Cơ Vị Tưu còn tưởng mọi chuyện ổn thỏa hết rồi, nhưng nhìn bầu không khí này đi, nhìn người đàn ông này đi. Cậu đã ngồi lên cả đùi Cơ Tố, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thế mà Cơ Tố chỉ thả cậu ngồi xuống rồi bảo cậu nghỉ ngơi một lát chờ ăn cơm.
Rồi cứ thế quẳng cậu sang một bên để đi xem sổ con.
Cơ Vị Tưu định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy ánh mắt Cơ Tố giống như đang nói: Nếu nhàn rỗi quá thì có thể đến đọc tấu chương với ta.
Thế là Cơ Vị Tưu ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng cậu cũng không ngồi đực mặt ở đó chờ, mà báo với hắn một tiếng rồi ra chỗ vách ngăn lụa nằm.
Nói là nằm chứ thật ra cậu có ngủ được đâu. Cậu nằm trên giường La Hán, lấy quyển thoại bản không biết cậu đã giấu ở đây từ khi nào rồi từ từ ngấu nghiến, nhưng thực tế chẳng có chữ nào lọt vào đầu cả.
Trước kia Cơ Vị Tưu cảm thấy sở dĩ mỹ nhân kế có thể thành công là bởi vì đối tượng là những kẻ khù khờ ngu muội. Nhưng bây giờ cậu ngộ ra rồi, nó có tác dụng thật. Ít nhất bây giờ trong đầu cậu toàn là Cơ Tố, ngoài ra không còn gì khác.
Khoảng hơn nửa tiếng sau là đến giờ cơm, Cơ Vị Tưu đã ngửi được mùi đồ ăn, Cơ Tố thì vẫn đang tập trung xem sổ con, mãi đến khi Khánh Hỉ công công đi vào, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thánh thượng, đến giờ dùng bữa rồi ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play