Hồi nhỏ, Mạnh Nam Chi sống trong một đạo quán xập xệ ở Hạ Khê Sơn.

Đạo quán không lớn, ẩn mình giữa rừng sâu núi thẳm. Vì trước đây không có chủ quản nên vách tường đạo quán lọt gió, mái nhà dột nước, có thể nói hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.

May mà sư phụ rất tốt với cô, sư huynh cũng rất quan tâm chăm sóc cô trong lúc luyện võ. Mặc dù Nam Chi là trẻ mồ côi, nhưng cuộc sống vẫn rất ổn.

Sư phụ là cao thủ võ thuật ở ẩn trong núi. Từ khi dọn vào đạo quán, ông gần như không rời kinh thư, tĩnh tâm ngồi thiền. Thỉnh thoảng, trời còn chưa sáng, ông đã kéo Nam Chi ra khỏi chăn để lên lớp sớm.

Từ nhỏ, dưới sự ảnh hưởng của sư phụ và sư huynh, cô đã quen với múa kiếm, luyện đao, luyện Thái cực quyền lại càng là chuyện nhỏ. Huống hồ, từ khi mười hai tuổi, cô thường xuyên giành giải vô địch toàn năng ở hai hạng mục Thái cực quyền và Thái cực kiếm tại các giải đấu võ thuật cấp thành phố, cấp tỉnh, hay thậm chí là cấp Quốc gia. 

Còn trước mười hai tuổi, cô vẫn là một cô bé con mỗi tuần đều lặn lội hơn hai mươi cây số đường núi để đến Mân Giang xa xôi học chữ.

Quanh Hạ Khê Sơn có rất nhiều dãy múi lớn, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Thanh Thành Sơn – một trong tứ đại Đạo giáo và ngũ đại tiên sơn của Trung Quốc.

Với sự phát triển của du lịch văn hóa Đạo giáo, Thanh Thành Sơn ngày càng đông du khách, trong đó cũng có không ít du khách đi lạc do địa hình núi non phức tạp.

Ít nhất hồi còn đi bộ đến trường, Nam Chi từng “nhặt” được kha khá du khách lạc đường ở gần Hạ Khê Sơn. Vì vậy, dù nhỏ tuổi nhưng cô đã đi qua mấy làng xã xung quanh nhiều lần. Duy chỉ có một lần cô “nhặt được” một chàng thiếu niên ở làng Dương Sơn xa hơn một chút.

Mà chàng trai ấy, tạm thời không thể gọi là du khách, cũng không thể xem là “nhặt được”. Nói chính xác hơn, đó là một nạn nhân bị bắt cóc, mà cô thì lại cứu anh.

Hôm đó là thứ bảy, Nam Chi mười tuổi từ trường trở về đạo quán ở Hạ Khê Sơn. Giữa đường, cô băng qua một khu rừng sâu có lối mòn nhỏ hẹp, leo lên một triền dốc, vừa ngẩng đầu đã thấy khói xanh bốc lên từ ngọn núi phía xa.

Núi rừng hoang vu thế này mà lại cháy ư?

Lo đám cháy lan rộng thiêu rụi cả khu rừng, Nam Chi không nghĩ nhiều, giấu cặp trên cành cây, xắn gấu quần lên, lao thẳng vào rừng.

Lúc cô xuất hiện lại thì đã đứng bên lề một con đường đất hoang, nghe thấy mấy người đàn ông nói chuyện bằng giọng vùng khác, toàn những từ như “giết con tin”, “đòi thêm tiền”, “vượt biên”...

Vừa nghe những từ này, Nam Chi liền biết đây không phải du khách lạc đường gì cả.

Cô mặc áo đạo sĩ màu xám tro, đội nón lá tự đan, hoàn hảo ẩn mình giữa bụi rậm thấp phía dưới con đường, chỉ lộ mỗi đôi mắt sáng long lanh.

Vừa nhìn ra ngoài, Nam Chi chạm phải một đôi mắt đen tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng, cùng hàng mày nhíu lại.

Nam Chi ngây ra – Anh trai này lanh lợi quá đi mất.

Nhưng trông anh hơi nhếch nhác, chiếc sơ mi cùng áo ghi-lê mà Nam Chi chưa thấy bao giờ nhăn nhúm hết cả, quần tây đen và giày da cũng bám đầy bụi.

Hai tay anh bị trói sau lưng, hai chân cũng vậy, lặng lẽ ngồi tựa vào vách núi bên lề đường đất nghỉ ngơi.

Bên cạnh anh có một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, răng hô, vẻ mặt dâm tà, đang giơ tay muốn vuốt ve má anh.

Chàng trai lộ vẻ chán ghét và hung hãn, vừa ngoảnh đầu đi thì đã bị người phụ nữ bóp cằm ép quay lại, nghiến răng nói: “Thanh cao? Trước khi đến Miến Điện, để xem bà đây có “thịt” được mày không!”

“Con mụ thối, bớt nghĩ vớ vẩn đi!” Gã đàn ông to to béo râu ria xồm xoàm bên cạnh cảnh cáo: “Mau cút về ăn đi rồi lên đường!”

Mụ đàn bà khịt mũi, miễn cưỡng buông chàng trai ra, đi tới mở cửa chiếc xe van bên đường, ngồi vào trong, đưa mắt nhìn quanh: “Anh Hai đâu? Sao đi lâu thế?”

Không ai đáp lời. 

Gã to béo bóc hai cái bánh bao nướng từ trong đống lửa ra, ném cho bà ta một cái, cái còn lại thì quăng về phía chàng trai cách đó không xa, chẳng buồn quan tâm anh có với tới hay không.

Chàng trai lạnh lùng nhìn chiếc bánh bao cháy trên người, sau đó chậm rãi ngước mắt nhìn về phía mình vừa nhìn thoáng qua. Nhưng ở đó chỉ là một bụi cỏ thấp, không thấy đôi mắt long lanh kia đâu nữa.

Anh nhắm mắt, tựa đầu ra sau, nhếch môi cười tự giễu. Không còn cảm giác đói, anh lại sinh ra hoang tưởng sao? Mới chỉ hơn mười ngày thôi mà.

Hơn mười phút sau, gã to béo ăn no, dập tắt đống lửa mà vẫn không thấy đồng bọn quay lại, mất kiên nhẫn đứng phắt dậy, đi vào rừng tìm người.

“Thằng Hai!”

“Mẹ nó, chết đâu rồi?”

“Thằng Hai!”

Tiếng gọi ngày càng xa dần, mụ đàn bà cắn vội cho xong cái bánh bao, đảo mắt rồi nhếch mép, đứng lên đi về phía chàng trai.

Chàng trai vốn đang tựa đầu ra sau chợt mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn mụ đàn bà xấu xí trước mặt.

Mụ ta khựng bước chân, nhìn từ trên cao xuống, giàu có thượng lưu thì đã sao? Cậu ấm nhà giàu cao quý lạnh lùng thì đã sao? Chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào tay mụ ta à? 

Suốt dọc đường, lúc nào anh Cả và anh Hai cũng canh chừng, khiến mụ ta không thể ra tay, nhưng giờ có cơ hội rồi.

Mụ ta buôn người suốt nửa đời, nhưng chưa từng “nếm” thử cậu ấm cao sang kiểu này. Nghĩ vậy, mụ ta thở dốc, thô lỗ cởi bỏ quần áo.

Bộ đồ lót rẻ tiền màu đỏ sẫm lộ ra, lập tức khiến chàng trai buồn nôn. Anh nghiêng đầu định nôn thì bỗng nhìn thấy cô bé lặng lẽ xuất hiện sau lưng mụ đàn bàn, hai tay siết chặt cây gậy gỗ.

Dáng cô nhỏ bé, nhưng hình như lại chẳng hề sợ hãi. Đôi mắt sáng quắc lướt qua anh rồi lại nhìn mụ đàn bà. Hai chân đứng tấn, hạ thấp trọng tâm, hệt như một con thú nhỏ đang chuẩn bị tấn công.

Trái tim khô cằn của chàng trai lâu lắm rồi mới lại đập mạnh mẽ.

Anh rời mắt đi, hai tay siết chặt khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cơn đau kích thích thần kinh, buộc anh phải ngước mắt đối diện với mụ đàn bà ghê tởm trước mặt.

Dáng vẻ tội nghiệp với đôi mắt long lanh đó khiến mụ ta phấn khích vô cùng, miệng lẩm bẩm “ngoan nào”, rồi nóng lòng cúi xuống kéo quần.

Chính lúc này, một cây gậy gỗ đập thẳng vào gáy khiến đầu mụ ta ong lên. Chưa kịp phản ứng thì lại một gậy nữa giáng xuống, mụ ta nhắm mắt rồi ngã gục, hoàn toàn không biết gì.

Đánh xong hai gậy, Nam Chi nhanh chóng lùi lại, thu gậy, cởi trói chân cho chàng trai trước, sau đó lấy sợi dây ấy trói hai tay mụ đàn bà, rồi nhặt chiếc áo dưới đất nhét vào miệng mụ ta. Xong xuôi, cô liền kéo tay chàng trai, còn tiện tay nhặt cả chiếc bánh bao rơi từ trên người anh, chạy về một hướng khác trong rừng.

Dù chàng trai đã không đi nổi nữa, nhưng Nam Chi vẫn cắn răng kéo anh chạy.

Với chút sức nhỏ bé của mình, cô không thể đánh lại hai gã đàn ông kia.

Cô chỉ lăn một tảng đá khiến gã thứ nhất đang giải quyết nỗi buồn bên sườn dốc bị trượt chân rơi xuống dưới. Gã thứ hai xuống tìm tất nhiên phải tốn chút thời gian, và cô đã tranh thủ khoảng thời gian này để quay lại cứu người.

Kế “Điệu hổ ly sơn” mà sách có nói đấy.

Thấy đã vượt qua một ngọn núi, chàng trai thật sự không chạy nổi nữa, ngã phịch xuống đất, thở hổn hển.

Nam Chi cũng thở dốc, nhanh chóng trèo lên một cái cây cao, đứng trên nhánh cây quan sát bốn phía, không thấy động tĩnh gì mới yên tâm trèo xuống.

Chàng trai vẫn bị trói tay, khó nhọc ngồi dậy, tựa đầu vào thân cây, lồng ngực phập phồng, nhưng không còn vẻ nhếch nhác khi nãy.

Nam Chi không biết tả khí chất của anh ra sao, tóm lại là hoàn toàn khác với con khỉ hoang suốt ngày chạy nhảy trong rừng như cô. Nếu phải tả cụ thể, thì chỉ có thể nói là anh đẹp, cực kỳ đẹp trai. 

Nam Chi vội chạy tới, kéo sợi dây lên mới thấy hai tay anh đã bị ma sát đến rách toạc, vết máu khô và vết máu vừa bị cọ xát dính đầy trên dây thừng.

Nam Chi khựng lại, sau đó buồn bực vỗ đầu mình, lòng nhói đau.

Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai, nhưng hình như anh không cảm thấy đau, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô.

Nắng trưa xuyên qua tán lá, rơi xuống đầu anh những tia sáng tựa như những vì sao.

Lá cây lay động, ánh sao lấp lánh cũng nhảy múa theo.

Nam Chi nhất thời không nhìn rõ nét mặt anh, thầm nghĩ chắc anh đau lắm, bèn vội vàng tìm nút thắt trên sợi dây.

“Không... mở được đâu.” Bên tai cô vang lên giọng nói trầm khàn.

Đã lâu rồi anh không nói chuyện, cũng không uống nước, cổ họng khô đến mức không còn cảm giác đau nữa.

Song, vừa dứt lời được ba giây, Nam Chi đã tháo xong nút thắt.

Sư phụ từng dạy cô rất nhiều cách gỡ nút dây. Với người đã luyện từ nhỏ như Nam Chi, loại nút này chẳng phải vấn đề.

“...” Chàng trai im lặng hồi lâu. 

Hai tay bị trói phía sau quá lâu, khi được cởi trói, anh từ từ thu về phía trước, xương khẽ kêu răng rắc. Nhưng dù đau thế nào, sắc mặt anh vẫn chẳng thay đổi.

Nam Chi buồn phiền nhìn anh, nhớ ra chân anh cũng bị trói, vội rướn người tới, kéo ống quần lên xem.

May quá, dây thừng buộc bên ngoài quần, bên trong còn một lớp tất, không tiếp xúc trực tiếp với da nên không bị thương.

Anh lặng lẽ quan sát động tác của cô, dời ánh mắt lên trên, nhìn thấy vết bớt màu đỏ trông như cánh hoa phía sau tai cô, không lớn, chỉ tầm bằng móng tay cái, rất đẹp.

Nam Chi ngồi xuống cạnh anh, chợt nhớ đến cái bánh bao, bèn lấy ra đưa cho anh.

Ánh mắt lạnh lùng của chàng trai rơi trên người cô bé. Cô mặc áo đạo sĩ màu xanh xám, chân mang giày vải đen, tóc búi cao thành búi tròn, giữa búi tóc cài một cây trâm gỗ nhỏ, tay cầm bánh bao, cười rõ ngọt ngào. 

Khi ấy, sóng não của anh bỗng trở nên hỗn loạn, không biết đây có phải ảo giác của anh hay không. Bằng không, sao lại có một tiểu đạo cô xinh đẹp từ rừng sâu núi thẳm xuất hiện, lại còn cứu anh chứ?

Cho đến khi một bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy trước mặt anh, lần nữa đưa bánh bao tới.

Anh ghét bỏ liếc cái bánh bao, mím chặt môi, thốt một chữ: “Bẩn.”

Nam Chi lấy lại, lật tới lật lui xem xét, rồi lại đưa cho anh, quên mất phải nói tiếng phổ thông: “Nướng rồi, không bẩn đâu.”

Thấy anh không nhận, Nam Chi phản ứng lại, nói tiếng phổ thông: “Tro bếp thôi, ăn được mà!”

Sợ anh không tin, cô vỗ ngực cam đoan: “Em vẫn ăn thế suốt, không sạch không bẩn, ăn rồi chẳng có bệnh gì!”

Chàng trai im lặng hồi lâu, cuối cùng nhận lấy, nhưng anh không ăn.

Nam Chi không hiểu, cũng không hỏi nhiều. Leo núi suốt cả buổi, cô khát khô cả cổ.

Cô có một bình nước kiểu cũ, đi bộ đến trường luôn đổ đầy nước, đeo chéo bên người. Lúc này, cô vặn nắp, uống một hơi sảng khoái. Thấy chàng trai nhìn sang, Nam Chi lau miệng bình, đưa cho anh.

Anh không chê, nhưng môi không chạm vào miệng bình, ngửa đầu uống ừng ực. Mặc dù tay hơi run, nhưng vẫn uống hết hơn nửa bình.

Uống xong, nghỉ ngơi cũng tạm ổn, hai người tiếp tục đi trong núi sâu.

Chàng trai không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau cô.

Nửa đường, Nam Chi thấy anh cuối cùng cũng chịu ăn bánh bao, nhưng lại bị nghẹn, bèn chia sẻ nước cho anh.

Họ trèo qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, khi đến một làng nằm ở lưng chừng núi thì đã hơn bốn giờ chiều, mặt trời treo nghiêng về Tây.

Nam Chi hỏi đường bằng tiếng địa phương, khi biết đây là làng Dương Sơn thì thở phào một hơi. Sư huynh từng nói, từ làng Dương Sơn đi thẳng về phía Tây là có thể về đến Hạ Khê Sơn.

Cô dẫn chàng trai vào một tiệm tạp hóa nhỏ, ngọt ngào gọi mấy tiếng “dì ơi”, nhờ vậy mà có được một cơ hội gọi điện thoại.

Nam Chi vội kéo tay anh, đứng trước điện thoại, vui vẻ giục: “Anh mau gọi cho nhà anh đi!”

Chàng trai cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé nắm cánh tay mình, sau đó ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt khó đoán.

Nam Chi cười rộ lên: “Em cũng phải về nhà đây, tạm biệt nhé.”

Cô vẫy tay, xoay người chạy về con đường lớn phía Tây, như thể đang đuổi theo ánh mặt trời.

“Em... tên là gì?” Anh bước lên hai bước.

Nam Chi vừa chạy vừa ngoái đầu lại, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh chiều tà, nhất thời quên nói tiếng phổ thông, giọng trong veo: “Em tên Meimei.”

Tiếng điện thoại rung liên hồi vang lên dưới gối, Mạnh Nam Chi bừng tỉnh từ giấc mơ cũ mơ hồ của mười bốn năm trước. 

Cô mò lấy điện thoại, là cậu Hai nhà họ Phan, bèn lập tức nghe máy: “Cậu chủ, cậu muốn ra ngoài sao?”

“Đã ra ngoài rồi.”

Mạnh Nam Chi: “...” Cô nhìn đồng hồ, 6h40 tối.

Đúng là cậu ấm chịu chơi, tối qua tiệc tùng cả điêm không ngủ, sáng lại ra cảng lướt sóng, mãi đến hai giờ mới về, bảo sẽ nghỉ ngơi không đi nữa, cuối cùng lại chạy ra ngoài rồi.

“Khách sạn quốc tế Kinh Cảng nhà họ Hạ, mang quần áo đến đây.”

Cô xoa trán đang căng lên: “Một mình cậu?”

Đối phương phì cười: “Không thì sao?”

Mạnh Nam Chi trở mình xuống giường: “Vâng, tôi qua ngay.”

“À phải rồi, có chuẩn bị cho cô một bất ngờ đấy.”

“...?”

Cúp điện thoại, Mạnh Nam Chi mở cửa phòng đi ra ngoài. Lúc này, nhà họ Phan cực kỳ yên tĩnh, ông Phan và cậu Cả vẫn chưa về.

Dì giúp việc thấy cô ra thì cười chào hỏi, rồi đưa hai túi giấy, chỉ vào một túi trong đó, bảo là cậu Hai dặn cô mặc bộ này đi.

Mạnh Nam Chi cảm ơn, xách túi về phòng. Cô mở chiếc túi dì Lâm chỉ, bên trong là một bộ vest nữ màu đen và đôi giày cao gót bảy phân. 

Đây là bất ngờ sao? Cô câm nín, nhưng vẫn thay đồ.

Khác với đồng phục bảo vệ hay vest nữ thông thường, bộ vest này chỉ có một hàng khuy, cổ áo khoét sâu. Trước ngực lành lạnh, cô không quen nổi, dứt khoát mặc thêm áo sơ mi trắng bên trong. Sau đó, cô búi gọn mái tóc dài, trang điểm đơn giản, rồi xỏ giày cao gót.   

Xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, đã gần 8h tối, bèn xách chiếc túi còn lại ra ngoài.

Xe chuyên dụng của dinh thự đã đợi sẵn trước cổng, Mạnh Nam Chi lên xe. Chú Tống tài xế cũng lộ vẻ mệt mỏi, hai quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng.

Hai người nhìn nhau cười khổ, chú Tống xoa mặt rồi khởi động xe.

Nửa tiếng sau, xe đến khách sạn.

Không biết mưa từ lúc nào, mặt đất lênh láng nước, Mạnh Nam Chi lấy cây dù đen trong xe, bật lên rồi bước xuống.

Gió len lỏi trong mưa.

Trước tết, khách sạn Kinh Cảng đã đổi chủ, từ nhà họ Hứa sang nhà họ Hạ lừng lẫy bậc nhất khu cảng hiện nay.

Để chuẩn bị cho lễ khai trương lại vào ngày mai, tối nay nhà họ Hạ tổ chức một bữa tiệc rượu.

Nhìn dàn xe sang đỗ kín từ quảng trường khách sạn cho đến tận bãi đỗ xe có mái che, có thể thấy bữa tiệc này hẳn rất đông khách mời. Với cậu ấm ưa náo nhiệt như cậu hai Phan, tất nhiên không thể bỏ qua dịp này. 

Mưa ngày càng lớn, nước bắn tung tóe trên mặt đất, Mạnh Nam Chi mang giày cao gót, sải bước dứt khoát băng qua màn mưa, vào đại sảnh khách sạn.

Trên vai vương vài giọt nước, cô tiện tay phủi đi, gấp ô lại đặt vào giá.  Sau khi xác nhận thông tin ở quầy lễ tân, cô nhận vé, đợi ngoài cửa. 

Trợ lý cá nhân hoặc vệ sĩ riêng như cô tất nhiên không có tư cách vào bữa tiệc, chỉ có thể đợi bên ngoài.

Đại sảnh mang phong cách xa hoa lộng lẫy của những năm 90, hàng ngàn ngọn đèn thủy tinh rọi sáng bức tượng ngựa đồng oai phong, sàn nhà sáng bóng.

Tiệc đã bắt đầu, khu vực này gần như không một bóng người.

Mạnh Nam Chi sải bước về phía thang máy, phía sau vang lên tiếng bước chân lộn xộn, có vẻ là một vị khách đến muộn. Nhân viên của khách sạn bước tới nhưng bị ngăn lại, tiếp đó chỉ còn tiếng bước chân vững vàng phía sau cô.

Cô nhét tai nghe vào tai, kết nối xong liền hỏi bằng tiếng phổ thông: “Cậu chủ, cậu ở tầng mấy?”

Phía sau có người đưa mắt nhìn.

Mạnh Nam Chi nhận ra. Nhưng ánh mắt ấy không có ác ý, cô cũng không để tâm. Trong tai nghe là giọng điệu bỡn cợt, cô cau mày: “Chỉ cần cậu không lừa tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi biết cậu đang ở đâu.”

Đến khu vực thang máy, bảy tám chiếc thang máy đều đang ở tầng trên, chỉ có một thang dừng ở tầng giữa. Cô bước đến, ấn nút, sau đó đứng đợi.

“Vậy cô đoán xem tôi đang ở đâu?” Giọng nói trong tai nghe vẫn ngả ngớn, còn lẫn một số tạp âm khác.

Mạnh Nam Chi: “... Tôi biết rồi.”

“Chán thật đấy...” Trong tai nghe vang lên tiếng tặc lưỡi, sau đó bị ngắt kết nối. Lúc này cô mới nghe thấy tiếng bước chân vững chải phía sau dừng lại chếch bên phải cô.

Mạnh Nam Chi liếc nhìn, thấy một bóng dáng cao ráo trong bộ đồ đen, phía sau là vài bóng dáng vạm vỡ tạo thành một vòng tròn bảo vệ, bao quanh người phía trước.

Cô nhanh chóng rời mắt, không nhìn lung tung nữa, chỉ chăm chú nhìn con số trên màn hình thang máy đang từ từ giảm xuống.

Nếu cấu trúc của khách sạn không thay đổi, thì chiếc thang máy bên cạnh hẳn là thang máy riêng của Hội đồng Quản trị hoặc cổ đông khách sạn.

Chốc lát sau, cửa thang máy mở ra, Mạnh Nam Chi bước vào, xoay người bấm nút tầng. Khi đứng thẳng người, cô nhìn ra bên ngoài rồi hơi khựng lại.

Người đàn ông đứng trước thang máy rất cao, dáng đứng thẳng tắp, một tay đút trong túi quần, toát ra khí chất cao quý của một gia tộc danh giá.

Bộ vest thủ công cao cấp vừa người, đường may tinh xảo, cổ tay áo gắn khuy măng sét viền khảm xà cừ đen, toát lên vẻ điềm tĩnh đầy mạnh mẽ.

Anh không đeo cà vạt, bên trong cổ áo sơ mi trắng là chiếc khăn lụa màu xanh mực phong cách Anh cổ điển.

Cách phối khăn mang đến phong thái tao nhã của một quý ông phương Tây, toát vẻ phóng khoáng. Hai phong cách đối lập nhưng lại hòa hợp một cách hoàn hảo trên người anh.

Anh đeo kính không gọng, có vẻ cảm nhận được ánh mắt của cô, nên nhìn sang.

Dù ánh mắt anh rất bình thản và hờ hững, nhưng sự lạnh lùng phản chiếu qua tròng kính, khí thế mạnh mẽ và vẻ thâm sâu khó lường toát ra từ anh khiến nhịp thở của Mạnh Nam Chi chững lại chốc lát. 

May mà sau đó cửa thang máy khép lại, chặn đứng khí thế áp bức mạnh mẽ đó, cô mới thở phào một hơi.

Mạnh Nam Chi chưa kịp nhìn mặt anh, nhưng người đàn ông có khí chất xuất sắc, gu thẩm mỹ tinh tế như vậy, chắc chắn dung mạo cũng không thể tầm thường.

Cô từng làm vệ sĩ cho nhiều cậu ấm nhà giàu, đẹp trai nhất trong số đó có lẽ là chủ thuê hiện tại của cô, cũng là người giàu nhất - cậu hai Phan – Phan Thiếu Phàm.

Nhà họ Phan làm về vận tải đường biển, từ trăm năm trước đã bắt đầu chinh chiến trên đại dương. Trải qua nhiều thế hệ, họ tích lũy được gia tài khổng lồ, trở thành trùm hàng hải có tiếng ở Hongkong.

Mặc dù cậu hai Phan là con riêng mà ông Phan mới nhận lại mấy năm trước, nhưng suy cho cùng cũng là con ruột. Không bàn đến những thứ khác, chỉ riêng công việc vệ sĩ, lương cơ bản cộng với thưởng, mỗi tháng một trăm nghìn, một trăm nghìn đấy!

Mạnh Nam Chi được ông Phan mời về, trước sức hấp dẫn của mức lương khủng, cô bỏ qua lời khuyên của sư huynh, học cấp tốc tiếng Quảng Đông trong ba tháng, đến Hongkong xa lạ này làm vệ sĩ cho một cậu ấm ăn chơi. 

Tuy quá trình hơi gian nan, nhưng ngoài quá ham vui thì cậu hai Phan đã không còn làm khó cô nữa.

Thang máy đến nơi, Mạnh Nam Chi bước ra ngoài, phục vụ đứng ở cửa chỉ liếc nhìn cô, không có phản ứng gì khác.

Mạnh Nam Chi cũng chẳng hỏi, chỉ quét mắt tìm hướng, sau đó xoay người đi vào một hành lang.

Giày cao gót gõ trên nền đá cẩm thạch vang lên từng nhịp mạnh mẽ và đều đặn, lưng cô thẳng tắp, chiếc túi giấy trong tay khẽ đung đưa theo từng bước chân.

Cùng lúc đó, cửa một thang máy khác bật mở, người đàn ông bước ra, xung quanh là vệ sĩ và trợ lý theo sát. 

Người phục vụ chờ sẵn liền nở nụ cười, vội bước lên đón.

Song, bước chân người đàn ông khựng lại, sau đó anh nghiêng mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng lưng mảnh mai thẳng tắp đi ngược hướng với họ.

Mạnh Nam Chi vừa ra khỏi hành lang thì một tiếng hét vang lên: “Phan Thiếu Phàm!”

Cô biết ngay mình không tìm sai chỗ.

Quả nhiên, cậu hai Phan đang ngồi nhàn nhã ở khu vực nghỉ cửa phía Tây.

Mạnh Nam Chi bước nhanh tới, khẽ gật đầu với cô gái đang tức đỏ mặt tía tai: “Cô Hà.”

Sau đó, cô mới quay sang nhìn ông chủ của mình.

Anh ta mặc chiếc sơ mi cao cấp màu đỏ rượu, chỉ cài đúng ba khuy giữa, cổ áo mở phanh ra, quần tây ôm lấy đôi chân dài, chân bắt tréo.

Kiểu tóc đuôi sói phóng khoáng làm nổi bật vẻ ngổ ngáo, anh ta thảnh thơi hút xì gà, như cười như không nhìn người phụ nữ đối diện.

Hai người này có hôn ước, cô Cả nhà họ Hà đã muốn hủy hôn từ lâu, nhưng cậu hai Phan lại quá láu cá, cứ vòng vo mãi không buông.

Mạnh Nam Chi xách túi giấy, im lặng đứng cạnh ghế của cậu hai Phan.

Cô Hà tiếp tục vừa dỗ vừa gạt, muốn cậu hai Phan tự nói với ông Phan rằng anh ta không muốn kết hôn, để nhà họ Phan chủ động từ hôn.

Song, cậu hai Phan chỉ cười tít mắt, nghe cô ta nói xong, ngón tay kẹp xì gà chỉ vào môi cô ta: “Đại tiểu thư à, son môi lem rồi kìa.”

Cô Hà hoảng hốt che miệng, vội lục son trong túi xách ra, cuống quýt tô lại. Tô xong cô ta mới nhận ra mình lại bị lừa, tức đến mức đứng bật dậy, ném mạnh thỏi son xuống bàn, chỉ vào anh ta, quát: “Phan Thiếu Phàm!”

Cô ta giận thật, nhưng Mạnh Nam Chi buộc phải nhanh tay chụp lấy thỏi son.

Đây là thỏi son Christian Louboutin, phần đáy hình nón sắc nhọn chỉ cách yết hầu của người vừa đến chừng ba bốn centimet.

Nguy hiểm quá!

Mạnh Nam Chi vừa thở phào một hơi, sau đó cứng đờ khi nhìn rõ chiếc khăn lụa màu xanh mực bên trong cổ áo sơ mi trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play