Dung Quân đứng vững, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nàng, vẫn giữ nét cười ôn hòa như thường lệ, nhưng biểu cảm trong đôi mắt lại khó mà đoán định.

Vân Nhiêu cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Trong lòng nàng chỉ mong sao đừng phải sống như kiếp trước, mãi chỉ dành hết tâm trí cho một mình Dung Quân. Nàng ước gì có thể cầu xin hắn sớm phóng thích mình khỏi phủ này.

Nàng nghĩ đến việc cùng Chung Ngọc rời khỏi Tô Châu, sống nương tựa lẫn nhau, xa rời Dung Quân, tìm lại cuộc sống bình yên.

Chung Ngọc là khuê mật của nàng, kiếp trước cũng từng khuyên nàng rời bỏ Dung Quân, nguyện ý cùng nàng đến Tô Châu để tìm lại thân nhân. Dù cha mẹ nàng đã bỏ rơi nàng, nàng vẫn không thể hoàn toàn trách cứ họ. Nàng từng thấm thía sự đau khổ, nhưng lại không muốn thừa nhận nỗi đau sâu trong lòng.

Vân Nhiêu trầm mặc, trong đầu vẫn văng vẳng những ký ức mơ hồ về quá khứ, những cảm giác đau đớn và hận thù khi còn nhỏ. Nhưng giờ đây, nàng nhận ra sự thật mà nàng từng cố tình phớt lờ.

Cả hai đều im lặng, Dung Quân cũng không lên tiếng, chỉ đứng lặng lẽ nhìn nàng.

Một lúc sau, Dung Quân bước về phía nàng, từng bước dài và chậm rãi. Vân Nhiêu cảm thấy ánh mắt hắn, cái nhìn không rời khỏi nàng, khiến đôi mắt nàng không ngừng run rẩy.

Cảm giác lạnh lẽo từ Dung Quân như một cái chạm đến sâu thẳm trong lòng nàng, và nàng không thể không ngẩng đầu lên.

“Không nghĩ sẽ ở lại đây như một thông phòng sao?” Dung Quân hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy ẩn ý. Hắn trầm ngâm một chút, rồi tiếp tục: “Ngươi tưởng ta sẽ làm lễ cưới long trọng, tám người khiêng kiệu, đón ngươi vào cửa sao?”

“Không có... nô tỳ không cần!” Vân Nhiêu vội vàng phủ nhận, giọng nói có phần khẩn trương. Khi nhận ra mình phản ứng quá mạnh, nàng ngượng ngùng cúi thấp đôi mi, không dám nhìn hắn.

“Nô tỳ chỉ là... chỉ là nhất thời hồ đồ. Nô tỳ không dám, chỉ mong công tử quên chuyện này đi, nô tỳ sẵn sàng chịu phạt.”

Kiếp trước nàng không biết rõ bản thân, nhưng kiếp này, nàng ít nhất đã hiểu rõ hơn về thực tại, về những lựa chọn mà mình cần phải đối mặt.

Ánh mắt Dung Quân trở nên mơ hồ, khóe môi vẫn giữ nụ cười ôn nhu. Nhưng trong nụ cười ấy, có gì đó không rõ ràng, khiến Vân Nhiêu cảm thấy lạ lùng.

Lại một lần nữa, không khí giữa họ rơi vào im lặng.

Dưới bầu không khí dần trở nên nặng nề, khó mà miêu tả được cảm giác áp bách. Áp lực ấy dường như khiến người ta khó thở. May mắn là ngoài phòng, ngoài tiếng bước chân lộn xộn của đám nô bộc, vẫn còn những âm thanh nhẹ nhàng như tiếng gà gáy, chim hót, giúp xua bớt phần nào cảm giác ngột ngạt.

“Công tử, nước ấm đã chuẩn bị xong.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Sanh đứng ngoài lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Lãnh phạt,” Dung Quân không để tâm đến gã sai vặt ngoài cửa, quay sang nàng, mỉm cười dịu dàng rồi hỏi: “Ngươi có chịu được không?”

Sáu năm trước, khi ấy Dung Quân vừa tròn mười tám, còn Vân Nhiêu mới mười hai tuổi. Có một nha hoàn trong phủ, vì thấy Dung Quân sở hữu vẻ ngoài tuấn tú, phong thái khiêm nhường ôn hòa, đối nhân xử thế khiến người ta cảm thấy dễ chịu như tắm mình trong gió xuân, nên đã nảy sinh những ý nghĩ không đúng đắn.

Tuy nhiên, nha hoàn đó không được may mắn như Vân Nhiêu. Cuối cùng, khi không đạt được mục đích trèo lên giường của Dung Quân, nàng ta bị công tử ra lệnh đánh chết ngay tại chỗ.

Cách si trượng trước đó, Dung Quân đã tự mình ra lệnh tập hợp toàn bộ nô bộc trong phủ. Hắn yêu cầu hộ viện đánh người ngay trước mặt mọi người, cảnh tượng tàn nhẫn cùng tiếng kêu thê lương ngày ấy vẫn in sâu trong ký ức của Vân Nhiêu.

Chính lần đó, quy củ “Không được để dòng chính con cháu có bất kỳ thông phòng thị thiếp nào” mới được thiết lập. Ý định ban đầu của Trưởng Công Chúa là để ngăn chặn các nha hoàn khác học theo, tránh gây phiền toái cho nhị công tử. Nhưng không ngờ, mỗi lần rắc rối xảy ra, người chịu liên lụy luôn là đại công tử.

Vân Nhiêu tự hiểu rằng, hình phạt lần này nàng khó lòng chịu nổi. Đời trước, nàng cũng từng suýt bị Trưởng Công Chúa ra lệnh đánh chết ngay trước mắt mọi người.

Nhưng nàng đã không chết. Cuối cùng, nàng còn trở thành thông phòng của Dung Quân. Sau đó, trong hậu viện, ngoại trừ nàng, không còn ai khác. Mọi chuyện rõ ràng chứng minh rằng Dung Quân đối với nàng rất khác biệt.

Nhưng dù là như vậy, sự chênh lệch giữa thân phận hai người vẫn như một ranh giới không thể vượt qua. Cho dù hắn đặc biệt với nàng, Dung Quân rồi cũng chỉ có thể cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, một chính thê đúng nghĩa.

Khuôn mặt của Vân Nhiêu dần trắng bệch, vẻ yếu ớt hiện rõ. Đôi mắt nàng thoáng chút xót xa khó phát hiện, cảm xúc ấy như từng đợt sóng lan rộng từ đáy mắt.

Cô nương nhỏ nhắn ấy có một nốt lệ chí màu đỏ dưới đuôi mắt trái. Gương mặt thường ngày đã đủ làm người ta động lòng, nay lại thêm vẻ như muốn khóc, càng khiến nàng trông yếu đuối và mỏng manh, dễ khiến người khác thương xót.

Dung Quân im lặng, ánh mắt không rời khỏi nàng, nhìn thật lâu như muốn nhìn thấu mọi tâm tư.

Vân Nhiêu bị ánh mắt đó làm cho bối rối, vội cúi đầu, không dám nhìn lại.

Bỗng nhiên, hắn cúi người xuống, những ngón tay thon dài thay thế cây quạt sắt, nâng cằm nàng lên. Đầu ngón tay hắn dịu dàng lướt qua gương mặt và tai nàng.

Hắn thấp giọng hỏi:
“Sợ sao?”

Trong giọng nói, có một sự trầm thấp đầy quyến luyến, như muốn quấn chặt lấy tâm trí nàng.

Dung Quân nắm lấy cổ tay Vân Nhiêu, đỡ nàng đứng dậy.

Làn da Vân Nhiêu trắng mịn, mềm mại như tuyết đầu mùa, từ kiếp trước đã khiến Dung Quân yêu thích không buông.

Lúc này, hắn vẫn như trước, đôi mi dài khẽ khép, ánh mắt phượng hơi tối, tay nhẹ nhàng đặt lên gáy nàng, vuốt ve một cách đầy thân mật.

Điều này làm Vân Nhiêu thoáng sinh ra một ảo giác, như thể giữa hai người, chưa từng có gì thay đổi.

Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT

Có lẽ bởi lòng bàn tay của nam nhân có những vết chai mỏng do thường xuyên làm việc, mặc dù tay không lớn nhưng khi chạm vào chiếc cổ mịn màng tựa ngọc của tiểu cô nương, làn da ấy vẫn dễ dàng ửng lên một màu đỏ hồng chỉ trong nháy mắt, khiến cả khuôn mặt nàng bừng sáng, rực rỡ đến cực điểm.

Dung Quân trước nay luôn mang dáng vẻ nho nhã, khiêm tốn, tựa lan chi ngọc thụ. Vân Nhiêu đã ở bên hắn hơn mười năm, quá hiểu tính cách của hắn. Nàng biết rõ, người đàn ông này hoàn toàn không thuần khiết như vẻ ngoài khiến người khác ngỡ tưởng.

Theo bản năng, nàng lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức bị hắn vòng tay giữ chặt lấy eo nhỏ.

“Đừng sợ,” hắn mỉm cười nhìn nàng, biểu cảm pha chút bất đắc dĩ, “Ta chỉ đùa thôi.”

Tim Vân Nhiêu đập loạn, tự cảnh cáo bản thân không được mê muội trước vẻ ngoài của hắn. Nhưng ngay lúc ấy, nam nhân bất ngờ cúi xuống, chiếm lấy đôi môi nàng.

Đôi môi dưới bị ngậm lấy, Vân Nhiêu sững sờ trong giây lát. Bàn tay nhỏ xinh vốn đặt trên ngực hắn định nắm chặt lại và tung một cú đấm, nhưng chưa kịp làm gì, hắn đã buông eo nàng ra, như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Đó chỉ là một cái chạm nhẹ thoáng qua, như chuồn chuồn lướt nước.

Vân Nhiêu kinh ngạc, không thể ngờ rằng Dung Quân lại dám giở trò như vậy. Khuôn mặt nàng từ trắng chuyển sang đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức muốn lao vào đánh hắn một trận. Thậm chí nàng còn muốn làm như trước kia, bị khi dễ đến mức không chịu nổi, liền nhào lên cắn hắn thật mạnh.

Trong căn phòng bỗng trở nên hỗn loạn, tiểu mỹ nhân với đôi má đỏ ửng và ánh mắt đầy bối rối khiến người khác không khỏi động lòng. Ngay lúc ấy, Vân Sanh bước vào với một chậu nước, ánh mắt cẩn thận tránh đi, chỉ nhìn thẳng phía trước, đến khi vào tịnh thất mới khẽ nói:
“Điện hạ phái người truyền lời, bảo đại công tử rửa mặt xong qua Thanh Hoan Viện gặp người.”

Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung:
“Còn bảo ngài mang theo Vân Nhiêu cô nương.”

Quả nhiên, những chuyện đêm qua, Trưởng Công Chúa đã sớm biết.

Ngón tay Vân Nhiêu khẽ siết lại, nàng hiểu rằng lần này không thể trốn thoát được. Hình phạt mà nàng phải chịu, cuối cùng vẫn sẽ đến.

*

Sáng sớm, sắc trời mờ nhạt, gió lạnh khẽ lùa qua, đường phố vẫn còn vắng vẻ, không một bóng người, không tiếng ồn ào náo nhiệt. Tuy vậy, trong Thanh Hoan Viện, nô bộc đã tất bật chuẩn bị.

Trong sân yên tĩnh, vài bà tử thô sử đang vẩy nước quét nhà. Dưới mái hiên, vài tiểu nha hoàn chăm chú cắt tỉa và tưới nước cho mấy chậu hoa quý mà Thái tử đã sai người mang đến ngày hôm qua.

Vân Nhiêu lặng lẽ đi phía sau Dung Quân, bước vào Thanh Hoan Viện. Trong chính sảnh, đám nha hoàn, bà tử đồng loạt cúi đầu cung kính chào. Hai bên lập tức dàn ra, nhường lối đi. Ở vị trí chủ tọa, Vĩnh Ninh Trưởng Công Chúa đang ngồi ngay ngắn, uy nghiêm.

Vĩnh Ninh Trưởng Công Chúa là trưởng tỷ của đương kim Thánh Thượng, xuất thân tôn quý. Từ nhỏ, bà đã được tiên hoàng yêu chiều hết mực, là tâm điểm của mọi sự sủng ái. Trên khuôn mặt luôn giữ một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ẩn sau đó là quyền uy không thể xem thường.

Dù vậy, Vân Nhiêu vẫn rất sợ vị trưởng công chúa này. Bà nổi tiếng là người ngoài mặt hiền hòa nhưng thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn, tính cách kiêu ngạo, ương ngạnh. Nếu không phải như thế, bà làm sao có thể trở thành mẹ kế của Dung Quân.

Khi Vân Nhiêu và Dung Quân bước vào, Trương ma ma đang khom lưng thì thầm vào tai Trưởng Công Chúa. Không gian trong sảnh im phăng phắc. Có vẻ như Trưởng Công Chúa đã ra lệnh từ trước, nên khi hai người tiến vào, toàn bộ hạ nhân đều rút lui.

Trương ma ma nói gì đó, khiến Trưởng Công Chúa khẽ quét ánh mắt về phía Vân Nhiêu, nhưng không nói gì.

Dung Quân bước lên, chắp tay hành lễ thật dài:
“Nhi tử xin thỉnh an mẫu thân.”

Trưởng Công Chúa hơi gật đầu, giọng điệu bình thản:
“Mẫu thân nghe nói, hôm qua trong yến tiệc, Thái tử thấy Quân Ca Nhi say đến không nhẹ, muốn giữ con lại tư trạch để nghỉ ngơi, nhưng con lại từ chối hảo ý của Thái tử, say khướt mà trở về. Có chuyện này không?”

“Đúng vậy.” Dung Quân đáp: “Nhi tử không dám làm phiền Thái tử điện hạ.”

“Quân Ca Nhi thật hồ đồ. Con vừa mới trở lại kinh thành, sau này còn có không ít chuyện cần nhờ đến Thái tử, sao có thể phất lờ hảo ý của hắn được?” Trưởng Công Chúa thở dài bất đắc dĩ, ánh mắt khẽ ra hiệu cho Trương mụ mụ tiến lên.

Dung Quân mỉm cười:
“Mẫu thân nói đúng, là nhi tử nhất thời hồ đồ. Đợi lát nữa, con sẽ chuẩn bị một phần lễ trọng đưa đến Thái tử để thỉnh tội.”

Trưởng Công Chúa hài lòng nhìn hắn, thần sắc có phần vui vẻ:
“Như vậy thì tốt. Con nên dành thời gian học hỏi thêm từ Tử Dương. Hai huynh đệ các con, Thái tử đã giữ lại, vậy mà chỉ có mình con kiên quyết trở về phủ.”

“Kỳ thật hồi phủ cũng không có gì, cố tình…” Giọng Trưởng Công Chúa dần nhỏ xuống, ánh mắt lướt qua Vân Nhiêu một cách đầy ẩn ý, kèm theo nụ cười nhạt nhẽo nhưng lạnh lẽo.

Trong lúc bà nói, Trương ma ma đã bước đến trước mặt Vân Nhiêu. Ánh mắt sắc bén của bà không chút khách khí rà soát từng chi tiết trên người nàng. Cái nhìn soi mói khiến sắc mặt Vân Nhiêu trắng bệch.

Dẫu đã chuẩn bị tâm lý, ký ức kiếp trước ùa về vẫn khiến nàng run sợ. Khi đó, nàng đã bị sỉ nhục đến mức chỉ còn lại một chiếc áo lót và tiết khố, bị đối xử chẳng khác nào một món đồ bị đem ra kiểm tra trước mặt bao người.

Kiếp trước, Vân Nhiêu chỉ nghĩ đến việc bảo vệ Dung Quân, chịu mọi tủi nhục mà cắn răng vượt qua. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác. Nàng không còn là nữ nhân khờ dại, bốc đồng, vô tri như trước. Lần này, nàng sẽ không để bất kỳ ai sỉ nhục mình như thế nữa.

Vẻ mặt Vân Nhiêu bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã siết chặt đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Trương ma ma là người theo hầu Trưởng Công Chúa từ nhỏ, đã quen chứng kiến vô số mỹ nhân trong cung. Nhưng ngay cả bà cũng phải thừa nhận rằng, người có nhan sắc như Vân Nhiêu – vai gầy eo thon, khuôn mặt tựa hoa đào với đôi mắt câu hồn đầy vẻ kiều mị – thực sự hiếm có.

Tuy nhiên, điều đặc biệt ở Vân Nhiêu không chỉ nằm ở sắc đẹp. Nét ngại ngùng thoáng qua nụ cười nhợt nhạt của nàng, kết hợp với ánh mắt trong veo, tạo nên một sự đối lập đầy mê hoặc giữa vẻ ngây thơ thuần khiết và sức quyến rũ tự nhiên. Một vẻ đẹp vừa như yêu tinh lại vừa như thiên thần.

Trương mụ mụ nhìn cô, trong lòng không khỏi thầm nhủ: "Đúng là trời sinh họa thủy, một yêu tinh đội lốt người."

Tiểu cô nương trước mắt, làn da trắng ngần như tuyết được điểm tô bởi sắc hồng như đóa hoa nở rộ. Đôi mắt hơi vương nét đào hoa, thần thái vừa kiều mị vừa ngây thơ. Trương ma ma không phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra rằng nữ nhân này hẳn đã có liên quan đến chuyện khiến Trưởng Công Chúa bận tâm.

Bà hừ lạnh một tiếng, tiến lên giơ tay định kéo Vân Nhiêu đến trước mặt Trưởng Công Chúa để bà nhìn rõ gương mặt của “yêu tinh” này và làm sáng tỏ tất cả. Nhưng bất ngờ, bàn tay bà vừa giơ lên bỗng tê rần, không thể động đậy như ý muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play