Cơ Vị Tưu cứ thế kiêu ngạo dẫn một đám công tử ăn hại rời khỏi thành Yến Kinh. Gió nhẹ cuốn rèm xe bay lên, âm thanh náo nhiệt liên tục truyền ra ngoài.
“Nhị điều, ăn!”
“Ăn gì mà ăn, bỏ ra! Ta ù!”
“Trùng hợp quá nhỉ, ta cũng ù. Trâu Tam, ngươi như thế là một pháo nổ hai lần đấy nhé!”
(*Trong mạt chược 1 quân bài đánh ra khiến 2 người cùng ù sẽ bị phạt tiền gấp đôi.)
“Áu!!!” Một tiếng gào thét bi phẫn vang lên làm dân chúng đi ngang qua giật mình sửng sốt, chỉ nghe trong xe ngựa có một thiếu niên gào khóc: “Các ngươi có phải là người không vậy? Chỉ chờ quân nhị điều của ta thôi chứ gì!”
“Bớt nói nhảm, trả tiền trả tiền! Không có tiền thì ghi nợ!”
Tiếng cười vang truyền tới, người qua đường nháo nhào lắc đầu, không biết là thiếu niên lang nhà ai mà bất hảo đến thế. Họ vừa định lắc đầu cảm thán một câu “Chu môn tửu nhục xú”, nhưng vừa ngẩng lên thì thấy một đoàn người hầu mặc áo xanh giáp bạc, đeo trường đao nên không dám hó hé nửa chữ.
Chuyện Thánh thượng muốn làm thì có bao giờ không thành công? Bốn người chơi mấy ván mạt chược, thời gian đã trôi qua gần hai canh giờ, kênh đào ở ngay trước mắt. Trâu Tam thiếu gia nghe thấy bên ngoài đột nhiên im lặng thì không khỏi tò mò vén rèm nhìn ra ngoài, ngay sau đó líu lưỡi ngạc nhiên: “Chà, thật đúng là…”
Chỉ thấy bên ngoài giáp vệ nghiêm ngặt, bất kể là bến tàu hay đường thủy đều có cấm vệ dọn đường từ lâu, không cho người qua đường và thương nhân đi lại, chỉ chừa một con đường đất cho họ thông hành thuận lợi. Phải biết rằng ngày thường bến tàu này người đông như kiến cỏ, một ngày không biết có bao nhiêu hàng hóa được vận chuyển ở đây. Hôm nay bị phong tỏa sẽ ảnh hưởng tới miếng cơm manh áo của biết bao người, có thể nói là hao tài tốn của. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng Cơ Vị Tưu thấy vậy lại chỉ nhướng mày cười. Cậu còn cầm lá vàng làm tiền cược, ngả ngớn dùng lá vàng nâng cằm Trâu Tam thiếu gia lên: “Uy phong chứ hả?”
Trâu Tam thiếu gia thành thật gật đầu: “Quá uy phong.”
Họ đã thấy trận thế này bao giờ đâu? Tính ra thì đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến nghi chế xuất hành của thân vương một cách chỉn chu nhất! Trong thành Yến Kinh không thiếu quyền quý, một tấm biển rơi xuống cũng có thể đập trúng ba người có tước vị, hai người là công gia. Nhà ai mà chẳng có chút quan hệ dây mơ rễ má? Nhà mình mỗi ngày ra ngoài dẫn theo một đám nha hoàn tiểu tư đã là ghê gớm lắm rồi, chỉ có nữ quyến muốn ra ngoại ô dâng hương thì mới dẫn theo hai thị vệ. Đặt trong thành Yến Kinh, ai dám bày ra trận thế này? Vị kia còn đang ở trong Hoàng thành theo dõi kia kìa!
“Ngày thường cứ la hét vào mặt bổn điện hạ, bây giờ còn dám nữa không?” Cơ Vị Tưu híp mắt, ra vẻ thâm trầm: “Nếu còn dám, bổn điện hạ sẽ sai người vứt ngươi xuống xe ngựa, gọi người vật ngươi ngã điên đảo, cả đời này đừng hòng ngẩng đầu lên.”
Trâu Tam thiếu gia cười hi ha: “Không dám không dám ạ, hay là bọn ta dập đầu hai cái với điện hạ để tạ ơn?”
Cơ Vị Tưu cười khẩy, ném lá vàng lên chiếu bài: “Các ngươi muốn tạ ơn, bổn điện hạ còn không muốn xem đâu… Được rồi, sửa soạn một chút rồi lên thuyền thôi.”
Sau khi xuống xe, dân chúng chung quanh đều khom lưng hành lễ. Đám đông bỗng dưng lùn đi một nửa, dõi mắt nhìn quanh toàn người là người. Rõ ràng đang ở trong biển người nhưng chỉ có thể nghe được tiếng gió, tiếng nước chảy, ánh nắng ấm áp chiếu lên thiết giáp cũng chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo, làm cho cả bến tàu lặng ngắt như tờ.
Cơ Vị Tưu dẫn đầu xuống xe ngựa, cấm vệ đồng loạt hành lễ, Nhưng Cơ Vị Tưu lại chẳng buồn nhìn chung quanh mà chỉ dẫn mọi người vừa cười nói vừa lên thuyền. Có gì hay đâu mà xem? Cậu cũng đâu thể vẫy tay gọi một câu “Các đồng chí vất vả rồi!”, cậu nấn ná ở đây càng lâu thì thời gian dọn đường càng dài, chi bằng cậu cứ nhanh nhẹn lên thuyền, chờ thuyền đi xa thì tất nhiên cũng sẽ hủy lệnh cấm.
Thuyền chậm rãi di chuyển, Cơ Vị Tưu ngoảnh đầu nhìn bên bờ, nghĩ bụng… thế này thì đúng là chơi ngông thật.
Thân vương xuất hành đúng là có quy cách nghi chế này, nhưng không có nghĩa mỗi lần xuất hành đều dùng đến. Ví dụ như cậu sống ở Yến Kinh mười tám năm, lần duy nhất dùng nghi chế này là lúc rời cung xây phủ. Nếu ngày nào cũng dùng nghi chế này thì với tính cách cứ cách dăm ngày ba bữa ra ngoài chơi của cậu, dân chúng Yến Kinh còn sống nổi không?
Không phải cậu an bài trận thế này, người nào an bài đã quá rõ ràng, chẳng lẽ lại là người mẹ già của cậu chắc? Nếu đúng là mẫu thân ra tay thì sẽ không thu xếp mấy trăm cấm vệ dọn đường cho cậu, lại còn cắt cử mấy trăm cấm vệ đi theo cậu.
Lần xuất hành này chỉ là vì một chuyện cỏn con không đáng nhắc đến, người có tâm chỉ cần nghe ngóng đôi chút là biết ngay, căn bản không cần bày ra trận thế này. Cũng không biết ca ca của cậu nghĩ gì mà lại làm như vậy cho cậu.
Ca ca cậu từng nói, nếu không nhìn thấu thì cứ xem kết quả trước, dù không đúng được mười phần thì cũng có thể đoán trúng năm, sáu phần… Nhưng sau khi xảy ra chuyện thì ai mà chẳng làm được Gia Cát Lượng, còn đoán trước kết quả thì lại chẳng được mấy ai.
May mà Cơ Vị Tưu biết kết cục trước nên có thể thấy được đại khái bảy, tám phần. Không biết sao cậu đột nhiên muốn thở dài một tiếng, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy thú vị. Mẫu hậu còn sống, trong nguyên tác Thụy Vương tạo phản mấy lần, cuối cùng chỉ bị phán ở tù chung thân. Còn cậu không tạo phản, nên không nghĩ ra được ca ca của cậu có lý do gì để giết cậu!
Nghĩ vậy, bốn bỏ lên năm nghĩa là ca ca cậu bảo cậu cứ làm màu đi! Nói không chừng hắn muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo đám đạo chích hãy yên phận thủ thường, đừng trêu chọc cậu thì sao?
“Điện hạ.” Phó thống lĩnh Thanh Huyền vệ Chu Thanh đứng ngoài rèm cửa bẩm báo một tiếng. Hắn không tiến vào, chỉ giải thích tỉ mỉ cho cậu biết sơ đồ phòng ngự chung quanh, thậm chí nhắc tới tình huống lỡ thuyền đắm chết người thì cậu nên trốn chỗ nào. Cơ Vị Tưu chống cằm bằng một tay, cười nói: “Ta biết rồi. Hôm nay bận cả ngày rồi, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. À phải rồi, ta nhớ trong Thanh Huyền vệ có mấy người giỏi bơi lội lắm nhỉ?”
“Vâng, điện hạ có mệnh lệnh gì?” Màn trúc che gương mặt Thụy Vương trở nên mờ ảo, tà dương như máu chiếu lên góc nghiêng của thiếu niên thân vương làm nổi bật vẻ đẹp rung động lòng người. Chu Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn nữa, chỉ khom lưng hỏi.
Cơ Vị Tưu ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi hai người tới đây.”
Chu Thanh vừa định xác nhận lại thì nghe đối phương lẩm bẩm: “Nếu giỏi bơi lội thì chắc chắn cũng sẽ biết câu cá chứ nhỉ? Vừa hay buổi tối dừng thuyền thì câu mấy con cá lên ăn…”
Chu Thanh hầu hạ Cơ Vị Tưu không phải lần đầu. Nghe vậy, hắn nhịn cười đáp vâng rồi cáo lui, nghĩ bụng phải mau chóng trở về hỏi xem ai giỏi bơi lội lại biết câu cá mới được… Nếu không được thì phái thêm hai người, không thể làm điện hạ mất hứng.
Mấy tên công tử ăn hại ngồi xe ngựa suốt hai canh giờ, sau đó lại lên thuyền tranh giành khoang thuyền với nhau, bây giờ mỗi người đã được dàn xếp chỗ ở, không còn tinh thần để chơi đùa nữa, bèn ở trong khoang của mình để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cơ Vị Tưu cũng vậy. Mặc dù cậu vẫn còn niên thiếu nhưng thói quen được bồi dưỡng nhiều năm vẫn khiến cậu buồn ngủ, bèn đi ngủ một giấc dưỡng sinh. Chưa được nửa canh giờ sau, cậu đã bị người hầu nhẹ giọng đánh thức. Cậu đi rửa mặt chải đầu, thay quần áo, lúc này cũng đã đến giờ ăn cơm.
Khi Cơ Vị Tưu ra phòng khách, ba người Trâu Tam, Trương Nhị và Cơ Lục đã tinh thần sáng láng đến đây, họ cũng lớn lên ở Yến Kinh từ nhỏ, hầu như chưa từng ra ngoài. Đồ ăn trên thuyền chủ yếu là cá tôm tươi, mặc dù cả nhóm đã quen ăn sơn hài hải vị nhưng gặp cá tôm tươi vừa bắt được, chế biến thành món ăn thì vẫn rất có khẩu vị.
Cơ Lục là Tam thiếu gia của Vương phủ tông thân, tên thật là Cơ Vị Miên, là đường huynh đệ của Cơ Vị Tưu. Tính ra thì hắn ta lớn hơn Cơ Vị Tưu một tuổi, có điều Hoàng tử sẽ không xếp thứ tự cùng tông thân, mà quan hệ giữa hai người cũng được coi là huynh đệ chí cốt. Trong cùng thế hệ chỉ có mấy người huynh đệ tỷ muội, hai người trạc tuổi nhau, tính nết lại còn hợp nhau, không chơi thân với nhau cũng khó. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thấy Trâu Tam và Trương Nhị đều nổi hứng uống rượu, hắn ta lặng lẽ chọc cánh tay Cơ Vị Tưu, khẽ hỏi: “Hôm nay sao vậy? Tự dưng lại bày trận thế lớn cỡ đó ở bên ngoài. Rốt cuộc vị kia bảo huynh đến Giang Nam làm gì?”
Cơ Vị Tưu uống hai ly rượu rồi ngừng, nết say rượu của cậu không được tốt cho lắm, nghe vậy thì cười đáp: “Còn có thể làm gì nữa, thả ta ra ngoài chơi chứ sao… Tiện đường thay mẫu thân của ta đi dâng hương ở mấy ngôi chùa linh thiêng, cầu bình an khỏe mạnh.”
“Chỉ vậy thôi ư?... Huynh tin á?” Cơ Lục hạ giọng thấp hơn: “Ta coi huynh như huynh đệ nên mới nói đấy nhé! Huynh cũng biết thân vương của triều ta không thể rời kinh mà… Có vẻ không đúng lắm đâu, huynh nhớ cẩn thận!”
“Chà.” Nét mặt Cơ Vị Tưu biếng nhác, trêu ghẹo: “Nếu thật là vậy thì huynh bị ta kéo xuống nước rồi…”
Cơ Lục chậc lưỡi: “Ta còn không biết huynh chắc? Huynh bảo bọn ta đi chơi thì đúng là đi chơi thật, làm gì nghĩ nhiều như vậy?... Có điều huynh gọi bọn ta đi cùng cũng tốt, một thân vương, một tông thân, lại thêm con cháu của một các lão và Hộ bộ Thị lang… Ta không tài nào tưởng tượng được kẻ nào dám đụng vào chúng ta.”
Với đội hình này, kẻ nào dám sinh lòng xấu xa thì chẳng khác nào thọ tinh thắt cổ - chê mình sống lâu quá!
Cơ Vị Tưu chớp mắt, dường như lúc này mới hoàn hồn, giật mình cười nói: “… Đúng thật nhỉ.”
Cậu cất giọng: “Chừa bụng lại đi, lát nữa chúng ta đi câu cá! Nghe nói cá mới câu lên nấu ăn mới ngon nhất…”
Mọi người đồng loạt đáp “được”, sau đó cười hì hì buông đũa, lại hào hứng đi ra mạn thuyền câu cá. Náo loạn suốt cả buổi, đến khi sắc trời hơi sáng mới giải tán. Dù sao ban ngày phải ngồi thuyền, mấy người bọn họ lại không quen ngồi thuyền nên thay vì bị say đến nỗi nôn mửa, chi bằng đi ngủ, cứ để mặc cho con thuyền lắc lư!
Một con bồ câu đưa thư bay qua chân trời.
Phó thống lĩnh Thanh Huyền vệ Chu Thanh thấy bồ câu đưa thư đã bay xa thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa định xoay người rời đi thì thấy cửa sổ khoang thuyền chính mở ra, một bàn tay thon dài cầm một con bồ câu trắng trẻo mũm mĩm thò ra ngoài. Chu Thanh sửng sốt, sau đó thấy gương mặt tuấn mỹ xuất chúng của Thụy Vương điện hạ.
“Điện hạ?”
Cơ Vị Tưu ngáp một cái, lười biếng hỏi: “Trùng hợp quá, ngươi cũng tới đây thả bồ câu hả?”
Chu Thanh cúi đầu hành lễ. Mặc dù hành vi bảo vệ Thụy Vương điện hạ nhưng lại gửi thư cho Thánh thượng này không phải là chuyện gì khó nói, nhưng bị bắt gặp tại trận vẫn khiến hắn xấu hổ đến nỗi không biết nên trả lời thế nào. Nhưng hắn không thể không trả lời, chỉ đành nghẹn một chữ: “Vâng.”
“Ừ, ta cũng thả.” Cơ Vị Tưu đặt bồ câu lên bệ cửa, con bồ câu ngờ nghệch nghiêng đầu nhìn cậu, không biết đường bay lên, bị cậu ghét bỏ búng một phát mới vẫy cánh bay, lảo đảo bay về hướng Yến Kinh.
Cơ Vị Tưu lại ngáp một cái: “Dù sao ngươi cũng thấy rồi, ngày mai chuẩn bị mấy con bồ câu cho ta. Bồ câu ta nuôi hình như không thông minh bằng các ngươi.”
Chu Thanh: “… Vâng!”
…
Bồ câu bay về đúng thời điểm Cơ Tố tỉnh dậy. Khánh Hỉ công công bưng lá thư vào rồi bẩm báo: “Bẩm Thánh thượng, bồ câu đưa thư của Chu thống lĩnh và tiểu điện hạ đã đến.”
Cơ Tố thản nhiên cầm thư lên đọc. Chỉ đọc lướt qua, hắn đã cảm thấy ấn đường giật giật.
Dùng bồ câu đưa thư chỉ truyền đạt tin tức có hạn. Thư của Cơ Vị Tưu là hai tờ giấy nhỏ, tờ thứ nhất viết chữ to, câu đầu tiên là: Mọi thứ vẫn ổn, ân cần thăm hỏi thánh an. Câu thứ hai là: tờ giấy thứ hai là thư báo bình an cho mẫu thân, làm phiền Hoàng huynh truyền đạt hộ!
Tờ giấy thứ hai viết chữ nhỏ chi chít, Cơ Tố nhìn lướt qua thì thấy trên giấy viết hôm nay chơi trò gì ăn cái gì, lại hỏi Thái hậu ăn cái gì chơi cái gì ngủ ngon giấc không, Hoàng huynh cho phép dùng nghi thức thân vương oai phong vô cùng, tôm cá tươi rất ngon đã sai người cưỡi ngựa đưa về Kinh Thành… vân vân và mây mây.
Cơ Tố khẽ hừ một tiếng, cuối cùng ném tờ giấy cho Khánh Hỉ: “Đưa đến cung Từ An.”
…
Chuyện bên lề
Cơ Vị Tưu: Mặc dù ta là cá ướp muối, nhưng ta vẫn biết mách phụ huynh nhé!