Cơ Vị Tưu cười khẽ, nói: “Ngươi tìm nhầm người rồi, quả thực ông ta đang ở đây, nhưng không phải là ta.”

“Điện hạ!” Chu Thanh hớt hải đuổi tới, Cơ Vị Tưu đã đứng dậy, tùy ý khoát tay: “Các ngươi xử lý đi.”

Nghe vậy, Huyền Tam lập tức nhét vải vào miệng tên đầu bếp kia rồi lôi ông ta đi. Chu Thanh đi theo sau lưng Cơ Vị Tưu, nét mặt xám ngoét: “Điện hạ, thuộc hạ thất trách, mong ngài hãy trách phạt.”

Dù tên đầu bếp kia muốn giết ai, nhưng chỉ cần để mặc cho ông ta đến gần Cơ Vị Tưu thì đều là trách nhiệm của Thanh Huyền vệ. Thực ra chính cậu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng cậu không thể không phạt. Nếu cậu không phạt thì khi trở về tất nhiên sẽ có người phạt thay cậu, đến lúc đó phạt như thế nào, phạt tàn nhẫn cỡ nào, cậu hoàn toàn không thể chen miệng vào.

Cơ Vị Tưu chậm rãi ngẫm nghĩ, may mà cậu đến nơi này ngay từ lúc mới chào đời, có mười mấy năm từ từ làm quen, từ từ tìm hiểu. Huống hồ lúc còn nhỏ hành sự khác người một chút thì không sao, dù sao sẽ không ai so đo với một đứa trẻ. Nhưng nếu cậu xuyên không vào thời điểm này thì nói không chừng không thể cầm cự được nửa tháng đã bị nhốt vào miếu để đi trừ tà rồi.

“Quả thực là thất trách.” Ánh nắng chiếu vào mắt khiến cậu nheo mắt. Cậu chăm chú ngắm cảnh đẹp bên ngoài: “Có điều sau này các ngươi còn có chức trách nên không thể đánh các ngươi cho tàn phế, làm ảnh hưởng việc công… Phạt ba tháng bổng lộc, ba mươi trượng. Chu Thanh, ngươi đứng đầu Thanh Huyền vệ, vậy thì hãy chịu phạt thay người bên dưới.”

Chu Thanh dừng bước, quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ nhận phạt.”

“Miên Lý.” Cơ Vị Tưu nói mà không quay đầu lại: “Đám Thanh Huyền vệ cũng không tiện đánh thủ trưởng của mình thật, ngươi đi giám sát hình phạt đi.”

Miên Lý là nội thị bên cạnh Cơ Vị Tưu. Hắn ta nghe vậy liền đáp: “Vâng.”

Miên Lý miệng cười nhưng lòng không cười nói với Chu Thanh: “Chu đại nhân, mời ngài.”

Chu Thanh tiếp tục hành lễ với bóng lưng Cơ Vị Tưu, lúc này mới theo Miên Lý rời đi. Miên Lý cúi đầu, bước từng bước nhỏ đi theo bên cạnh Chu Thanh, chờ đến khi chung quanh vắng người, hắn ta mới thì thầm: “Chu đại nhân, lát nữa đau thì nhớ phải kêu lên.”

Chu Thanh không hiểu cho lắm. Mãi tới khi bị đưa đến Hình Đường, thị vệ dưới trướng Thụy Vương ùa lên, đặt hắn nằm lên ghế dài, gậy sắt to bằng cánh tay nện xuống, hắn mới chợt sửng sốt, ngay sau khẽ hừ một tiếng.

Nhưng vẫn chậm mấy nhịp.

Miên Lý cười âm u, nói với đám thị vệ: “Các ngươi chưa ăn cơm hả? Đánh mạnh lên! Một mình Chu đại nhân nhận phạt thay bốn mươi Thanh Huyền vệ, đánh nhẹ sao được!”

Bọn thị vệ đồng loạt đáp vâng, sau đó giơ gậy sắt lên cao rồi đánh mạnh xuống, tiếng xé gió phát vang lên trong lúc vung gậy, Chu Thanh cắn răng chịu mấy gậy rồi mới không nhịn được kêu thảm thiết một tiếng, nghiêng đầu như thể đã ngất xỉu. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Chẳng mấy chốc đã đánh xong ba mươi gậy, máu chảy đầy đất. Miên Lý tiến lên kéo tóc Chu Thanh lên để nhìn mặt hắn, thấy sắc mặt hắn xám như tro tàn, hắn ta mới ra điều hừ một tiếng: “Chu đại nhân, ngài vẫn ổn chứ?”

Thấy Chu Thanh không có phản ứng, hắn ta liền buông ra: “Hôm nay điện hạ chỉ phạt nhẹ để răn đe ngài. Thanh Huyền vệ xuất thân rất cao, nhưng cũng không nên quên bổn phận!”

Hắn ta tiện tay chỉ vào một Thanh Huyền vệ xem hình phạt: “Chu đại nhân ngất xỉu, vẫn chưa tạ ơn. Ngươi tạ ơn thay đại nhân đi!”

Thanh Huyền vệ kia đột nhiên ngẩng đầu, hận ý mờ mịt chợt lóe trong mắt. Hắn ta tiến lên một bước, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ thay mặt Chu đại nhân cảm tạ ân điển của Thụy Vương điện hạ.”

Lúc này Miên Lý mới hài lòng khẽ “ừ”, sau đó dẫn người rời đi. Mấy Thanh Huyền vệ nhanh chóng tiến lên trước đỡ Chu Thanh, Chu Thanh thở thoi thóp, hơi mở mắt: “Nhanh…”

Đều là các huynh đệ chém giết từ đao sương kiếm tuyết, mấy người đương nhiên hiểu ý Chu Thanh, cõng hắn đi vào phòng. Chu Thanh gác đầu lên vai Thanh Huyền vệ, hạ giọng nói: “… Đừng gọi lang trung…”

“Ta giả vờ đấy.” Chu Thanh nhắm mắt nói.

Mấy người sửng sốt, lại nhanh chóng che giấu.

Chu Thanh nằm trên lưng thuộc hạ, trong lòng hơi phức tạp.

Đau thì tất nhiên là đau, gậy sắt đánh lên người dù nhẹ đến mấy vẫn sẽ đau đớn. Nhưng hắn ở trong cung lâu ngày, tất nhiên biết rõ trượng hình cũng có rất nhiều kỹ thuật, rốt cuộc muốn đánh tới mức nát thịt vỡ xương nhưng không bị rách một mảnh da, hay là đánh đến nỗi da tróc thịt bong mà chỉ cần tĩnh dưỡng là lành lặn… thì đều phải xem người bên trên có ý gì.

Ý định của Thụy Vương đã rất rõ ràng, muốn phạt hắn ta, phạt cho mọi người đều biết, phạt hắn ta bị bệnh nặng dưỡng thương. Thực tế với chút thương tích này, chỉ cần hắn ta bôi kim sang dược thì tối đa là đến ngày kia đã có thể hành động tự nhiên.

… Không biết rốt cuộc vị điện hạ này đang mưu đồ điều gì? Giấu hắn ta đi là định giữ hắn ta lại làm quân cờ sau này ư? Hay chỉ đơn giản là không phạt thì không thể lập uy nên mới giả vờ diễn kịch để bảo vệ tính mạng của hắn ta? ( truyện trên app T•Y•T )

… Hắn ta có cần bẩm báo rõ ràng với bệ hạ về chuyện này không?

Ở bên kia, Tiền Chi Vi ngồi trong đại sảnh, chờ đến nỗi miệng lưỡi khát khô mà không dám uống nhiều trà. Ông ta rất muốn hỏi khi nào Thụy Vương điện hạ mới đến, nhưng dõi mắt nhìn quanh chỉ thấy cung nhân kính cẩn buông mi mà đứng, cung kính khiêm nhường như những pho tượng ngọc, khiến ông ta không dám hỏi một lời.

Cho dù ông ta chỉ dám nhấp ít nước trà làm ướt môi nhưng cuối cùng chén trà vẫn cạn. Cung nhân tiến lên rót thêm trà cho ông ta, ông ta thấp giọng nói cảm ơn, đang định nhân cơ hội này tặng ít bạc thì chợt nghe tiếng chuông khánh vang lên ở sâu trong đình viện. Ông ta nhất thời tỉnh táo, lập tức đứng dậy cung nghênh.

Chỉ thấy một mảnh cẩm bảo màu thu hương lấp lánh rực rỡ lướt qua khóe mắt ông ta, ngay sau đó là một đám người hầu nối đuôi nhau đi vào. Ông ta khom lưng hành lễ: “Vi thần Tiền Chi Vi, Tri phủ Tuyền Châu xin tham kiến Thụy Vương điện hạ.”

“Đứng lên đi.” Giọng Thụy Vương vang lên, Tiền Chi Vi mới đứng thẳng dậy, cũng không dám ngước lên nhìn. Mãi tới khi Thụy Vương điện hạ ban chỗ ngồi, ông ta mới tranh thủ thời cơ nhìn thoáng qua. Thiếu niên trước mắt mặc một bộ áo dài tay áo rộng màu thu hương, vạt áo thêu lá ngân hạnh cùng màu toát lên vẻ lộng lẫy chói mắt, thế nhưng tư thế của cậu rất nhàn nhã, lại sở hữu gương mặt sắc nét lấn át cả áo bào, khiến nó trở thành vật làm nền, chói mắt vô cùng. Đây chính là vị Vương gia có tiếng là không làm nên trò trống gì trong lời đồn ư?

Ông ta suýt nữa ngẩn người vì cái nhìn này, cho đến khi bị cung nhân ho khan nhắc nhở một tiếng mới chật vật buông mắt xuống, khom lưng nói: “Hạ quan thất nghi.”

“Hôm nay không biết Tiền đại nhân sẽ tới. Uống chút rượu đi.” Giọng điệu của Cơ Vị Tưu rất hiền hòa: “Ngươi tìm ta có chuyện quan trọng gì?”

Tiền Chi Vi thở phào nhẹ nhõm, nghe có vẻ rất dễ tính. Ông ta chắp tay, nói: “Là hạ quan mạo muội quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Vương gia. Hạ quan nghe tin điện hạ sẽ ở đây một thời gian ngắn, chỉ sợ bản thân phụng dưỡng không chu đáo nên mới đặc biệt đến bái kiến. Hạ quan mang theo chút quà quê, mong điện hạ vui lòng nhận cho.”

Tiền Chi Vi nói đến nước này đã thể hiện mục đích rõ ràng rồi, ông ta chỉ đến để lộ diện một lần và tặng ít quà, chứ không phải là muốn lôi kéo quan hệ, vịn giao tình với Cơ Vị Tưu, chỉ mong Cơ Vị Tưu yên bình đến lãnh thổ thành Tuyền Châu thì cũng bình an rời đi. Nếu được thì hãy nể tình chỗ quà này mà đỡ gây khó dễ cho quan phụ mẫu ở địa phương là ông ta. Còn chuyện mong cậu hồi kinh nói tốt mấy câu với Thánh thượng… thì ông ta không dám nghĩ tới.

Cơ Vị Tưu chậm rãi nói: “Tiền đại nhân chân thành, bổn Vương vốn nên vui lòng nhận. Chỉ là có một chuyện khiến bổn Vương như nghẹn trong cổ họng, không thể không nói ra.”

Tiền Chi Vi tức khắc đứng dậy khom lưng hành lễ. Tuy ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dựa theo kinh nghiệm làm quan nhiều năm, ông ta vẫn đầy mặt kinh hoàng, nói: “Kẻ nào gan lớn bằng trời, cũng dám cả gan khiến điện hạ không vui?”

Cơ Vị Tưu cười hờ hững, Vân Cung lệnh tiến lên một bước, khẽ nói: “Hôm nay có kẻ trà trộn vào biệt uyển, nói năng như kiểu nhìn nhầm điện hạ thành Tiền đại nhân, miệng buông lời ác ngôn, toan dồn điện hạ vào chỗ chết… Tiền đại nhân, ngài có manh mối nào không?”

Sắc mặt Tiền Chi Vi tái mét, vội nói: “Hạ quan làm người thanh liêm, chưa bao giờ kết thù oán với kẻ khác! Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, mong Vân Cung lệnh hãy điều tra tỏ tường, trả lại sự trong sạch cho hạ quan!”

Vân Cung lệnh lạnh lùng nói: “Thích khách đã đền tội, trải qua điều tra…”

“Thôi vậy.” Cơ Vị Tưu thình lình ngắt lời. Cậu nhìn Tiền Chi Vi với dáng vẻ bất cần đời, nói: “Con người sống trên thế gian này thì làm gì có chuyện không kết thù kết oán với kẻ khác? Tiền đại nhân thanh liêm, nhưng biết đâu người bên dưới gây họa, lại khiến Tiền đại nhân gánh tội thì sao?”

Tiền Chi Vi nghe vậy thì gật đầu lia lịa, cứ như được đại xá: “Dạ phải, dạ phải…”

Vân Cung lệnh khó xử: “Điện hạ! Nhưng…”

Cơ Vị Tưu làm như không nghe thấy, từ trên cao nhìn xuống Tiền Chi Vi: “Chuyện này bổn Vương không muốn truy cứu, Tiền đại nhân trở về hãy điều tra kỹ lưỡng. Hiếm hoi lắm bổn Vương mới đến Giang Nam một lần, chớ để những kẻ đó làm hỏng nhã hứng của bổn Vương!”

Tiền Chi Vi toát mồ hôi lạnh, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm vì vượt qua tử kiếp. Ông ta lập tức quỳ xuống, hô to “Vâng! Hạ quan trở về nhất định sẽ điều tra rõ từ trong ra ngoài, tuyệt đối không làm cho việc cỏn con này quấy nhiễu nhã hứng của điện hạ!”

“Ừ.” Cơ Vị Tưu đáp lại bâng quơ, sau đó cười trêu ghẹo: “Được rồi, chỉ là chuyện cỏn con thôi, Tiền đại nhân là quan phụ mẫu, chăm lo cả một phủ từ trên xuống dưới, không cần nán lại đây lãng phí thời gian với bổn Vương.”

Tiền Chi Vi tức khắc dập đầu cáo lui. Chờ ông ta lui ra, Cơ Vị Tưu cúi đầu uống trà. Vân Cung lệnh lo lắng nhìn cậu, giọng điệu hơi oán trách: “Tiểu điện hạ, ngài dễ dàng buông tha như vậy thì về sau sao còn có thể lập uy?”

“Tỷ tỷ tốt à.” Cơ Vị Tưu bưng chén trà, cười nói: “Chuyện này có gì đâu mà so đo? Dù sao cũng không xảy ra chuyện, đè xuống không cho lan truyền cũng tốt. Lỡ để mẫu hậu biết thì e rằng bà ấy sẽ lại ngủ không ngon giấc. Tỷ tỷ đừng nói với mẫu hậu để tránh bà ấy lo lắng hãi hùng.”

Vân Cung lệnh cũng biết là đạo lý này, bèn cúi đầu đáp vâng, không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.

Buổi tối, Vân Cung lệnh lại đến báo: “Tiểu điện hạ, vị Tiền đại nhân kia tặng lễ xin lỗi, nói là an ủi điện hạ.”

Nói xong, Vân Cung lệnh dâng lên một cái tráp. Cơ Vị Tưu mở tráp ra thì thấy bên trong đặt một xấp ngân phiếu, mỗi tấm trị giá một vạn lượng bạc, bên trong có tận hai mươi tấm. Dưới nữa là hai tấm địa khế điền tranh ở Kinh Đô, chỉ nhìn sơ qua, hai điền trang cộng lại có khoảng năm trăm mẫu ruộng tốt.

Vân Cung lệnh lạnh lùng nói: “Quả nhiên là một tên tham quan! Chút tiền bạc này, không biết đã hút máu của bao nhiêu người dân!”

“Suỵt…” Cơ Vị Tưu phủi ngân phiếu, cười nói: “Vân tỷ tỷ, chúng ta đừng đụng vào những chuyện này.”

Vân Cung lệnh lập tức hỏi lại: “Tại sao?”

Cơ Vị Tưu chống cằm bằng một tay, khẽ ngước lên, mỉm cười như một con hồ ly: “Hoàng huynh phái ta xuất kinh là để cầu phúc cho mẫu hậu, chứ không phải là đi tuần sát thiên hạ. Chuyện trên triều đình đã có Hoàng huynh của ta bận tâm, cần ta chen tay vào chắc?”

“Còn nữa, chúng ta mới đến trạm thứ nhất chưa được mấy ngày mà đã chém Tri phủ, con đường phía sau còn đi kiểu gì được nữa? Làm hại mọi người thần hồn nát thần tính, lỡ có kẻ chó cùng rứt giậu thì phải làm sao? Ta làm Thái Bình Vương gia thì vẫn nên thái bình một chút, chuyện lớn coi như chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có là được, bình an hồi kinh mới là đúng đắn.” Cơ Vị Tưu lười biếng vươn vai, lại vuốt ve ngân phiếu, nháy mắt với Vân Cung lệnh: “Tiền an ủi, rất tốt! Chia hai tấm cho tỷ áp đáy rương nhé?”

Vân Cung lệnh còn cảm thấy Cơ Vị Tưu nói có lý, nhưng nghe đến đây thì vừa sốt ruột vừa giận: “Điện hạ!”

Chuyện bên lề:

Cơ Vị Tưu: Ta cứ lẳng lặng lấy tiền vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play