Để bắt được thỏi son, Mạnh Nam Chi gần như nghiêng cả nửa người sang, cực kỳ gần với người vừa đến, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt thiên về tông lạnh trên cơ thể anh, tựa như băng tuyết trên đỉnh núi, tan chảy thành dòng nước suối tinh khiết, len lỏi qua cánh rừng tùng bách rậm rạp.

“Ông chủ!”

“Ông chủ!”

“Sếp!”

Mấy vệ sĩ và trợ lý hoảng hốt đuổi tới.

Người đàn ông cụp mắt, tùy ý nhấc đầu ngón tay, tiếng ồn lập tức im bặt.

Mạnh Nam Chi cao 1m72, đi thêm giày cao gót thì đã rất cao rồi, nhưng người đàn ông này còn cao hơn cả cô.

Trong tầm mắt, cô nhìn rõ yết hầu khẽ chuyển động lên xuống bên dưới lớp da mỏng. Sự nam tính mạnh mẽ bủa vây, cô vội lùi lại, sau đó bình tĩnh xoay người, đặt thỏi son trước mặt cô Hà, rồi lặng lẽ lui về đứng sau cậu hai Phan.

Hà Hân Duyệt đang tức điên, nhưng khi nhìn sang bóng dáng cao lớn kia thì lập tức im bặt. Đến lúc nhìn rõ gương mặt của người đó, hai mắt cô ta sáng rỡ, cứ thế ngây ra.

Phan Thiếu Phàm ngậm điếu xì gà, nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên. Người này cao đấy, khí chất cũng mạnh mẽ.

Anh ta còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì Hà Hân Duyệt đã xấu hổ quay lại, ghét bỏ trừng anh ta, sau đó chỉ người đàn ông, nói bằng tiếng Quảng: “Thấy chưa, tôi có lấy chồng thì cũng chỉ lấy anh ấy thôi!”

Nghe vậy, người đàn ông vốn đang định bước đi thì dừng lại, lướt mắt nhìn cô chiêu kiêu ngạo, giọng trầm thấp: “Xin lỗi, tôi không có ý định lấy vợ.”

Tiếng phổ thông chuẩn mực, còn pha lẫn một chút giọng Bắc Kinh cuốn hút.

Mạnh Nam Chi từng ở Bắc Kinh vài năm, nghe vậy không khỏi liếc nhìn.

Hà Hân Duyệt sững sờ, đổi sang tiếng phổ thông kiểu Hongkong: “Tại sao?”

Phan Thiếu Phàm ngồi trên sofa không cam tâm bị ngó lơ, bèn chêm một câu tiếng Quảng: “Đã nói không muốn lấy rồi còn hỏi tại sao.”

Người đàn ông cười nhạt, không đáp mà sải bước đi về phía trước, lạnh lùng chẳng quan tâm đến ai.

Trợ lý phía sau anh rất tinh mắt, trả lời: “Xin lỗi cô, ông chủ của chúng tôi thích yên tĩnh.”

Nhóm người đi qua, Hà Hân Duyệt mới chậm chạp phản ứng lại, nhận ra mình bị chê ồn ào, lập tức nổi giận, quát: “Đồ ngoại lai đáng ghét!”

Phan Thiếu Phàm cười ha hả: “Cô xem đi, đến cả người ngoại lai cũng không thích cô.”

“Cút đi!”

Mạnh Nam Chi nghe họ cãi nhau, mắt nhìn về phía trước. Ở đây là cửa bên của sảnh tiệc, thông thường, vệ sĩ và trợ lý đều đợi ở khu vực nghỉ bên ngoài, không biết sao người đàn ông kia lại đi vào từ hướng này?

Phía trước, nhân viên kéo mở cửa bên sảnh tiệc, lộ ra ánh sáng rực rỡ, khung cảnh xa hoa. Một bóng dáng cao ráo, tay cầm ly rượu xuất hiện ở cửa.

Nếu Mạnh Nam Chi không nhìn nhầm, đó chính là ông chủ của khách sạn này, trùm bất động sản Hongkong, người đứng đầu hiện tại của Tập đoàn Hạ Thị.

Khi nhóm người kia, bao gồm cả vệ sĩ đều bước vào, cánh cửa đóng lại, cô mới cúi người, báo cáo lại cho Phan Thiếu Phàm.

Phan Thiếu Phàm đang cười cợt thì khựng lại, bóp tắt điếu xì gà, ném phần còn lại cho Mạnh Nam Chi, sau đó lôi chiếc áo vest đen trong túi giấy ra, khoác lên người.

Vừa thắt cà vạt xong, anh ta đã từ một cậu ấm ăn chơi trở nên ngời ngời khí chất.

Phan Thiếu Phàm chỉnh lại cổ áo vest, bước đến bên Hà Hân Duyệt, nhấc khuỷu tay lên, nhướng mày nói: “Cùng đi nhé?”

Hà Hân Duyệt mím môi, cuối cùng vẫn giữ thể diện, khoác cánh tay anh ta, cùng vào sảnh tiệc.

Mạnh Nam Chi xách túi giấy rỗng, nhìn họ vào trong, sau đó mới ngồi xuống sofa chờ đợi.

*

Tiệc kết thúc vào hơn mười một giờ đêm, gió đã lặng, không khí mang theo vị mặn.

Mạnh Nam Chi đã báo trước với tài xế, vừa thấy Phan Thiếu Phàm ra thì lập tức tiến lên: “Cậu chủ.”

Phan Thiếu Phàm không nói gì, hẹn thời gian bữa tiệc tiếp theo với mấy cậu ấm đằng sau. Sau đó, anh ta ngả ngớn vừa đi về phía thang máy, cởi áo vest vắt lên vai, một tay kéo lỏng cà vạt, điệu bộ bất cần, rồi mới liếc cô một cái.

Biết anh ta muốn hút xì gà, nhưng Mạnh Nam Chi không nhúc nhích. 

Phan Thiếu Phàm nhìn cô chằm chằm vài giây, cười khẩy một tiếng, cũng không ép buộc.

Ra khỏi cửa khách sạn, gió đêm mang theo hơi nước mưa thổi qua.

Một chiếc Roll-Royce Phantom đen gắn biển số xanh trắng, với số 8 màu đen trên nền trắng, từ từ lái đến rồi dừng ngay trước cửa. Tài xế mặc đồng phục bước xuống, yên lặng chờ đợi.

Mưa bay lất phất, đảo xanh giữa quảng trường càng thêm tươi mát. Hàng loạt xe sang đỗ xung quanh, các tài xế và vệ sĩ cầm ô đứng chờ, không có chiếc nào lái thẳng lên đón.

Mạnh Nam Chi nhìn thấy chiếc Mercedes Sprinter đang chờ phía trước bên trái quảng trường thì bật ô, giơ lên, nhắc nhở: “Cậu chủ, xe ở bên kia.”

Phan Thiếu Phàm nhìn theo ánh mắt cô. Đất lát gạch ướt sũng, phản chiếu ánh đèn đêm mờ ảo, anh ta bực bội tặc lưỡi.

Không có xì gà để hút, lại còn phải lội qua nền đất ướt, Mạnh Nam Chi biết cậu ấm lại nổi tính soi mói rồi.

Cô vừa định an ủi thì các cậu ấm cô chiêu đang chào tạm biệt phía sau bỗng im bặt. Hai hàng nhân viên mặc đồng phục, đeo găng tay trắng từ trong khách sạn bước ra, lịch sự mời các vị khách còn đứng trước cửa, bao gồm cả Mạnh Nam Chi và Phan Thiếu Phàm, lui sang một bên.

Lúc này, sắc mặt Phan Thiếu Phàm đã cực kỳ khó coi. Mạnh Nam Chi khẽ kéo anh ta, thấp giọng nói: “Cậu chủ, đi thôi.”

Giọng cô dịu dàng ôn hòa, khiến Phan Thiếu Phàm bình tĩnh hơn, miễn cưỡng đi vào dưới tán ô của cô.

Dù nhà họ Phan được xem là ông trùm hàng hải ở Hongkong, nhưng vẫn còn rất nhiều gia tộc quyền lực hơn họ. Ngay cả khách sạn Kinh Cảng của nhà họ Hạ cũng chuẩn bị kỹ càng thế này, xem ra là nhân vật có thế lực hơn bọn họ nhiều.

Mạnh Nam Chi cầm ô, dẫn cậu hai Phan bước vào màn mưa.

Chỉ cần vài bước là đến chiếc Sprinter, cô mở cửa sau, đợi Phan Thiếu Phàm lên xe. Khi vừa định đóng cửa, bên trong truyền ra giọng nói uể oải: “Ngồi ghế sau.”

Mạnh Nam Chi đáp lời, bước lên xe, đồng thời đóng ô, cửa xe tự động khép lại. Cô đặt ô vào giá, đi tới mở bàn trà, lấy hộp xì gà ra, sau đó thành thạo rút một điếu, cắt đầu, hâm nóng.

Xe khởi động, chậm rãi vòng qua đảo xanh giữa quảng trường, tốc độ ổn định theo sát đoàn xe phía trước.

Khi đến gần chiếc Phantom biển số 8, họ thấy một nhóm vệ sĩ vây quanh hộ tống hai người đàn ông cao lớn từ trong khách sạn đi ra,, tiến đến bên cạnh chiếc Roll-Royce. Tài xế mang bao tay trắng lập tức mở cửa xe.

Phan Thiếu Phàm lại tặc lưỡi. Mạnh Nam Chi thôi nhìn, châm điếu xì gà rồi đưa tới. Nhưng anh ta không nhận, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Mạnh Nam Chi đợi hai giây, rồi lại quay đầu nhìn theo lần nữa.

Người lên xe là người họ gặp ở cửa bên trước sảnh tiệc, còn vị nhà họ Hạ vẫn đứng thẳng tắp. Từ xa có thể thấy anh ta đút hai tay vào túi quần, xung quanh là một nhóm vệ sĩ. 

Vì chiếc Phantom đã khởi động, phía sau là bốn năm chiếc Maybach nối đuôi đi theo, xe của họ buộc phải dừng lại nhường đường. 

Đoàn xe đen như một con rồng khổng lồ ẩn mình, chậm rãi rời khỏi đảo xanh. Sau đó, chiếc Sprinter của họ mới khởi động, lái theo ra ngoài.

Phan Thiếu Phàm rời mắt, nhận lấy điếu xì gà, rít một hơi sâu, sau đó phả khói: “Vẫn là xì gà cô hâm ngon.”

Mạnh Nam Chi: “...”

Anh ta cắn điếu xì gà, hơi nghiêng đầu: “Ngồi đi.”

Lúc này Mạnh Nam Chi mới ngồi xuống vị trí bên cạnh, lưng thẳng tắp, mắt hướng thẳng phía trước.

Phan Thiếu Phàm hút hai hơi, tựa đầu ra sau, hờ hững hỏi: “Cô biết người vừa rồi là ai không?”

Trận thế hoành tránh thế này, không muốn tò mò cũng khó.

Mạnh Nam Chi liếc ra ngoài cửa sổ. Đoàn xe sớm đã khuất bóng trên đại lộ Hennessy, chỉ còn lại những hạt mưa rơi.

Cô thật sự chưa từng gặp người đó: “Không biết.”

“Nhưng anh ta nói tiếng phổ thông, giọng Bắc Kinh.” Anh ta liếc sang: “Chẳng phải trước đây cô học ở Bắc Kinh à?”

Mạnh Nam Chi cạn lời.

Cậu chủ à, cậu mở to mắt ra nhìn giúp cái được không?

Cô học ở Bắc Kinh thật, nhưng nhìn là biết người ta là cậu chủ sinh ra trong gia tộc danh giá rồi. Phải biết rằng, giữa người giàu và người nghèo là một bức tường ngăn cách, cô quen người ta thế quái nào được?

“Cô lại đang mắng thầm tôi đúng không?” Giọng nói trầm thấp vang lên.

“Không có.” Mạnh Nam Chi nghĩ ngợi, hỏi: “Cậu có nghe ai gọi tên hay họ của vị đó...”

Cô còn chưa nói dứt câu, Phan Thiếu Phàm đã nhớ ra: “Hình như họ Hoắc.”

Mạnh Nam Chi khựng lại, không khỏi quay sang nhìn: “Cậu chắc là họ Hoắc chứ?”

Phan Thiếu Phàm liếc cô: “Ừm, sao? Họ Hoắc thì sao?”

Không phải họ Hoắc thì sao, mà họ Hoắc ở Bắc Kinh thì...

Mạnh Nam Chi hít một hơi. Cô từng làm vệ sĩ cho một cô chiêu ở thành Tứ Cửu, có chút hiểu biết về giới thượng lưu.

Huống hồ, dinh thự họ Hoắc ngay cạnh Đại học Bắc Kinh, sao có thể không biết chút gì được?

Chỉ là nhà họ Hoắc trước nay khiêm tốn, trên mạng gần như không có ảnh hay tin đồn nào, ngoài đời càng khó thấy mặt thật.

Có điều, nhờ cô chủ của nhà chủ thuê cũ, Mạnh Nam Chi mới may mắn biết được chút ít về bí mật hào môn của nhà họ Hoắc.

Từ khi ông cụ Hoắc về hưu, nhà họ Hoắc hiện có hai nhân vật khá quan trọng.

Một là Hoắc Giản Hủy – CEO Tập đoàn Hoắc Nguyên, nổi tiếng là nữ Tổng giám đốc xinh đẹp lạnh lùng. Người còn lại là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Hoắc - Chủ tịch Tập đoàn Hoắc Nguyên – Hoắc Cẩm Tây, sống rất kín tiếng.

Nghĩ ra gì đó, cô vội cầm máy tính bảng, nhanh chóng tìm kiếm tin tức tài chính gần đây của Hongkong.

Quả nhiên, tin nóng nhất trong mảng tài chính lúc này chính là Tập đoàn Hoắc Nguyên từ Bắc Kinh đầu tư một dự án hàng chục tỉ vào bến cảng. Ngoài ra, các dự án hạ tầng tại bến cảng bị đình trệ mấy năm gần đây do thiếu vốn cũng có hi vọng được thúc đẩy tiến triển.

Lướt xuống dưới là hình ảnh vài ngày trước, ông chủ Tập đoàn Hoắc Nguyên đến bến cảng khảo sát thực địa, đi cùng có cả vài Nghị viên của Hongkong và Thị trưởng của Dương Thành.

Mặc dù ảnh hơi mờ, nhưng khí chất mạnh lẽ lạnh lùng kia giống hệt với người họ gặp trước đó.

Có thể xúc tiến đầu tư vào dự án ở Hongkong, lại còn được quan chức cấp cao tháp tùng, cả Tập đoàn Hoắc Nguyên cũng chỉ có một người duy nhất thôi.

“Vị kia, chắc là ngài Hoắc Cẩm Tây – Chủ tịch Tập đoàn Hoắc Nguyên ở Bắc Kinh.”

Bảo sao lại hoành tránh đến vậy, khí thế mạnh đến kia, trông toát đầy phong thái trâm anh thế phiệt.

Nghe vậy, Phan Thiếu Phàm cũng ngồi thẳng dậy, lấy điếu xì gà xuống, rút lấy máy tính bảng trong tay Mạnh Nam Chi.

Tập đoàn Hoắc Nguyên – Bắc Kinh, một trong những tập đoàn tài chính hàng đầu nội địa.

Đặc biệt là cái tên “Hoắc Nguyên”, cùng họ Hoắc với dòng dõi học giả võ thuật yêu nước thời cận đại, tổ tiên có quê quán tại Thiên Tân.

Thời kỳ các thế lực ngoại quốc xâm lược, những anh hùng cùng thế hệ tiến về phương Nam tham gia kháng chiến. Trong khi đó, người đứng đầu nhà họ Hoắc lúc bấy giờ – Hoắc Nguyên Sinh – nhờ thông minh, ham học, làm việc cẩn trọng, đã được quý nhân đề bạt vào Thương hội Thiên Tân. Sau này, ông đại diện Thương hội đến Bắc Bình. Nửa đời bôn ba trong thăng trầm của đất nước, nhưng ông cũng tích lũy được không ít vốn liếng. 

Sau khi dựng nước, con trai ông – Hoắc Đông Vinh – trưởng thành trong thời đại gian khó, chịu sự ảnh hưởng từ cha mình và các anh hùng yêu nước, đã đầu tư toàn bộ tài sản nhà họ Hoắc vào công cuộc xây dựng cơ sở hạ tầng của nước nhà.

Ông còn tích cực hưởng ứng và ủng hộ các chính sách của chính phủ mới, liên tục đầu tư vào nghiên cứu phát triển tên lửa, khoa học công nghệ, xây dựng đường bộ, đường sắt, thủy lợi và nhiều lĩnh vực khác, góp phần hỗ trợ tài chính mạnh mẽ cho sự phát triển của quốc gia.

Thời điểm đó, Hoắc Đông Vinh là nhân vật quan trọng từng được lãnh đạo nhà nước tiếp kiến.

Vậy nên, nhà họ Hoắc dù làm thương mại, nhưng sau lưng hai chữ “Hoắc Nguyên” chính là đại biểu cho tư bản cách mạng, là điều mà tất cả danh gia vọng tộc khác không thể với tới.

Ngày nay, khoảng 70 – 80% đường sá, thủy lợi, cầu cống, trạm cơ sở trên toàn quốc đều do Tập đoàn Hoắc Nguyên đầu tư và thi công. Cũng từ đó, Ngân hàng Thương mại Xây dựng Hoắc Nguyên ra đời.

Những năm gần đây, hưởng ứng chính sách quốc gia, Tập đoàn Hoắc Nguyên gần như bao thầu toàn bộ dự án cơ sở hạ tầng ở các nước lân cận.

Hiện tại, tập đoàn còn tham gia đầu tư vào các dự án hàng chục, hàng trăm tỉ tại bến cảng, xây dựng công trình liên kết xuyên cảng, đủ để thấy nguồn vốn phía sau hùng hậu đến mức nào.

Trong xe bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Hồi lâu sau, Phan Thiếu Phàm đau đầu ném trả lại máy tính bảng.

“Vậy chẳng phải lúc nãy chúng ta đắc tội với anh ta rồi à?” Anh ta quay sang hỏi.

Mạnh Nam Chi do dự: “... Chắc là không đâu? Người xuất thân từ gia tộc lớn như vậy thường rất bao dung rộng lượng.”

Phan Thiếu Phàm không nói gì, chỉ cau chặt mày.

“Hơn nữa, các cậu ấm cô chiêu ở thành Tứ Cửu đều nói cậu chủ nhà họ Hoắc chính trực trầm ổn, đối nhân xử thế ôn hòa lễ độ.” Mạnh Nam Chi an ủi: “Trong mắt ngài ấy, chúng ta là người qua đường thôi, biết đâu người ta quên mất rồi.” 

Phan Thiếu Phàm nghĩ lại, nhân vật tầm cỡ như thế ngày bận trăm công nghìn việc, làm gì nhớ đến mấy kẻ nhỏ bé như họ? Nghĩ vậy, anh ta cũng yên tâm phần nào.

Mặc dù gọi người ta là “dân ngoại lai” hơi bất lịch sự thật, nhưng khi ấy ai mà biết người đó là nhân vật máu mặt đến từ Bắc Kinh, còn có quan hệ tốt với nhà họ Hạ.

Người ta có câu, không biết thì không có tội.

Song, về đến nhà họ Phan, anh ta nhìn phòng khách đèn đuốc sáng choang, bỗng có dự cảm không lành.

Phan Thiếu Phàm xuống xe, đi vào phòng khách, mưa táp vào mặt cũng không thấy lạnh.

Cả dinh thự yên tĩnh đến mức ngột ngạt, ông Phan – Phan Gia Vinh ngồi ngay ngắn trên sofa đơn chính diện, tay cầm tẩu thuốc, không hề ngẩng đầu, càng không liếc nhìn người vừa bước vào.

Trong khi đó, cậu cả Phan – Phan Thiếu Dương ngồi sofa bên cạnh, hai chân mở rộng, khóe môi nhếch lên ý cười xấu xa.

Mí mắt Phan Thiếu Phàm giật giật, anh ta đưa áo vest cho dì giúp việc, ngoan ngoãn đi tới ngồi xổm bên chân ông cụ: “Ba, khuya rồi sao ba chưa ngủ?”

Phan Gia Vinh tự nhận, từ khi đứa con trai thứ hai về nhà, ông ta thích nhất là lúc anh ta thân mật gọi “ba”. 

Sắc mặt ông ta dịu lại, gõ nhẹ tẩu thuốc rồi đưa cho giúp việc, sau đó mới ngước mắt, trầm giọng hỏi: “Hôm nay con đã làm gì con biết không?”

Phan Thiếu Phàm tinh mắt đưa một ly nước cho ông ta: “Thì sáng đi lướt sóng ngoài cảng, chiều dự tiệc rượu nhà họ Hạ, cũng không làm gì...”

“Cô nói đi.” Phan Gia Vinh rời mắt sang vệ sĩ đang im lặng đứng sau Phan Thiếu Phàm.

Mạnh Nam Chi mím môi nhìn Phan Thiếu Phàm, rồi báo cáo lại lịch trình cả ngày. Lúc nhắc đến chuyện gặp người nhà họ Hoắc, dù cô không thêm mắm dặm muối, nhưng cũng khiến sắc mặt ông ta sầm xuống.

Phan Thiếu Phàm kịp thời bổ sung: “Ba, cậu chủ của danh gia vọng tộc như nhà họ Hoắc đều rất rộng lượng, sẽ không so đo vì một câu lỡ lời của bọn con đâu, ba cứ yên tâm.”

Sau đó, anh ta quả quyết chỉ người phía sau, khoác lác: “Vệ sĩ của con hiểu rõ mấy danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh lắm, cả cậu chủ nhà họ Hoắc nữa. Cô ấy nói không sao là không sao, người ba tìm về mà ba không yên tâm à?”

Mạnh Nam Chi: “...”

Mí mắt giật giật, cô vội ngước nhìn bóng lưng Phan Thiếu Phàm.

Là sao nữa đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play