Cơ Tố đi vào điện Thanh Ninh, sau đó còn có Cố Tướng Cố Vân Hạc theo vào. Vị các lão này năm nay chưa qua bốn mươi, thấy đống sớ chồng chất cao như núi trên bàn trong điện Thanh Ninh, rồi lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cơ Tố, liền biết rõ hôm nay quần thần toàn dâng loại sớ gì. Đã thế hắn ta còn trêu chọc một câu: “Hôm nay Thánh thượng vất vả rồi.”
Cơ Tố hờ hững nhìn hắn ta, bâng quơ nói: “Nội các thất trách.”
Cố Tướng mỉm cười, không nói tiếp. Mặc dù để nhiều tấu chương thỉnh lập Hoàng hậu bị đưa đến trước mắt Thánh thượng là do Nội các thất trách, nhưng lần này là tin tức tiết lộ từ chỗ Thụy Vương, Thánh thượng và Thụy Vương là huynh đệ ruột thịt, dù ý của Thụy Vương không phải là ý của Thánh thượng thì cũng là ý của Thái hậu, ai dám ngăn cản? Ngay cả hắn ta cũng nghĩ rằng Thánh thượng đã nghĩ thoáng nên định lập hậu.
Hắn ta nói: “Thần có bản tấu.”
Cơ Tố rửa tay rồi ngồi xuống bên kia, ánh mắt nhúc nhích, Khánh Hỉ công công liền tiến lên bưng đống tấu chương kia đi, hắn nói: “Nói.”
“Phủ Thanh Châu truyền tin báo hôm qua bên phía Ngụy Vương có dị động.” Cố Tướng trả lời ngắn gọn, sau đó nhìn Thánh thượng bằng ánh mắt để lộ ý cười: “Xem ra chuyện Thụy Vương điện hạ rời kinh lan truyền rất nhanh.”
Cơ Vị Tưu rời cung chưa được ba ngày, mà từ Yến Kinh đến phủ Thanh Châu dù dùng bồ câu đưa thư thì cũng phải hay suốt hai ngày… Có những người không chịu được, cuối cùng cũng lòi mặt chuột ra rồi. Cố Tướng nói tiếp: “Giữ lại hay giết, mong bệ hạ xét xử.”
Cơ Tố tháo hương cầu ngọc Dương Chi trên đai lưng xuống, không biết hắn loay hoay như thế nào mà chỉ nghe một tiếng “rắc”, chốt mở tinh xảo bung ra, để lộ hương hoàn chỉ còn một nửa bên trong. Khánh Hỉ công công dâng hộp thuốc thơm lên, không lâu sau lại có sương khói lượn lờ, làm nhòe hình dáng của Cơ Tố, tựa như thần linh.
Hắn bình thản nói: “Không vội.”
Cố Tướng buông mi, nói: “Thần ngu muội, chỉ có điều nếu vẫn gác chuyện này lại không xử lý thì e rằng sẽ liên lụy rất nhiều.”
“Cố Tướng.” Cơ Tố khẽ nâng tay: “Ngồi đi.”
Hắn vừa dứt lời, Cố Tướng không khỏi cười khổ, xem ra vị này đã quyết tâm sẽ nhân cơ hội này mà đại khai sát giới rồi. Ngay từ đầu hắn ta đã nghi ngờ, Thụy Vương vốn là đích thứ tử của Tiên đế, Thánh thượng không có con cái, có thể nói Thụy Vương là người được Thánh thượng nuôi nấng lớn lên, nếu Thánh thượng không có ý nhận con quá kế thì Thụy Vương sẽ chính là Thái tử. Có lễ tuân theo, có pháp làm theo, thiên kinh địa nghĩa.
Còn nữa, lúc Thụy Vương rời kinh dẫn theo Tam thiếu gia của Vương phủ tông thất. Tông thất ít người, nếu Thánh thượng có ý nhận con thừa tự thì chỉ có thể lựa chọn trong Vương phủ tông thất hoặc trong phủ Thụy Vương, vị Tam thiếu gia này không phải là không có khả năng thừa tự… Đây không phải là điều mà hắn ta nhìn ra, mà là Thánh thượng công khai đặt trước mắt người trong thiên hạ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hai người kia cùng nhau rời Kinh Thành, tuy nói mặt ngoài là đi cầu phúc thay Thái Hậu, nhưng trong lòng ai mà chẳng nghĩ ngợi nhiều? Chỉ có điều tin tức “làm đầy hậu cung” vừa xuất hiện hôm nay, e rằng lại có không ít người nghĩ rằng người trong lòng Thánh thượng đang ở Giang Nam, mượn chuyện này mà danh chính ngôn thuận nhập chủ Trung cung. Như vậy xem ra Thụy Vương và tông thân đến Giang Nam nghênh đón Hoàng hậu mới được coi là hợp tình hợp lý.
“Đa tạ bệ hạ ban ghế.” Cố Tướng ngồi xuống bên tay phải, lại chắp tay nói: “Ngụy Vương đã hành động, bên phía Thụy Vương…”
“Trẫm đã có kế hoạch hết rồi, không cần Cố Tướng phí tâm.” Ngón tay thon dài của Cơ Tố cầm thẻ bạc quấy hương tro như tuyết bạc, thái độ thanh thản thong dong.
Nghĩa là không thể hỏi tiếp nữa.
Cố Tướng khẽ mỉm cười, nửa năm… Có lẽ lần này Thánh thượng phái Thụy Vương rời khỏi Yến Kinh, cũng là có ý bảo vệ cậu.
…
Yến Kinh gió nổi mây phun như thế nào thì Cơ Vị Tưu không quản được. Mấy người ở trong thuyền vài ngày, câu cá cũng chán rồi. Vì cái mạng nhỏ của chính mình, dù cả đám không nên thân cỡ nào cũng sẽ không yêu cầu bơi lội hai vòng trong kênh đào nước chảy xiết. Trùng hợp là thuyền vừa đến phủ Tuyền Châu, cả đám đứng ngồi không yên, yêu cầu đỗ lại mấy ngày để họ xuống thuyền hít thở không khí.
Bên phía Thanh Huyền vệ, Chu Thanh đương nhiên không có dị nghị gì. Họ vốn đã suy xét tới tình huống này nên đã chuẩn bị nhân thủ đầy đủ, huống chi mấy vị thiếu gia công tử này đều khá thức thời, một ngày trước điện hạ đã gọi người liệt kê danh sách, muốn đi đâu, đi khi nào đều được liệt kê ngay ngắn chỉnh tề, sau đó gọi họ chuẩn bị đề phòng trước, không thể coi là gây khó dễ.
Vừa đến nơi, Cơ Vị Tưu liền dẫn theo ba người và một đống người hầu, thị vệ xuống thuyền. Lợi ích của việc chuẩn bị trước là đây, vừa xuống thuyền đã có xe ngựa. Xe ngựa được chế tạo đặc biệt nên rộng và vững chãi hơn xe ngựa thường rất nhiều, bốn người ngồi trong xe cũng không ngại chật.
Thành Tuyền Châu tất nhiên không phồn hoa bằng Yến Kinh, nhưng không đến nỗi quá tệ. Trâu Tam lắc lư đầu, nói: “Nghe nói tiệm cơm nổi tiếng nhất thành Tuyền Châu là Thủy Nguyệt trai, nổi tiếng nhờ đồ chay. Chúng ta ở trên thuyền ăn cá nhiều đến nỗi chán ngấy rồi, chi bằng ăn chút đồ chay đổi khẩu vị đi?”
Trương Nhị và Cơ Lục đều không có ý kiến, Cơ Vị Tưu buông rèm cửa xuống, hỏi: “Các ngươi không cảm thấy trên người bốc mùi à?”
Trương Nhị lập tức giơ tay áo lên ngửi kỹ, ngơ ngác đáp: “Không có… Mùi gì? Sao ta không ngửi được?”
Cậu nhìn về phía hai người khác, Trâu Tam cũng nói không có, Cơ Lục lại nói: “Mùi tanh của nước? Đúng là có một chút, nhưng ngửi quen rồi thì không sao.”
Có lẽ vì Cơ Tố nên Cơ Vị Tưu cũng hơi thích sạch sẽ. Cậu chỉ cảm thấy không thể chịu được mùi trên cơ thể, bèn nói: “Đến biệt uyển trước đã.”
Cơ Lục khựng lại: “Huynh còn có biệt uyển ở thành Tuyền Châu á?”
Cơ Vị Tưu chống cằm bằng một tay, mắt khép hờ, thuận miệng nói: “Sản nghiệp trong nhà.”
Trương Nhị và Trâu Tam khẽ “ồ” một tiếng, mấy phút sau mới hoàn hồn… Không đúng! Sản nghiệp trong nhà? Vậy thì chẳng phải là biệt uyển Hoàng gia sao?
Hai người không khỏi nuốt nước miếng. Cha! Con trai có tiền đồ rồi! Được ở trong biệt uyển Hoàng gia luôn!
Đế hậu trong triều xuất hành đa phần đều ở lại hành cung. Mặc dù hành cung cũng là cung điện, nhưng các đại thần và gia quyến đi cùng cũng có chỗ ở, vì vậy nó được coi là của công. Còn biệt uyển thì khác, dùng ngân khố trong cung xây dựng làm chỗ ở trong thời gian ngắn, ngày thường chỉ có những tông thất rất thân cận mới được phép sử dụng biệt uyển Hoàng gia, tài sản riêng chân chính.
Mà “Tông thất thân cận nhất” bây giờ chỉ có mình Cơ Vị Tưu. Cơ Lục cũng được coi là tông thất thân cận, có điều nếu hắn ta đến Tuyền Châu thì chắc chắn sẽ không ở trong biệt uyển Hoàng gia. Muốn ở nơi này thì phải báo tin cho gia chủ mới được, sống ở đâu mà chẳng là sống? Vì chuyện cỏn con ấy mà dâng sớ cho Thánh thượng, hắn ta ăn no rửng mỡ lắm chắc?
Thấy hai người kia trợn tròn mắt, Cơ Vị Tưu không khỏi cười nhạo: “Các ngươi cũng chỉ đến thế là cùng!”
Không lâu sau, xe ngựa đã đỗ trong biệt uyển, người hầu khom lưng hành lễ đầy sân, Cơ Vị Tưu vừa xuống xe đã thấy một đống người, bèn gọi: “Vân Nhân tỷ…”
Cậu vừa dứt lời, Vân Cung lệnh liền dịu dàng nói: “Nô tỳ sẽ đi dặn dò họ… Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, khó tránh khỏi hành lễ lớn một chút, điện hạ chớ trách họ.”
Lễ giáo của Hoàng thất Nam Chu có thể nói là nghiêm ngặt, nhưng đến lượt tiểu điện hạ thì lại là một kẻ lạc loài. Từ nhỏ thấy cung nhân hành lễ quỳ lạy là cậu liền khóc, chờ đến khi biết đi thì còn bỏ chạy, sau này càng kiêu căng tùy tính hơn, gây ra không ít phiền phức. Về sau Thánh thượng quản thúc cậu một thời gian thì thói xấu này mới đỡ hơn, nhưng nhìn cách làm việc của người hầu trong phủ Thụy Vương thì đa phần là tránh mặt, rất hiếm khi hành lễ quỳ, chắc là tiểu điện hạ trời sinh không thích mấy thứ này.
Cơ Vị Tưu dẫn người đi vào chỗ ở, tắm rửa xong rồi ra phòng khách gặp mặt. Chờ mọi người đều đến hết thì thấy Cơ Vị Tưu khoác áo mỏng, mái tóc dài nửa khô nửa ướt chưa búi lên, Cơ Lục lập tức tháo phát quan để thả lỏng da đầu của mình, chỉ vào cậu rồi cười nói: “Huynh không nói sớm! Gọi vội như thế, ta còn tưởng là có chuyện gì nữa chứ! Tóc vẫn ướt mà phải đội phát quan đây này!”
Cơ Vị Tưu chớp mắt: “Sao ta biết được ba người lại nghiêm trang như thế?”
Cậu ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: “Ngày thường đâu thấy ba người nhát gan thế này đâu?”
Trương Nhị, Trâu Tam không chịu thua, lập tức gọi gã hầu đi lấy áo mỏng tới đây, đồng thời thả tóc xuống, tức giận mắng Cơ Vị Tưu là đồ vô liêm sỉ. Cơ Vị Tưu cười to, lại gọi người bưng đồ ăn lên. Thấy trên bàn toàn thức ăn chay, ban đầu bốn người ăn mấy miếng còn được, đến khi ăn thêm thì thấy nhạt thếch chẳng có hương vị gì, liền vội vàng gọi người bưng thịt tới mới ăn thoải mái.
Rượu qua ba tuần, Vân Cung lệnh tiến vào xin chỉ thị: “Điện hạ, Tri phủ Tiền Chi Vi của phủ Tuyền Châu cầu kiến.”
Trạng thái này của Cơ Vị Tưu hiển nhiên không thích hợp gặp khách, nhưng nếu Vân Nhân đã đến báo thì chứng tỏ nàng ấy cho rằng cậu cần thiết gặp người này một lần. Cậu nói: “Để ta đi thay quần áo.”
Vân Nhân vâng lệnh rồi cáo lui. Cơ Vị Tưu đỡ tay người hầu đi về, cậu uống không nhiều, nhưng tửu lượng của cậu không cao nên lúc này đã có men say. Nơi nay hoa cỏ sum suê, hòn non bộ chằng chịt, lỡ vấp ngã một cái thì không phải là chuyện nhỏ. Cậu đang đi thì chợt nghe được tiếng gió, bèn ngoảnh đầu nhìn theo phản xạ, Thanh Huyền vệ đi theo đằng sau đột ngột xông lên, trường đao sáng như tuyết rút ra khỏi vỏ, hét lên: “Kẻ nào ở đây!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một Thanh Huyền vệ khác lập tức rút đao ra, tay kia nhẹ nhàng kéo Cơ Vị Tưu ra khỏi tay người hầu đang hoảng sợ tột độ rồi che chở sau lưng, nói: “Chỉ có một người, Huyền Tam có thể đối phó thoải mái, điện hạ đừng lo.”
Cơ Vị Tưu nắm chặt cánh tay Thanh Huyền vệ, ánh mắt lại nhìn về phía cây cỏ. Cậu không lo gì lắm, có lẽ là do uống rượu. Cậu tò mò hỏi: “Vậy mà cũng phát hiện được à?”
Thanh Huyền vệ bảo vệ cậu đáp: “Bẩm điện hạ, có thể phán đoán bằng tiếng bước chân. Bước chân của người kia nặng trĩu, hẳn là không có võ nghệ.”
Cơ Vị Tưu nghĩ bụng: Có lẽ chỉ là người hầu lười biếng ở nơi này mà bị mình bắt quả tang thôi. Mình có nên hô một tiếng “giữ mạng” không nhỉ? Nếu chỉ vì lười biếng một lát mà mất mạng thì quá oan ức, dù sao đối phương cũng đâu được nhận lương cao trong Hoàng cung.
Cậu chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe một tiếng “Cheng”, một thanh dao phay bay ra từ bụi cỏ, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang vọng chân trời. Chỉ thấy một người đàn ông tai to mặt lớn lảo đảo bước ra, còn Thanh Huyền vệ rõ ràng đã bị bầm tím mặt mũi.
Cơ Vị Tưu nhìn vết bầm, rồi lại quay đầu nhìn Thanh Huyền vệ đang che chở mình.
Đây mà gọi là… đối phó thoải mái ư?
Huyền Tam mặt không biểu cảm, nhưng vẫn khiến Cơ Vị Tưu thấy hắn ta hơi chật vật. Hắn ta bình thản nói: “Người này khỏe như voi, thuộc hạ nhất thời sơ sẩy nên mới lãng phí thời gian, mong điện hạ thứ tội.”
Cơ Vị Tưu híp mắt nhìn nam nhân này. Từ quần áo của ông ta có thể dễ dàng đoán được ông ta là một đầu bếp. Cậu ngồi xuống ghế nghỉ trên hành lang, tiện tay chỉnh lại vạt áo: “Đang yên đang lành, ngươi trốn trong bụi cỏ làm gì?”
Cơ Vị Tưu nghĩ rất lạc quan, nếu đầu bếp này nhận lỗi thì cậu sẽ răn dạy ông ta một trận, sau đó đầu bếp này xin tha, cậu liền giả vờ tức giận rồi xử nhẹ chuyện này, coi như kết thúc.
Nào ngờ tên đầu bếp kia lại há mồm kêu gào: “Ta nhổ vào! Ta chính là muốn giết ngươi đấy!”
Nét mặt Cơ Vị Tưu không thay đổi, ánh mắt của Thanh Huyền vệ ở bên cạnh đột nhiên trở nên sắc bén. Huyền Tam đang định bịt miệng ông ta, nhưng tên đầu bếp kia thực sự rất khỏe, có thể thấy Huyền Tam cũng rất vất vả nhưng vẫn khiến ông ta mắng tiếp:
“Tiền Chi Vi! Đồ cẩu quan nhà ngươi! Ngươi không chết tử tế được đâu!”
Cơ Vị Tưu: “…”
Thanh Huyền vệ: “…”