Cơ Vị Tưu trêu hắn: “Hoàng huynh còn giấu thứ tốt không cho thần đệ xem đấy à?”
Cơ Tố thuận tay đặt tráp sang bên cạnh, Cơ Vị Tưu đột nhiên nhìn tay hắn, có lẽ ánh mắt kia quá lộ liễu, làm Cơ Tố đành phải hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”
Cơ Vị Tưu chưa kịp suy nghĩ gì đã buộc miệng thốt ra: “Nhìn Hoàng huynh đẹp.”
Cơ Tố khựng lại rồi nói: “Sau này sẽ cho đệ sau.”
Đối với Cơ Tố, câu này tương đương với lời giải thích, nếu như hắn nói ‘sau này cho sau’ thì có nghĩa là thứ này không phải trang sức của người khác rồi. Nếu không thì đã không thể tặng lại cho cậu được rồi... Ai lại đi tặng lại đồ bao giờ?
Vốn dĩ ban đầu Cơ Vị Tưu cũng không quan tâm lắm, tại Cơ Tố rất ít khi không cho cậu xem thứ gì, nên làm cậu bỗng thấy tò mò thôi. Sau khi nghe hắn nói như vậy thì cậu không nghĩ nhiều nữa, thản nhiên nắm tay hắn, mà Cơ Tố cũng để yên cho cậu vuốt ngắm tay mình.
Thật lâu trước kia cậu từng nhìn thấy Cơ Tố kéo cung bắn tên, dây cung bị hai ngón tay hắn kéo căng, mũi tên bay ra cắt ngang bầu trời. Còn bây giờ bàn tay đó lại đang ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cậu mà không mang chút vũ lực nào, thậm chí có phần ngoan ngoãn. Cơ Vị Tưu chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không kiềm lòng được mà cúi xuống hôn lên đầu ngón tay Cơ Tố.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play