Cơ Vị Tưu cứ nghĩ rằng tờ giấy mách lẻo ngang nhiên gửi về ít nhiều gì sẽ khiến ca ca cậu phải khó chịu hai ngày. Mặc dù ca ca của cậu Thần chắn giết Thần, Phật chắn giết Phật, nhưng đối mặt với bà mẹ hiền từ thì hắn vẫn không thể hạ thủ được. Nếu không hạ thủ được thì chắc chỉ còn cách nghe chửi mấy câu, nào ngờ hôm sau cậu chưa ngủ dậy thì đã nghe thấy có người ở bên ngoài kêu gọi gì đó.

Thấy cậu bị kinh động, người hầu khom lưng bẩm báo ngoài rèm che: “Bẩm Vương gia, ban thưởng của Thái hậu nương nương được đưa đến.”

Đầu óc Cơ Vị Tưu vẫn chưa hoạt động, mấy giây sau mới hiểu được hàm nghĩa của câu này. Cậu xoay người ngồi dậy, mấy người hầu bước đi nhẹ nhàng cột rèm che chung quanh lên, sau đó lại có người hầu tiến lên giúp cậu mặc quần áo, mang giày. Cậu đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, chợt cảm thấy đau đầu.

Phải biết rằng họ vẫn đang ở trên thuyền đấy! Nơi này là giữa kênh đào! Thế mà bà mẹ già của cậu vẫn phái thuyền đuổi theo, đưa cho cậu từng rương từng rương. Đồ vật chỉ là thứ yếu, hình như bà mẹ già của cậu gửi một đống người trên thuyền cho cậu.

“Vân Nhân?” Hình như Cơ Vị Tưu nhìn thấy người quen.

Cung nữ đứng giữa chỉ huy đám đông ngẩng đầu trông lại, lập tức sải bước đi tới. Mặc dù nàng ấy bước đi rất nhanh nhưng tư thế vẫn tao nhã vô cùng. Nàng ấy hành lễ: “Nô tỳ Vân Nhân, bái kiến điện hạ.”

Cơ Vị Tưu ngạc nhiên hỏi: “Vân Nhân tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?

Người này không phải là hạng vô danh tiểu tốt gì, mà là nữ quan đại chưởng Phượng ấn bên cạnh mẫu hậu, Cung lệnh tòng nhất phẩm đàng hoàng. Mọi chuyện trong hậu cung đều do nữ quan Vân Nhân này xử lý.

Vân Nhân cười đáp: “Nương nương nhân từ, thương tiếc nô tỳ đã lâu chưa rời Hoàng cung nên đặc biệt hạ lệnh cho nô tỳ đi theo điện hạ để mở mang tầm mắt.’

Vân Nhân vào cung từ năm sáu tuổi, mười tuổi phụng dưỡng bên cạnh Thái hậu, nay đã hao hết ba mươi năm tuổi xuân trong cung.

“Vậy thì tỷ tỷ làm việc trước đi, khi nào được nghỉ đến tìm ta cũng không muộn.” Cơ Vị Tưu gật đầu, quay sang ra lệnh: “Không được đối đãi khinh suất.”

Người hầu cung kính đáp lời: “Vâng.”

Vân Nhân nói tạ ơn Cơ Vị Tưu rồi tiếp tục đi làm việc. Còn Cơ Vị Tưu thì đi rửa mặt chải đầu thay quần áo, chờ đến khi cậu sửa soạn xong xuôi, Vân Nhân cũng vừa lúc đến cầu kiến. Vân Nhân tự vào phòng, vừa tiến vào liền ra lệnh cho tất cả người hầu lui ra, hành lễ với Cơ Vị Tưu rồi nói: “Nương nương có lời, điện hạ cứ ngồi nghe thôi.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cơ Vị Tưu đang cầm đũa, Vân Nhân bèn tiến lên chia thức ăn cho Cơ Vị Tưu. Sau khi gắp hai ba món ăn, nàng ấy mới đứng sang một bên chờ hầu, đồng thời ôn hòa nói: “Bẩm tiểu điện hạ, nương nương có lời rằng Thánh thượng đều có dự tính trước, nếu Thánh thượng không dặn dò điện hạ điều gì thì có nghĩa là không sao, mong điện hạ đừng suy nghĩ miên man để tránh ảnh hưởng tới tình nghĩa huynh đệ.”

Cơ Vị Tưu chậm rãi ăn một cái bánh bao bí đỏ, đến khi nuốt vào bụng rồi mới hỏi: “Mẫu hậu không nói gì khác à?”

Vân Nhân mỉm cười lắc đầu, lại thấy Cơ Vị Tưu tò mò nhìn nàng ấy: “Mẫu hậu không đi hỏi Hoàng huynh câu nào sao?”

Cậu dùng cách nói hàm súc, thực ra là muốn biết bà mẹ già có đi mắng ca ca cậu hay không.

“Vẫn chưa, nương nương nói rằng làm ca ca thì nên che chở đệ đệ.” Vân Nhân lại mỉm cười lắc đầu. Cơ Vị Tưu thất vọng, cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao bí đỏ, Vân Nhân thấy thế không khỏi bật cười, ôn hòa nói: “Nương nương thật sự lo lắng tiểu điện hạ, chỉ ước gì có thể đích thân đến. Chỉ là phượng thể quý trọng nên nương nương mới đành bỏ cuộc. Nương nương lo cho điện hạ nên đặc biệt cử nô tỳ tiến đến hầu hạ.”

Cơ Vị Tưu không khỏi cười: “Mẫu hậu thương ta.”

Nào ngờ câu kế tiếp của Vân Nhân khiến Cơ Vị Tưu như bị sét đánh. Chỉ thấy Vân Nhân mím môi, khẽ nói: “Nương nương có lời dặn dò… Giang Nam địa linh nhân kiệt, nếu tiểu điện hạ gặp được tuyệt sắc nào trên đường thì cứ việc bảo nô tỳ nghĩ chỉ rồi mang về Yến Kinh là được.”

Cơ Vị Tưu ngơ ngác nhìn Vân Nhân: “… Hở?”

Vân Nhân ám chỉ: “Biết đâu sẽ được hưởng phú quý ngút trời thì sao?”

Cơ Vị Tưu tự giác hiểu. Cậu dở khóc dở cười: “… Thế thì không bằng chuẩn bị cho ta còn hơn! Mẫu hậu chẳng phải đang làm khó ta sao? Ta không dám! Vân Nhân tỷ tỷ, nể tình nghĩa giữa ta và tỷ, tỷ cứ trở về đi!”

Ca ca Cơ Tố của cậu đã đăng cơ mười năm mà vẫn bỏ trống hậu cung, hậu vị không có người. Mấy năm trước, triều thần còn dám yêu cầu ca ca lập hậu, ngay cả Cố Tướng cũng kín đáo nhắc nhở nếu hắn có nữ nhân âu yếm nào đó mà thân phận không thỏa đáng thì có thể đổi một thân phận khác, vẫn có thể phong hậu như thường… Ca ca vẫn hờ hững với vấn đề này, nếu làm hắn phiền lòng thì hắn sẽ giết hai người đưa ra vấn đề.

Sau này, Cơ Vị Tưu loáng thoáng nghe đồn rằng đại khái là mười năm trước ca ca của cậu bị thương “cậu nhỏ” trong lúc đoạt vị, không thể làm được… vân vân và mây mây. Còn có một lời đồn khác là ca ca cậu cũng say mê Phật đạo, tu thân dưỡng tính, không gần nữ sắc như phụ hoàng của bọn họ… Tóm lại sau khi cậu nghe được hai lời đồn này thì không thấy trên tiền triều có triều thần dâng sớ thỉnh Thánh thượng làm đầy hậu cung nữa.

Đoán chừng triều thần nghe được hai lời đồn này thì cũng cam chịu, không dám nhổ râu hùm của ca ca nữa. Tóm lại trên có đích thứ tử của tiên hoàng là Cơ Vị Tưu, dưới có con cháu tông thân như đám Cơ Ngũ, Cơ Lục… Không sợ không có người thừa kế.

Còn chuyện lời đồn có thật hay không… Cơ Vị Tưu cũng không biết, cậu không dám hỏi! Chỉ bằng gương mặt của ca ca cậu thì ai dám hỏi thẳng “Có phải bệ hạ có bệnh kín không”?! Dũng mãnh vậy sao? Cả bản thân lẫn cửu tộc của ngươi đều chán sống rồi chứ gì? Ai dám hỏi kiểu đó? Đừng nói là cửu tộc, cho dù là cả trứng gà trong nhà cũng sẽ bị đập vỡ.

Hôm nay mẫu hậu của cậu bảo cậu tìm kiếm mỹ nhân tặng cho ca ca cậu làm đầy hậu cung? Có phải mẫu thân của cậu cảm thấy cậu sống sung sướng quá rồi không? Hả!

Có lẽ vì biểu cảm của Cơ Vị Tưu rất quái dị, Vân Nhân bèn giải thích: “Nương nương cũng có ý này… Nếu điện hạ không muốn cưới vợ thì hậu viện cũng nên có người hầu hạ mới được. Dù chỉ là ngắm oanh ca yến vũ thì cũng được coi là cảnh đẹp ý vui, đúng không?”

Thì ra là ý đó… Tóm lại mỹ nhân vẫn phải mang về, hai huynh đệ bọn họ ai giữ lại cũng được.

Cơ Vị Tưu lẩm bẩm: “Sao trong mắt mẫu hậu, hai huynh đệ bọn ta đều là kẻ háo sắc vậy?”

Vân Nhân phải nhịn lắm mới không cười thành tiếng. Nàng ấy nói: “Nương nương đoán được tiểu điện hạ sẽ nói câu này. Nương nương nói rằng nương nương chỉ ước gì huynh đệ các ngài đều là kẻ háo sắc thôi, cũng đỡ hơn là để nương nương sống trong cung tịch mịch, nương nương đã đến tuổi biết thiên mệnh rồi, mà đừng nói là ngậm kẹo đùa cháu, ngay cả con dâu cũng chưa thấy một người.”

Cơ Vị Tưu: “…”

Xem ra đời này mẫu thân của cậu không có hy vọng rồi. Không trông cậy vào ca ca cậu nổi đâu, bảo đợi hắn nhìn thấu thì thà rằng đợi tuyết rơi mùa hè còn hơn, số phận định sẵn là FA cả đời rồi. Còn cậu thì là gay, không biết mẹ già có ghét bỏ cậu dẫn một chàng dâu về không?

Đoán chắc là không được đâu…

Cơ Vị Tưu khoát tay ra hiệu cho Vân Nhân lui ra. Vân Nhân cũng thức thời, không hỏi đến cùng có muốn trở về hay không. Bây giờ không hỏi thì nàng ấy có thể ở lại trên thuyền, lỡ nàng ấy hỏi, tiểu điện hạ quyết tâm yêu cầu nàng ấy quay về thì nàng ấy có nên về hay không?

Ban đêm, lại có hai con bồ câu bay về Yến Kinh.

Cơ Tố thấy Khánh Hỉ mang thư tới. Hắn đọc thư của Thanh Huyền vệ trước, thấy bên trên viết hơi khó hiểu, kể rằng sau khi Thụy Vương gặp Vân Cung lệnh thì cứ lẩm bẩm hồng nhan, lam nhan… gì đó, Thanh Huyền vệ không dám tiến lên nghe lén.

Cơ Tố khẽ nhíu mày, không hài lòng cho lắm. Từ trước đến nay Cơ Vị Tưu vốn không nên thân rồi, chuyện cỏn con thế này mà cũng cần ghi lại sao?

Cơ Vị Tưu chẳng buồn đọc nữa, bèn gõ bàn ra hiệu Khánh Hỉ mang đến cung Từ An. Khánh Hỉ lại nói: “Thánh thượng không đọc thử ạ? Lỡ đưa đến cung Từ An thì nương nương sẽ lại không ngủ ngon giấc.”

Cơ Tố nhíu mày, cuối cùng vẫn mở lá thư của Cơ Vị Tưu nhìn lướt qua. Lần này cậu viết chữ rất nhỏ, hai câu đầu vẫn là hỏi han đàng hoàng “Đường sá thuận lợi, cung vấn Thánh an”, đằng sau thì viết: [Mẫu hậu ra lệnh thần đệ tìm kiếm Giang Nam mỹ nhân để dâng cho Hoàng huynh làm đầy hậu cung. Chuyện quan trọng nhường này, thần đệ không dám tự ý quyết định, mong Hoàng huynh định đoạt.]

Ánh mắt Cơ Tố hẹp dài sâu thẳm. Giữa cung điện được soi sáng ánh nến, ánh sáng hiện lên trong mắt hắn rồi biến mất. Hắn lật úp tờ giấy đặt xuống bàn, bỗng hiểu được tin tức mà Thanh Huyền vệ truyền về, lập tức cười lạnh nói: “Đốt.”

Khánh Hỉ công công đánh bạo hỏi: “Thế còn chỗ tiểu điện hạ…”

Cơ Tố nhớ tới “hồng nhan, lam nhan…” thì lại cười khẩy một tiếng, thì ra mấu chốt ở chỗ này. Hắn lạnh nhạt nói: “Nói với Thụy Vương, làm tốt thì trẫm có thưởng, nếu không làm đàng hoàng thì chờ quay về nhận phạt.”

Nhìn vẻ mặt của Cơ Tố, Khánh Hỉ công công không dám nói đỡ nữa, chỉ đáp: “Vâng.”

Rốt cuộc tiểu điện hạ đã nói gì mà lại khiến Thánh thượng tức giận nhường này?

Hôm sau, Cơ Vị Tưu nhận được tin tức, không khỏi bĩu môi. Ca ca cậu không vui thì cứ không vui, có giỏi thì đừng có nhắm vào cậu, đi mà nói với mẫu hậu đi kìa! Yêu cầu cậu xử lý chứ gì? Được, cậu sẽ xử lý! Xử lý cho thoải mái, trở về liền đưa vào cung luôn, để xem hắn có thể làm được gì! ( truyện trên app T Y T )

Đúng lúc Cơ Lục đang đi dạo bên ngoài, Cơ Vị Tưu huýt sáo: “Lại đây, mau tới đây! Ta nói với huynh chuyện này!”

Vẻ mặt của Cơ Lục đúng kiểu ‘nghe xong là làm luôn’, nhanh chóng đi tới hỏi: “Sao? Có phải có tin tức gì không?”

Cơ Vị Tưu gật đầu, kéo hắn ta vào phòng rồi nói ngay trước mặt đám người hầu: “Ta được dịp mở mang tầm mắt rồi… Mẫu hậu bảo ta tuyển chọn mấy mỹ nhân cho Hoàng huynh, ta nghĩ chuyện này ta nào dám xử lý chứ. Vì vậy ta dùng bồ câu đưa thư hỏi Hoàng huynh, huynh đoán thế nào?”

Cơ Lục mở to mắt: “Thế nào? Có tin tức hả?”

Hắn ta thấy Cơ Vị Tưu ra vẻ thần bí: “… Ê, huynh ấp úng thế làm gì? Mau nói đi chứ!”

Cơ Vị Tưu mở quạt che nửa gương mặt. Cơ Lục nghe tiếng đàn mà hiểu nhã ý, bèn đưa tai lại gần, nghe cậu nói: “Quá đã luôn, Hoàng huynh bảo ta rằng nếu ta làm tốt thì sẽ có thưởng!”

Cơ Lục: “… Thật sự có chuyện này sao?”

“Ta nào dám truyền thánh chỉ giả?”

Chưa được một canh giờ, Trương Nhị đã đi tới, lắp bắp nói: “Điện hạ, ngài xem hai ta chơi với nhau đã bao lâu, ngài có thể tiết lộ một chút cho ta không?”

Cơ Vị Tưu hỏi: “Chuyện gì? Ngươi nói đi.”

Trương Nhị chọc cánh tay Cơ Vị Tưu, khẽ hỏi: “Ta có một muội muội, ngài gặp rồi đúng không? Xinh đẹp như hoa, dáng vẻ đoan chính, ngài nói xem liệu muội tử của ta có thể… đó đó? Ngài hiểu mà!”

Lại qua một ngày, Cơ Tố đã lâu chưa phiền não về chuyện hậu cung lại nhận được sớ thỉnh lập Hoàng hậu, tuyển tú vào hậu cung nhiều như bông tuyết.

Chuyện bên lề:

Triều thần: Lần này bọn ta có loa truyền âm! Chắc chắn chính Thánh thượng muốn làm đầy hậu cung! Ta chỉ cần dâng sớ, sau đó sẽ được Thánh thượng ghi nhớ trong lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play