Tiểu Trác vội hỏi.

Khánh Hỉ công công nhẹ nâng tay, dùng phất trần gõ nhẹ vào cánh tay hắn ta: “Ngươi mới được chuyển đến bên cạnh bệ hạ, đừng có làm hỏng chuyện, nếu không ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu! Nghe cho kỹ đây, bệ hạ nói ‘mời’ thì phải đàng hoàng mời tiểu điện hạ vào cung!... Giờ ngươi đi một vòng trước, báo cho bên Thanh Huyền biết một tiếng!”

Thanh Huyền là thị vệ riêng của Hoàng thất, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hoàng thất. Tiểu Trác lập tức hiểu ý của Khánh Hỉ công công, vội vàng đi ngay.

...

“Vương Tướng Quân, xông lên! Đá chết con Xung Thiên Pháo chết tiệt đó đi!”

“Xung Thiên Pháo xông lên! Đừng có sợ!”

Sau một tiếng gáy vang dội, con gà chọi toàn thân đen tuyền, chỉ có chiếc mào vàng rực đã thua trận thảm bại. Con gà to lớn khoác lên mình bộ lông năm màu phấn khích đập cánh, ép Vương Tướng Quân lùi dần ra ngoài sân đấu, thậm chí còn định nắm lấy sơ hở để kết liễu đối thủ trong một đòn. Vương Tướng Quân oai phong lẫm liệt lúc này lại thảm hại vô cùng, co ro trên hàng rào tre run lẩy bẩy, không dám động đậy.

Thắng bại đã phân, một đám công tử bột kẻ huýt sáo, người cười cợt, có tên lại vỗ tay khen hay, cũng không ít kẻ chửi thề ầm ĩ. Chủ nhân của Vương Tướng Quân là một thiếu niên mặc áo vàng nhạt, trên trán đeo đai trán có nạm bạch ngọc Dương Chi, cũng được xem như thanh tú, đáng tiếc là vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt đã làm hỏng khí chất vốn có.

Có người cười trêu: “Lưu Nhị, con gà Vương Tướng Quân của ngươi sau này không thể tự xưng là bất bại nữa rồi! Ha ha ha!”

Lưu Nhị dậm chân, tức giận mắng: “Tại Vương Tướng Quân của ta hôm qua ăn nhầm thức ăn bị hỏng nên hôm nay mới thua thôi!”

“Lưu Nhị, ngươi làm vậy là không đúng rồi! Đã cá cược thì phải chịu thua... Mọi người nói xem, có phải không?” Lời vừa dứt, một đám quần là áo lụa nháo nhào hưởng ứng. Mặt Lưu Nhị đỏ bừng, hét lớn: “Không được! Đợi Vương Tướng Quân của ta hồi phục rồi đấu lại một trận!”

“Lúc trước ngươi đã nói lấy Vương Tướng Quân ra cá cược, giờ ngươi đã thua rồi, lần sau ngươi định lấy gì để đấu với ta đây?” Một thiếu niên áo đỏ cất giọng lười nhác. Mọi người nhìn sang, lập tức nhớ ra chuyện gì đó, lại cười nghiêng ngả: “Đúng đó Lưu Nhị, Vương Tướng Quân của ngươi thua dưới tay điện hạ rồi, ngươi còn gì để cá cược nữa? Chẳng lẽ ngươi tự mình xuống đấu một trận? Chắc là điện hạ cũng không ngại đâu!”

Đám người cười ầm lên. Thiếu niên áo đỏ Thụy Vương cũng bật cười. Mặt mày cậu đầy vẻ ngạo nghễ và thách thức, như một ngọn lửa cháy rực vậy, nốt ruồi son dưới môi giương lên theo nụ cười, cậu nói tiếp: “Chuyện đó cũng đâu phải là không thể?”

Mọi người lại cười ầm lên, Lưu Nhị thấy người của Thụy Vương sắp bắt Vương Tướng Quân đi mất thì lại muốn nhào ra giành lại, không ngờ ngay lúc đó, đám đông lại bị một nội thị mặc áo xanh dẫn theo bốn thị vệ mặc áo màu đen tách ra.

Trác công công cung kính cúi đầu hành lễ với Thụy Vương: “Điện hạ, Thánh thượng truyền chỉ, mời ngài vào cung để gặp mặt.”

Thụy Vương chợt khựng lại, cảm thấy có hơi kỳ lạ... Từ khi cậu đủ mười sáu tuổi, ra khỏi cung lập phủ bên ngoài, Hoàng huynh rất hiếm khi âm thầm gọi cậu vào gặp... Nghiêm túc mà nói, nếu như không có việc thì cũng chỉ ngày lễ tết cả Hoàng thất dự tiệc mới gặp nhau, hoặc thỉnh thoảng mới gặp trong cung của mẹ một lần.

Cậu cũng rất thông cảm, dù sao ca ca của cậu cũng bận quá mà!

Làm gì có ai làm Hoàng đế mà không bận chứ! Lịch trình của ca ca cậu, trời chưa sáng đã phải dậy, tối khuya đến canh ba mới đi ngủ, đúng là dậy còn sớm hơn gà, thức khuya còn hơn chó! Cậu còn thắc mắc mãi sao ca ca mình còn chưa đột quỵ chết... Ờm, chắc là do làm Hoàng đế ăn nhiều đồ bổ, Thái y lại canh gác bên cạnh ngày đêm nhỉ? 

Nhưng mà ca ca cậu đột nhiên muốn gặp... sao cứ cảm giác chẳng có chuyện gì tốt đẹp vậy... Chờ đã, chẳng lẽ là vì chuyện của thằng hèn hạ Châu Nhị kia? Cậu đã nói mà, đánh gãy chân Châu Nhị rồi sao lại không có hậu chiêu gì? Thì ra là thằng Châu Nhị kia đã mặt dày không biết xấu hổ về nhà mách lẻo!

Cơ Vị Tưu chợt cảm thấy không ổn, định tìm cách thoái thác rồi chuồn thẳng. Cậu vừa nghĩ được như thế thì liền bắt gặp bốn Thanh Huyền vệ đi theo sau Trác công công, đành phải đồng ý đi theo bọn họ. Thanh Huyền vệ cũng đã đến rồi, còn trốn đi đâu được nữa? Bây giờ chỉ có hai tình huống: một là cậu tự đi vào cung gặp Hoàng huynh, hai là bị lôi vào cung gặp Hoàng huynh... À, cũng có thể là bị khiêng, bị xách, tư thế cụ thể ra sao thì tùy thuộc vào mức độ chống cự của cậu.

Trác công công mới đến điện Thanh Ninh phục vụ vài tháng gần đây, nếu không phải nhờ may mắn được Khánh Hỉ công công để mắt tới, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội được đến điện Thanh Ninh. Hắn ta thoáng liếc nhìn vị điện hạ này, từ lâu đã nghe danh Thụy Vương điện hạ, chỉ nghe nói là một tên công tử bột hết thuốc chữa, ra ngoài ăn chơi đàng điếm, ngang ngược vô độ, làm đủ thứ chuyện xấu xa... Không ngờ lại là một chàng thiếu niên tuấn tú xán lạn đến vậy.

Những kẻ truyền tai nhau rằng điện hạ là một tên công tử bột, chắc hẳn chưa từng gặp mặt điện hạ bao giờ nhỉ? Nếu không, sao có thể nói ra những lời như vậy?

Nghĩ đến chữ “mời” mà sư phụ nhắc nhở, lúc đó hắn ta chưa kịp hiểu ra, bây giờ thì đã rõ. Thánh thượng triệu kiến, vốn dĩ dùng chữ “tuyên”. Dù là đối với Tể tướng Cố Vân Hạc thì cũng chỉ dùng chữ “tuyên”... Vậy tại sao lại phải gọi Thanh Huyền vệ đi theo? Chẳng lẽ còn có người dám không tuân lệnh Thánh thượng triệu kiến? Nhưng sư phụ lại một mực bảo hắn ta đi mời, chẳng lẽ vị điện hạ này đã từng không tuân lệnh triệu kiến của Thánh thượng? Nên mới phải dẫn theo Thanh Huyền vệ, để tránh cho vị tiểu gia này thật sự không thèm để ý đến hắn ta, quay đầu bỏ chạy?

Tiểu Trác công công không dám nhìn nữa, càng thêm cung kính hơn... còn có tin đồn rằng Thụy Vương điện hạ ngỗ nghịch khó dạy, Thánh thượng chỉ vì nể mặt Thái hậu nên mới đối xử tử tế với cậu vài phần, chứ thật ra đã chán ghét cậu từ lâu. Nhưng giờ xem ra... lời đồn không chỉ không đúng, mà còn có thể hại chết người ta!

Vào đến cung, kiệu vừa đến cửa điện Thanh Ninh, Khánh Hỉ công công đã vội vàng chạy ra đón, giơ tay lên định đỡ, cười tươi rói: “Tiểu điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Thánh thượng đợi ngài đã lâu lắm rồi đấy!”

Cơ Vị Tưu tiện tay đỡ lấy tay Khánh Hỉ công công, nhanh nhẹn nhảy xuống kiệu, còn thuận tay ôm lấy cánh tay Khánh Hỉ công công kéo vào trong, vẻ mặt hớn hở: “Công công tự mình đến đón ta à? Mau mau, tiết lộ cho ta biết, hôm nay tâm trạng Hoàng huynh thế nào? Triệu ta vào đây chẳng lẽ là để mắng ta sao?”

Khánh Hỉ công công cũng không ngại nói: “Tiểu điện hạ đoán đúng rồi, hôm nay ngài nhớ phải nghe lời Thánh thượng, lão nô đã lén sai người đến cung Từ An rồi...”

Cơ Vị Tưu vừa nghe vậy đã hiểu ra, chết chắc rồi, ca ca cậu đã nổi giận thật rồi, đến mức Khánh Hỉ công công phải sai người đến chỗ mẫu hậu cầu cứu! Nếu không khéo, có khi hôm nay cậu sẽ bị đánh đòn!

Tiểu Trác đứng phía sau nghe mà tim đập thình thịch: Chuyện này cũng có thể nói ra sao? Lại còn nói thẳng thừng như vậy! Dù sao cũng nên khẽ khàng một chút chứ! Chỉ vài câu này thôi, nếu bị truy cứu, mạng sư phụ hắn ta coi như xong rồi!

Khánh Hỉ công công dừng bước trước điện, khẽ giơ tay ra hiệu “mời”. Cơ Vị Tưu cười khổ, mặt mày ủ rũ bước vào.

Vừa vào trong điện, cậu liền thấy một bóng lưng cao gầy đứng bên cạnh cửa sổ. Người kia nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ánh mắt thong dong tự tại, uy nghiêm mà lạnh nhạt, cộng thêm vẻ ngoài tựa tiên trên trời, toát lên một luồng khí lạnh lẽo vô biên.

Cơ Vị Tưu liếc nhìn, xúc động cảm thán phong thái và khí chất của Hoàng huynh… vẫn như cũ, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại mang một áp lực khó lòng chịu đựng nổi, nhìn một cái thôi cũng muốn quỳ xuống, sợ rằng nhìn thêm một cái nữa thì cả tộc sẽ bị xóa sổ.

Cũng may là cậu chỉ thỉnh thoảng mới gặp một lần, không biết những bề tôi kia làm sao chịu nổi, ngày ngày sống dưới ánh mắt như vậy thật sự quá khổ sở! Nhưng tiền khó kiếm việc khó làm, xưa nay đều như vậy cả, đi làm ở đâu mà chẳng phải nhẫn nhịn chứ!

Cơ Vị Tưu lập tức cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Hoàng huynh.”

Theo quy trình, bước tiếp theo sẽ là gọi dậy, ban ngồi, ban trà, để cậu uống vài ngụm trà bình tĩnh lại, rồi đến lượt nghe mắng!... Hay là cậu bỏ qua quy trình, tiến thẳng đến bước cuối luôn cho rồi?

Cơ Vị Tưu nghĩ lại, thôi, không gây chuyện chưa chắc đã bị đánh, nhưng gây chuyện thì chắc chắn sẽ bị đánh.

Không vì gì khác, chỉ vì cậu hèn thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play