Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nam Chi dậy đúng giờ, cầm điện thoại lên xem, không có tin nhắn nào cả.
Cô vén chăn xuống giường, mở cửa sổ. Hình như đêm qua có mưa nhỏ, tàu lá chuối đối diện ướt đẫm.
Mạnh Nam Chi hít sâu một hơi, bước chân trái ra, hạ trọng tâm, đùi song song với mặt đất, hai tay nắm thành quyền đặt ngang hông. Giữa cảnh đẹp ở vườn hoa sau dinh thự, cô đứng tấn nửa tiếng, sau đó luyện thêm một bài quyền, khi tinh thần hoàn toàn sảng khoái mới đi vệ sinh cá nhân.
Hôm nay cô vẫn mặc sơ mi trắng và vest đen như mọi khi, tóc búi gọn ra sau, chỉ dặm chút phấn và tô son.
Sau khi đảm bảo mọi thứ ổn thỏa, cô đến nhà ăn cho người làm, lấy một phần bánh mì vừa ra lò cùng sữa, lặng lẽ ăn hết rồi mới ra ngoài.
Hôm nay dinh thự nhộn nhịp hơn hẳn, giúp việc đi qua đi lại, người chuẩn bị bữa sáng, người dọn dẹp phòng khách, người thay hoa hồng mới vào bình.
Buổi sáng ở vịnh Thiển Thủy không khí trong lành, cây cối sau cơn mưa tỏa ra mùi thơm tự nhiên.
Phan Gia Vinh ăn vận chỉnh tề, chống gậy từ trên lầu xuống. Thấy Mạnh Nam Chi, ông ta ra hiệu cho trợ lý phía sau báo lại lịch hẹn.
Phan Gia Vinh hiện đang giữ chức cao nhất trong Phan Thị hàng hải. Hồi còn trẻ, ông ta theo ông cụ Phan chinh chiến khắp đại dương. Mấy mươi năm trời ngược xuôi trên biển, giờ chỉ mới ngoài năm mươi nhưng hai bên tóc mai đã bạc trắng, chân cũng không còn linh hoạt.
Ông Trương trước đây từng là tài xế riêng của ông cụ Phan, về sau mới theo Phan Gia Vinh làm trợ lý, thậm chí còn lớn tuổi hơn cả ông ta.
Hiện tại, ông Trương cũng là quản gia lớn nhất trong dinh thự, bình thường theo Chủ tịch đến công ty, lúc về dinh thự thì quản lý hết mọi chuyện, từ người làm đến vệ sĩ.
Mạnh Nam Chi gọi: “Chú Trương.”
Ông Trương khẽ đáp, sau đó báo lại thời gian và địa điểm mà cậu Cả đã hẹn, rồi nhắc nhở: “Phải đảm bảo cậu Hai có mặt đúng giờ tại văn phòng Hội đồng Quản trị Tập đoàn Hoắc Nguyên. Nếu chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thì cô đừng nghĩ đến tiền thưởng tháng này nữa.”
Mạnh Nam Chi cúi đầu, hít sâu một hơi, đáp lời. Đợi hai bóng người khuất hẳn, cô mới quay người lên tầng ba, gõ cửa phòng cậu Hai.
Bên trong vang lên hai tiếng mơ hồ, cô xoay người đứng chờ một bên.
Cửa phòng đối diện bật mở, cậu cả Phan mặc vest nâu, tay cầm điện thoại bước ra. Thấy cô đứng đó, anh ta hơi khựng lại, cười mỉa rồi xuống lầu.
Mạnh Nam Chi chẳng bận tậm, vẫn đứng yên.
Mười mấy phút sau, cửa bật mở, cậu Hai vẻ mặt ngái ngủ bước ra. Tóc đuôi sói đã được chải chuốt gọn gàng, anh ta mặc bộ vest xám cao cấp, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, cà vạt chưa thắt.
Cô đang định nhắc nhở thì ngay sau đó, áo vest và cà vạt bị ném qua. Mạnh Nam Chi vội bắt lấy, theo anh ta xuống lầu.
Giúp việc đã bày biện bữa sáng, Phan Thiếu Phàm vừa ngồi xuống, bên ngoài dinh thự chợt có tiếng ồn. Anh ta bực dọc ngước mắt, tặc lưỡi.
Mạnh Nam Chi xoay người, bước ra ngoài.
Trước dinh thự là bãi cỏ rộng lớn xanh mướt, dọc theo mép bãi cỏ là hàng dừa cao vút. Gió nhẹ thổi qua, lá dừa đung đưa.
Ánh nắng ban mai len qua kẽ lá, chiếu xuống chiếc Ferrari màu hồng đỗ ngay trước dinh thự.
Mạnh Nam Chi nhận ra là xe của Hà Hân Duyệt, bèn đi tới mở cửa.
Hà Hân Duyệt bước xuống một cách duyên dáng, xách túi xách, kiêu kỳ vẫy tay: Hi, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, cô Hà.” Mạnh Nam Chi đóng cửa xe: “Cô ăn sáng chưa?”
Hà Hân Duyệt uyển chuyển đi vào dinh thự, Mạnh Nam Chi theo sau: “Cậu Hai đang ăn sáng, nếu cô chưa ăn, tôi chuẩn bị cho cô một phần.”
“Không cần đâu.” Hà Hân Duyệt đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống sofa.
Dì Lâm mang đến một tách trà nóng, nhưng cô chiêu nũng nịu đòi đổi thành trà sữa, sau đó mới tao nhã nhấp một ngụm.
Thấy cô ta không để ý đến mình nữa, Mạnh Nam Chi bèn xoay người định vào nhà ăn, nhưng cô ta bỗng quay đầu, nói bằng tiếng phổ thông: “Hôm qua cảm ơn cô nhé.”
Mạnh Nam Chi sững lại, hiểu cô ta đang cảm ơn vì hôm qua cô kịp thời bắt lấy thỏi son.
Nếu khi đó cô không bắt được, thì hôm nay không chỉ đơn giản là đi xin lỗi nữa, mà là trực tiếp đền mạng.
Cô lắc đầu: “Đây là việc tôi nên làm.”
Hà Hân Duyệt nghe cô nói tiếng phổ thông trôi chảy, không khỏi ngước mắt nhìn.
Trước đây không để ý, giờ nhìn kỹ, cô ta mới nhận ra vệ sĩ của Phan Thiếu Phàm có vẻ ngoài không quá nổi bật, nhưng cấu trúc xương mặt rất đẹp, dáng cao, chân dài, thuộc kiểu càng nhìn càng cuốn hút.
“Cô là người Bắc Kinh à?”
“Dạ không.” Mạnh Nam Chi đáp: “Nhưng tôi từng học đại học ở đó.”
Mắt Hà Hân Duyệt sáng lên: “Vậy sau này tôi theo cô học tiếng Bắc Kinh nhé.”
Mạnh Nam Chi vội đính chính: “Tôi cũng không giỏi tiếng Bắc Kinh lắm đâu.”
“Nhưng cô nói nghe hay mà.” Hà Hân Duyệt nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
Mạnh Nam Chi nhất thời không biết đáp thế nào.
Không biết Hà Hân Duyệt nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: “Cô biết bao nhiêu về cậu chủ nhà họ Hoắc?”
“Cái này... tôi thật sự không biết.”
Hà Hân Duyệt bĩu môi, có vẻ không cam tâm: “Vậy anh ta có vợ chưa?”
“Hình như... vẫn chưa?”
Mạnh Nam Chi không chắc lắm. Dù sao mấy cô chiêu từng thuê cô luôn dò hỏi tin tức về nhà họ Hoắc, đặc biệt là những sự kiện mà cậu chủ nhà họ Hoắc sẽ xuất hiện. Tuy chưa lần nào thành công, nhưng các cô chiêu nhà giàu đều rất coi trọng thể diện, nên chắc là chưa kết hôn.
“Thật à?” Hà Hân Duyệt vui vẻ hẳn, mặt đầy xao xuyến.
Mạnh Nam Chi lý trí nhắc nhở: “Có thể người ta đã có bạn gái rồi.”
“Ồ...” Hà Hân Duyệt không mấy bận tâm, hỏi tiếp: “Phải rồi, cô cứ làm vệ sĩ cho Phan Thiếu Phàm mãi à? Hay là cô đổi sang dạy tôi tiếng Bắc Kinh đi.”
Mạnh Nam Chi chỉ có thể nở nụ cười bất lực.
“Dạo này sao thế nhỉ, hết người này tới người kia muốn cướp vệ sĩ của tôi.” Giọng nói biếng nhác của Phan Thiếu Phàm truyền tới.
Hai người quay đầu nhìn. Anh ta vẫn chưa khoác áo vest, hay thắt cà vạt, chỉ mặc mỗi sơ mi trắng cẩu thả.
Hà Hân Duyệt bĩu môi chê bai: “Ai không biết còn tưởng anh vừa bò ra từ đám phụ nữ nào đấy.”
Phan Thiếu Phàm tức cười: “Vốn định nói nếu cô muốn học tiếng Bắc Kinh thì tôi sẽ để cô ấy dạy cô mấy ngày, giờ thì một phút cũng đừng hòng.”
Anh ta ngồi xuống, trầm giọng ra lệnh: “Mạnh Nam Chi, lại đây.”
Mạnh Nam Chi hơi nghiêng người chào Hà Hân Duyệt đang sắp nổi giận, sau đó đi ra sau lưng Phan Thiếu Phàm.
Hà Hân Duyệt hít sâu vào, không chấp nhặt với anh ta: “Khi nào chúng ta đến tập đoàn Hoắc Nguyên?”
“Ồ? Hẹn bên tập đoàn à?” Anh ta liếc ra sau.
Mạnh Nam Chi gật đầu: “Vừa rồi tôi chưa kịp nói với cậu, thời gian cậu Cả hẹn rất ngắn, chỉ có hai mươi phút, vào lúc 10h20, mong cậu đến đúng giờ.”
“Hai mươi phút?” Phan Thiếu Phàm và Hà Hân Duyệt đều ngạc nhiên nhìn Mạnh Nam Chi.
“Cô chắc là anh ta không đặt lịch cho tôi đi vệ sinh chứ?”
Mạnh Nam Chi bất lực: “Thời gian của ngài Hoắc quý giá, mỗi phút mỗi giây đều hái ra tiền khủng, có thể dành ra hai mươi phút nghe cậu xin lỗi đã là rất...”
Cô tìm từ: “Rất nể mặt nhà họ Phan rồi.”
Phan Thiếu Phàm đau đầu day huyệt thái dương, hai mươi phút thật sự khó quá rồi đấy.
Nếu anh ta là phụ nữ thì dễ, cùng lắm là nhào thẳng vào. Nhưng vấn đề là anh ta là đàn ông, hơn nữa ở đó là công ty, chỉ có thể thể hiện năng lực kinh doanh, mà anh ta làm quái gì có thứ đó chứ.
Nhưng hết cách, ông già đã ra lệnh, điều duy nhất anh ta có thể làm là tỏ rõ sự áy náy qua lời xin lỗi quan trọng nhất, còn những chuyện khác tính sau.
9h20, chiếc Sprinter rời khỏi vịnh Thiển Thủy.
Phía xa, những cơn sóng xanh biếc nhấp nhô lấp lánh, từng con tàu trôi nổi trên mặt biển.
Giữa đường kẹt xe vài phút, lúc đến quảng trường Trung Hoàn thì đã gần 10h.
Văn phòng đại diện của Tập đoàn Hoắc Nguyên tại Hongkong nằm ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại Trung Hoàn. Chú Tống dừng xe bên quảng trường, Mạnh Nam Chi xuống xe, đưa mắt nhìn quanh, sau đó kéo mở cửa sau.
Hà Hân Duyệt tao nhã xuống xe, Phan Thiếu Phàm theo sau. Lúc này, cà vạt và áo vest của anh ta đã chỉnh tề, trông rất lịch lãm, tóc cũng được chải gọn ra sau.
Hai người mỗi người cầm một món quà tinh xảo, lần lượt đi vào tòa nhà chọc trời.
Mạnh Nam Chi theo sau, đeo tai nghe nhỏ màu đen.
Đến quầy lễ tân, Phan Thiếu Phàm đưa giấy hẹn, sau đó yên lặng chờ đợi.
Vài phút sau, một người đàn ông trẻ bước ra từ khu vực thang máy, lịch sự mời Phan Thiếu Phàm và Hà Hân Duyệt lên tầng, sau đó lướt mắt qua cô gái mặc đồ vệ sĩ.
Mạnh Nam Chi lập tức dừng bước, hai tay đan lại đặt trước bụng, đứng thẳng tắp, nhìn bóng lưng họ đi xa.
Phan Thiếu Phàm quay đầu nhìn nhưng không nói gì, theo người đàn ông trẻ đi về phía sảnh thang máy.
Cho đến khi họ hoàn toàn khuất bóng, Mạnh Nam Chi mới rời khỏi tòa nhà.
Chiếc Sprinter vẫn đỗ cạnh quảng trường, cô đi tới ngồi vào ghế phụ lái. Chú Tống khởi động xe, chuyển đến tầng hầm B1 của bãi đỗ xe Trung Hoàn.
Bãi đỗ xe chật kín, đi một vòng lớn cũng không tìm thấy chỗ trống, họ đành phải xuống thêm một tầng.
Tầng này đỗ đầy xe sang, toàn là Ferrari, Bentayga, Cullinan, Bugatti... Chiếc Sprinter của họ trông như một cậu em lạc vào giữa hội anh lớn.
Chú Tống lái xe hơn hai mươi năm cũng trở nên cẩn thận hơn. Vài phút sau, cuối cùng cũng thấy một chỗ trống, xe tiến vào đỗ lại, hai người yên lặng ngồi trong xe đợi.
Trong khi đó, Phan Thiếu Phàm và Hà Hân Duyệt theo trợ lý lên tầng cao nhất, được mời vào một phòng họp chờ đợi.
Phòng họp không lớn lắm, nhưng rất gọn gàng sáng sủa. Giữa bàn họp dài là một hàng trầu bà xanh mướt, bên ngoài cửa sổ kính sát đất là cảng Victoria lấp lánh sóng nước.
Trợ lý mang trà cho họ, nói: “Sếp hiện đang bận, xin đợi một lát.” Sau đó lui ra ngoài.
Hai người ngồi trong phòng họp, nhất thời lặng thinh.
Trợ lý vừa rời đi liền lên tầng trên cùng của căn hộ thông tầng, gõ cánh cửa văn phòng duy nhất.
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói trầm thấp.
Trợ lý đẩy cửa đi vào, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc rộng lớn ngước mắt, kính không gọng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ bên ngoài cửa sổ.
Chiếc áo sơ mi đen cao cấp vừa người ôm lấy cơ thể rắn chắc, cà vạt màu xanh đậm được thắt chỉnh tề, đủ che đi yết hầu, toát lên khí chất xuất chúng.
Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn rồi cụp mắt.
“Sếp.” Trợ lý báo cáo: “Cậu Hai của Phan Thị hàng hải và cô chủ của Hà Thị châu báu đến xin lỗi ngài.”
Trợ lý tên Thẩm Triết, là trợ lý hành chính của văn phòng Hội đồng Quản trị. Ngoài anh ta ra, còn một trợ lý đặc biệt tên Giang Hoài Bính, và một trợ lý sinh hoạt kiêm stylist tên Levi.
Hôm qua cả ba người đều theo sếp đi dự tiệc rượu, tất nhiên biết hai người này đến xin lỗi vì chuyện gì.
Nói thật, anh ta làm trợ lý cho sếp nhiều năm, chưa từng thấy ai dám gọi sếp là “đồ ngoại lai”.
Đừng nói là không có, ngay cả trên đất Bắc Kinh, bất kể đi đến đâu thì sếp cũng được chào đón nồng nhiệt, được lấy lòng hết mực.
Dù có dính dáng hay không, ai cũng tìm cách lấn tới trước mặt sếp để thể hiện, mong kiếm thêm tài nguyên và vốn liếng để khoe khoang.
Chỉ là sếp luôn khiêm tốn, thật sự không ai có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp vệ sĩ để tiếp cận vô cớ.
Nhưng hôm qua sếp cũng lạ thật, cửa chính của sảnh tiệc không đi, lại đi cửa bên ồn ào đông người, còn suýt bị một thỏi son đâm trúng.
Tất nhiên, anh ta biết với bản lĩnh của sếp thì không thể bị đâm trúng, nhưng cũng nguy hiểm thật.
Ánh mắt Hoắc Cẩm Tây hơi sững lại, sau đó anh ngước nhìn: “Chỉ hai người?”
Thẩm Triết khó hiểu, đáp: “Vâng.”
Đúng mà, hôm qua chẳng phải chỉ có hai người này có mắt như mù gọi sếp là “đồ ngoại lai” sao?
Anh ta nhìn sếp, không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy khí thế của sếp càng lạnh lùng hơn.
Hoắc Cẩm Tây không nói nữa, ngón tay khẽ cử động, ánh bạc trên chiếc nhẫn ở ngón út lóe lên. Anh hờ hững đậy nắp bút, thờ ơ nói: “Vậy thì để họ đợi đi.”
Thẩm Triết hiểu ý, lấy máy tính bảng ra báo cáo lịch trình tiếp theo: “10h30 ngài có cuộc họp triển khai đầu tư với giám đốc khu vịnh Đông; 11h20 có cuộc họp trực tuyến với lãnh đạo cấp cao chi nhánh Anh; 12h có bữa trưa với giám đốc Sở Giao thông Hongkong để đàm phán về dự án hợp tác hạ tầng giao thông khu vực bến cảng...”
Hoắc Cẩm Tây thả bút xuống, ngửa đầu dựa vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, im lặng nhìn ra cửa sổ.
Còn lâu mới đến 10h30, đã là lời xin lỗi vô nghĩa, anh dùng thời gian này để dưỡng thần còn hơn.
Anh hoàn toàn chẳng để tâm đến câu “đồ ngoại lai” kia, còn tại sao lại để trợ lý nhận lời hẹn của Phan Thị...
Có lẽ là... muốn nhìn thấy cô ấy thêm một lần.
Hoặc có lẽ... chỉ để xác nhận lại lần nữa.
Rốt cuộc cô ấy có phải là cô hay không?