Cậu hai Phan phũ phàng bán đứng đồng đội.

Mạnh Nam Chi suy nghĩ, ông Phan đã đích thân hỏi đến, chứng tỏ chuyện vốn chẳng to tát đã bị kẻ nhiều chuyện truyền ra ngoài. Vậy nên bọn họ buộc phải giải quyết chuyện này. Dù sao thể diện nhà họ Hoắc vẫn còn đó.

Hơn nữa, phía nhà họ Hạ chắc chắn sẽ càng xem trọng chuyện này hơn nhà họ Phan, thế nên họ càng không thể mặc kệ.

Vì vậy, điều ông Phan cần lúc này chính là thái độ, và một cách giải quyết.

Mạnh Nam Chi ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt vẩn đục của ông ta, bình tĩnh nói: “Chúng ta có thể chủ động đến xin lỗi. Dù cậu chủ nhà họ Hoắc có để bụng chuyện này hay không, thái độ chân thành của chúng ta chắc chắn không sai được. Biết đâu... còn có thể để lại chút ấn tượng.”

Phan Gia Vinh im lặng nhìn Mạnh Nam Chi vài giây, sau đó nhìn con trai út: “Biết phải làm gì chưa?”

Phan Thiếu Phàm gật đầu ngay: “Biết ạ.”

Phan Gia Vinh thấy anh ta lơ mơ còn chẳng thông minh bằng một vệ sĩ, chỉ biết thở dài, nhắc nhở: “Tốt nhất là khiến người ta nhớ được con, biết chưa?”

Khiến cậu chủ nhà họ Hoắc nhớ anh ta? Chuyện viển vông đúng không?

Dù biết không có khả năng, nhưng Phan Thiếu Phàm vẫn gật đầu: “Biết ạ.”

Bình thường họ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với nhà họ Hoắc. Nhà họ Phan làm vận tải đường thủy ở Hongkong, nhà họ Hoắc lại là trung tâm quyền lực ở nội địa, gần đây còn được chính phủ Hongkong mời đến đầu tư xây dựng bến cảng, tương lai chắc chắn sẽ còn giao thiệp nhiều hơn. 

Ngay khi biết về dự án này, Phan Gia Vinh đã gửi thiệp mời dự tiệc, nhưng đều bị trả lại nguyên vẹn. Cả Hongkong này, cũng chỉ có nhà họ Hạ mới mời được cậu chủ nhà họ Hoắc tham dự tiệc.

Nhà họ Phan bọn họ không có cả cái cớ để làm bàn đạp, nay có cơ hội thì nhất định sẽ nắm thật chặt.

Phan Thiếu Dương vốn đang ngồi thoải mái cũng từ từ thẳng người lên, đôi mắt sâu thẳm lướt qua bóng dáng mảnh mai kia, thoáng chốc trở nên u ám khó lường.

Vừa rồi anh ta còn thầm đắc ý vì thằng vô dụng kia đắc tội với nhà họ Hoắc, nhưng chỉ vài ba câu đã đảo ngược tình thế, đúng là... gặp may thật.

Sắc mặt Phan Gia Vinh dịu lại: “Mai dẫn con gái nhà họ Hà đi cùng, ba sẽ bảo trợ lý của anh con hẹn trước thời gian.”

Phan Thiếu Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

Phan Gia Vinh liếc nhìn ghế sofa phía sau bằng ánh mắt sắc bén. Ông ta biết hai anh em không hợp nhau, luôn ngấm ngầm đấu đá. Nhưng trước lợi ích của gia tộc, thứ ông ta muốn chính là đoàn kết.

Dù không muốn nhưng Phan Thiếu Dương vẫn phải tươi cười đáp: “Vâng ba, mai con sẽ sắp xếp.”

Phan Gia Vinh chỉ “ừm” một tiếng, lúc này đã buồn ngủ, chuyện cũng có hướng giải quyết, bèn chắp tay sau lưng, sải bước lên lầu.

Áp lực từ Phan Gia Vinh biến mất, nụ cười ngoan ngoãn của Phan Thiếu Phàm cũng tắt ngúm. Anh ta ngồi xổm thêm vài giây rồi đứng dậy, tùy tiện thả người lên sofa bên cạnh, bắt tréo một chân, chỉa mũi chân lên trên, ngẩng đầu nhìn Mạnh Nam Chi, ẩn ý nói: “Cô hiểu tâm tư ông già ghê nhỉ...”

Mạnh Nam Chi không đáp, nhìn anh ta day huyệt thái dương mà đổi chủ đề: “Cậu chủ, tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu nhé?”

Phan Thiếu Phàm nhếch mép, vung tay lên, bóng dáng thẳng tắp kia liền xoay người đi vào bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em tâm tư khó lường.

Đêm mưa giá lạnh, mùi thuốc súng dần lan tỏa khắp phòng khách.

Phan Thiếu Dương vô cảm nhìn đăm đăm kẻ đang ngửa đầu dựa vào sofa vài giây, ánh mắt thoáng vẻ u ám, cười khẩy: “Cậu đúng là may mắn thật.”

Phan Thiếu Phàm chẳng để tâm: “Đúng vậy, tôi trời sinh số đỏ mà.”

Phan Thiếu Dương sầm mặt, đứng lên chỉnh lại cổ áo: “Hi vọng cậu có thể đỏ mãi như thế.” Dứt lời, anh ta đi về phía nhà bếp.

Trong bếp lúc này, Mạnh Nam Chi tựa vào bệ bếp, bên cạnh là dì Lâm đang nấu canh.

Phan Thiếu Dương đi vào, ra hiệu với dì Lâm. Dì Lâm ngoan ngoãn lui ra ngoài, căn bếp rộng lớn chỉ còn lại hai người.

Mạnh Nam Chi gật đầu với anh ta: “Cậu Cả.”

Phan Thiếu Dương không nói gì, cứ thế nhìn cô. Mạnh Nam Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Dù sao chủ thuê của cô không phải anh ta, giữ lịch sự không để người ta nắm cán là được. Cô quay đầu nhìn nồi canh trên bếp.

Đèn sáng rực, hai người đều im lặng, không khí căng như dây đàn.

Chốc lát sau, Phan Thiếu Dương đút hai tay vào túi, bước đến bên cạnh cô, vải áo ở khuỷu tay sượt qua nhau, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.

Anh ta nói bằng tiếng phổ thông lưu loát: “Mạnh Nam Chi, cô thông minh như thế, theo thằng vô dụng kia chẳng phải phí tài sao? Chi bằng đổi chủ mới đi?”

Mạnh Nam Chi nhìn anh ta, gen nhà họ Phan đúng là không tệ. Phan Thiếu Phàm là kiểu cậu ấm ăn chơi với vẻ lãng tử, khí chất bất cần như trong phim xã hội đen Hongkong những năm 90. 

Còn Phan Thiếu Dương có mái tóc vuốt ngược gọn gàng, chỉ là trán anh ta không đẹp bằng em trai mình, thiếu đi vẻ bảnh bao. Vì giữ chức Tổng giám đốc Phan Thị, anh ta thể hiện rất rõ ràng khí chất hơn người của kẻ đứng trên cao.

Cùng là người nắm quyền thế, không hiểu sao Mạnh Nam Chi lại nhớ đến người đàn ông trước thang máy ban chiều. Nhưng anh không có kiểu hơn người khó ưa này, mà là...

Tiếng nước sôi sùng sục khiến Mạnh Nam Chi hoàn hồn, buồn bực cau mày, quay người tắt lửa rồi mở nắp nồi, cầm muỗng múc canh.

“Cậu Cả muốn tôi đổi chủ nào đây?” Giọng cô rất nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc.

Phan Thiếu Dương nhướng mày, trong mắt thoáng vẻ hứng thú. Anh ta hơi lùi lại, dựa vào đảo bếp, ánh mắt hờ hững quan sát cô gái trước mắt.

Phải thừa nhận rằng dù mặc một bộ vest đen cứng nhắc, tóc búi gọn gàng, nhìn qua có vẻ tẻ nhạt, nhưng ở cô lại hội tụ nét thanh lịch và trang nhã của một người đẹp phương Đông.

Cô không có gương mặt trái xoan thịnh hành hiện nay, mà là gương mặt cấu trúc xương với tỉ lệ hài hòa. Nét mặt thanh tú, mày rậm môi đỏ, trang điểm nhẹ, thậm chí còn không chuốt mascara hay phấn mắt, chỉ đánh nhẹ một lớp nền rồi tô son là xong, vậy mà vẫn toát lên vẻ đẹp đầy cuốn hút. 

Ánh mắt anh ta dừng lại bên gò má cô trong chốc lát, rồi nhếch môi: “Cậu ta trả cô bao nhiêu, tôi có thể trả gấp đôi. Hơn nữa...” Anh ta đưa tay chạm vào gò má cô: “Cô còn có thể theo tôi xuất hiện ở các sự kiện, mở rộng mạng lưới quan hệ, chứ không phải đứng canh cửa, làm công việc vệ sĩ vừa mệt vừa nguy hiểm.”

Mạnh Nam Chi dứt khoát ngoảnh mặt sang bên, đồng thời bê khay sứ có bát canh nóng, mặt không đổi sắc, xoay người rời đi, bỏ lại cánh tay đeo đồng hồ da cá sấu lơ lửng giữa không trung, cùng với vẻ mặt thoáng cứng lại của chủ nhân nó.

Mạnh Nam Chi không quay đầu: “Lương cao đúng là hấp dẫn thật, nhưng cậu Cả đánh giá bản thân cao quá rồi. Tôi không định nhảy việc, càng không định nhảy sang chỗ cậu.”

Phan Thiếu Dương: “...”

Anh ta cười khẩy, đầu lưỡi tì lên vòm họng, ánh mắt thoáng vẻ giận dữ.

Đúng là chủ nào tớ nấy, đáng ghét như nhau.

Mạnh Nam Chi biết rõ tính của cậu cả nhà họ Phan. Không phải cô cố ý chọc giận anh ta, mà so với cậu Hai, cậu Cả khó đoán và nguy hiểm hơn nhiều. Đặc biệt là sư huynh từng nhắc tới, tay anh ta e là không sạch sẽ gì.

Vả lại cô không ở lại Hongkong lâu, sẽ quay về Bắc Kinh xa xôi khi nhiệm vụ kết thúc. Anh ta có giỏi cỡ nào cũng chẳng với tay tới được. Mà trong thời gian còn ở đây, cô đại diện cho cậu Hai.

Cậu Cả và cậu Hai vốn đã có xích mích không thể hòa giải, thêm chút thù hằn này cũng chẳng đáng là bao.

Cô bưng khay vào phòng khách, đặt lên bàn bên cạnh cậu Hai: “Cậu chủ, canh giải rượu xong rồi.”

Phan Thiếu Phàm nhắm mắt tựa vào sofa, khẽ “ừ” một tiếng.

Có tiếng bước chân đến gần, anh ta mở mắt, chạm ngay ánh mắt và sắc mặt khó coi của Phan Thiếu Dương vừa bước ra từ bếp.

Mấy giây sau, Phan Thiếu Dương rời mắt đi, cầm chiếc cốc, thong thả lên tầng.

Phan Thiếu Phàm bĩu môi, cười khẽ rồi nhìn cô gái bên cạnh, tò mò: “Gã bám đít này nói gì với cô vậy? Sao mặt mày trông khó coi thế?”

Mạnh Nam Chi lùi lại đứng sau sofa, thuật lại những lời vừa rồi.

“Anh ta hào phóng thật, trả hẳn gấp đôi cơ đấy...” Phan Thiếu Phàm cầm bát ngọc trong khay, ngón tay gõ nhẹ lên mép bát.

Mạnh Nam Chi cúi đầu: “Cậu yên tâm, dù hợp đồng hết hạn, tôi cũng không sang bên cậu Cả đâu. Huống hồ tôi đã đắc tội với cậu ấy rồi, sang đó cũng chỉ chuốc khổ thôi.”

Phan Thiếu Phàm nâng mí mắt, dịu dàng nhìn cô: “Cô đấy, sợ gì chứ, tôi đã nói gì đâu nào.”

Mạnh Nam Chi: “...”

Cô đã từng nếm trải nụ cười giấu dao của cậu Hai rồi, tất nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Phan Thiếu Phàm thôi nhìn, thổi canh, uống cạn rồi đặt bát vào khay, đứng lên: “Nghỉ sớm đi, mai còn phải đi xin lỗi đấy.”

“Cậu chủ nghỉ sớm đi.” Mạnh Nam Chi đáp.

Đợi đến khi anh ta rời khỏi phòng khách, cô mới thả lỏng cơ thể căng cứng, vừa định dọn khay thì dì Lâm ra khỏi phòng: “Để tôi, để tôi.”

Mạnh Nam Chi bèn buông tay, chúc dì Lâm ngủ ngon rồi quay người đi về phía nhà ăn của người làm. Bên trong còn vài chiếc bánh mì, cô cầm một cái, tiện thể lấy thêm chai nước suối, sau đó đi thẳng đến phòng dành cho vệ sĩ ở tầng một.

Phòng vệ sĩ của dinh thự nhà họ Phan nằm ở phía sau khu phòng cho người làm. Mấy gian khác là vệ sĩ thân cận của ông Phan và cậu Cả ở. Bên cậu Hai hiện tại chỉ có mình cô, vậy nên phòng rất rộng rãi.

Mạnh Nam Chi đóng cửa, cởi bộ vest đắt tiền treo vào tủ, sau đó tắm rửa. Tắm xong, cô ngồi bên giường, lấy điện thoại ra xem.

Lương tháng trước đã được chuyển đủ, trừ đi hai mươi nghìn tiền thưởng bị trừ thì còn lại tám mươi ngàn. Cô cho mười nghìn vào thẻ tín dụng, giữ lại vài nghìn để dùng, còn lại chuyển hết vào tài khoản của sư phụ.

Sau khi đến Hongkong cô mới có đủ khả năng đổi một viện dưỡng lão tốt hơn, có dịch vụ chăm sóc ban ngày cho sư phụ.

Ở xa, cô không thể chăm sóc cho ông, nhưng dịch vụ này có y tá và chuyên viên chuyên nghiệp phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho ông, cũng thuận tiện đưa ông đến bệnh viện định kỳ để chạy thận, tiêm thuốc và uống thuốc đúng giờ. 

Mặc dù giá cả đắt đỏ, nhưng sư phụ vất vả cả đời, nuôi cô khôn lớn, cô cũng mong những năm cuối đời, dù phải chịu bệnh tật thì ông vẫn có thể an hưởng cuộc sống.

Hi vọng tháng này cậu Hai không giở trò nữa.

Xin đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play