Tháng bảy nắng lửa, trời vừa qua giờ Mão.
*giờ Mão : 5:00-7:00

Chân trời điểm lên một vệt sáng trắng như bụng cá, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ, chiếu nghiêng vào trong phòng.

Xiêm y bị vứt bừa bãi khắp nơi, căn phòng trở nên hỗn loạn, tràn ngập bầu không khí ám muội làm người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Trên giường, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say, tựa như đôi uyên ương quấn quýt khó rời.

Thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp như điêu khắc, nước da trắng nõn điểm vài giọt nước mắt chưa khô, gò má đỏ bừng phơn phớt, càng tôn lên vẻ yêu kiều. Đuôi mày, khóe mắt vẫn còn chút đỏ ửng, vừa mê hoặc, vừa kiều diễm, như cánh hoa đào đọng sương sớm.

Vân Nhiêu giật mình tỉnh dậy. Khi mở mắt, khắp người nàng ê ẩm, gò má áp vào một thứ gì đó ấm áp.

Cảm giác này đối với nàng không hề xa lạ, kể từ khi trở thành thông phòng của Dung Quân, ngày ngày đều như vậy.

Nhưng chẳng phải... nàng đã sớm chết đuối dưới giếng nước lạnh băng xuyên thấu cả xương cốt hay sao?

Vân Nhiêu bất chợt mở mắt. Trước mặt nàng là một vùng da màu tiểu mạch.

Gương mặt nam nhân gần ngay trước mắt, đẹp đến mức không thực.

Hắn nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng, chậm rãi. Lông mi dài tạo thành một cái bóng mờ nhàn nhạt. Đường nét gương mặt thanh tao, sống mũi cao sắc nét. Hắn trông thật sạch sẽ, tựa như một vị tiên nhân không vướng chút bụi trần, hoàn toàn không khác gì hình ảnh trong ký ức của nàng.

Trong mắt Vân Nhiêu thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Tựa như Dung Quân chưa từng bị điều ra biên ải, và việc nàng b·ị ném xuống giếng chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng cảm giác lạnh lẽo thấu tận xương tủy, nỗi tuyệt vọng khi cơ thể chìm xuống mà không cách nào vùng vẫy thoát ra... tất cả đều chân thật đến rợn người.

Nàng biết, đó không phải là mộng. Nàng đã thực sự ch·ết.

Nhưng giờ đây, mùi hương gỗ trầm quen thuộc, xen lẫn hương rượu thoang thoảng trong hơi thở hỗn loạn, lại dần lấp đầy tâm trí nàng. Trong lòng Vân Nhiêu dâng lên một ý niệm khó tin.

Dung Quân tửu lượng rất tốt, nghe nói ngàn chén không say. Thế nhưng, lần duy nhất hắn say chính là lần đầu tiên muốn nàng. Sau lần đó, nàng chưa bao giờ thấy Dung Quân say thêm lần nào nữa.

Rốt cuộc, chuyện này là thế nào?

Vân Nhiêu bị siết chặt đến mức không thể cử động. Nàng cố gắng thoát khỏi bàn tay lớn đang đặt trên eo mình, và khi làm được, ánh mắt nàng vô tình lướt qua vài vệt đỏ nhàn nhạt trên giường.

Nàng sững sờ trong giây lát.

Rồi ngay sau đó, nàng nhận ra những bộ váy áo bị ném xuống đất kia không phải là của nha hoàn thông thường, mà là phục sức của nha hoàn bậc nhất trong phủ Quốc Công.

Từ khi trở thành thông phòng của Dung Quân, nàng chưa từng mặc lại loại phục sức cao quý như vậy.

Trong lòng Vân Nhiêu dậy lên những cơn sóng dữ. Nàng không dám tin, nhưng mọi thứ trước mắt đều là sự thật: từ Dung Quân đang say mèm nằm cạnh, đến cảm giác cơ thể không còn khỏe mạnh rõ ràng của nàng, và cả dấu vết trên giường nữa.

Tim nàng đập loạn, đôi tay run rẩy. Mặc dù đôi chân gần như không thể đứng vững, nàng vẫn cuống cuồng xuống giường, mặc vội y phục.

Ông trời đã ban cho nàng cơ hội sống lại một lần, tại sao không thể sớm hơn vài ngày? Giờ đây, nàng và Dung Quân đã trở thành chuyện đã rồi. Phải chăng số mệnh vẫn muốn đẩy nàng vào con đường cũ?

Nàng phải rời khỏi đây trước khi Trương ma ma dẫn người đến.

Vân Nhiêu nhắm mắt, lòng đầy hối hận.

Thực ra, nàng không phải là nô tỳ bẩm sinh của phủ Quốc Công.

Năm nàng ba tuổi, cha mẹ đã bỏ rơi nàng, để mặc nàng tự sinh tự diệt giữa đám ăn mày. Nàng từng sống ở những nơi hoang tàn như miếu đổ, bãi đất trống. Từ khi còn nhỏ, nàng chưa từng có một bữa cơm no bụng. Lúc đói không chịu nổi, nàng thậm chí còn ăn cả cỏ dại.

Cho đến năm sáu tuổi, nàng bị mẹ mìn trong ổ khất để ý.

Mẹ mìn nói nàng có dung mạo rất đẹp, dễ lọt vào mắt quý nhân, và muốn mang nàng về làm nô tỳ.

Quả thật, từ nhỏ, Vân Nhiêu đã rất xinh đẹp, nghe không ít lời khen như “phấn điêu ngọc trác” hay “kiều tiếu đáng yêu.” Nhưng may mắn là khi ấy nàng còn nhỏ, cả người lại dơ bẩn, nên không có quá nhiều người chú ý đến nhan sắc của nàng.

Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT

Vân Nhiêu hiểu rõ, với thân phận hèn mọn nhưng lại mang dung mạo nổi bật như nàng, nếu cứ mãi sống ở ổ khất cái thì sớm muộn gì cũng trở thành món đồ chơi cho kẻ khác, mặc người giày vò.

Nàng từng thấy kết cục của những tỷ tỷ ăn mày khác, và nàng không muốn mình phải giống họ.

Ở Lăng quốc, giai cấp phân biệt rõ ràng. Người ta chia thành ba bảy loại, ngay cả nô tỳ cũng có cấp bậc.

Kẻ ăn mày còn không bằng nô tỳ thấp kém nhất.

Khi lên sáu, ngây thơ và mơ hồ, nàng chẳng hiểu vận mệnh phía trước sẽ đưa mình đi đâu. Lúc ấy, nàng chỉ nghĩ rằng mình không muốn cả đời làm kẻ ăn mày. Dù có phải làm nô tỳ cũng không sao, ít nhất còn có cơ hội, dù nhỏ bé, để thoát khỏi vũng bùn.

Chỉ cần một tia hy vọng, nàng nhất định không từ bỏ.

Sau này lớn lên, Vân Nhiêu mới hiểu bản thân khi đó ngây thơ đến mức nào. Nếu không phải trước khi bị mẹ mìn đưa đi, nàng vô tình gặp được Dung Quân, thì cuộc đời nàng đã sớm trở thành ngựa gầy rơi vào bi kịch thê thảm hơn cả tuổi thơ thiếu đói.

Gặp được quý nhân như Dung Quân là điều may mắn nhất trong đời nàng. Vậy mà nàng lại mù quáng đến mức hồ đồ.

Dung Quân cứu nàng khỏi tình cảnh khốn cùng, cho nàng cuộc sống đủ đầy, dạy nàng đọc sách, viết chữ, và học cả cầm kỳ thi họa. Trước đây, chưa từng có ai tốt với nàng đến như vậy.

Dần dà, nàng trở thành nha hoàn được sủng ái nhất trong viện của Dung Quân. Ai cũng nhận ra Dung Quân đối xử với nàng khác biệt, khiến các nha hoàn khác trong phủ Quốc Công vừa ganh tị vừa tức giận.

Vân Nhiêu vì thế mà nảy sinh tình cảm không nên có.

Nàng không thể kiềm chế được trái tim mình, càng không thể lý giải được tình cảm dành cho hắn. Nàng thậm chí còn mơ mộng được ở bên hắn suốt đời.

Kiếp trước, sau khi đại thắng trở về, Dung Quân được cả quốc gia chào đón. Nhưng không hiểu vì sao, việc đầu tiên hắn làm lại là vội vã tìm một người đàng hoàng, trong sạch để làm mai cho nàng.

Khi đó, Hoàng đế mở tiệc mừng công, Thái tử cũng mở tiệc để chúc mừng Dung Quân, vì hắn đón gió tẩy trần.

Tại yến tiệc của Thái tử, Dung Quân ngoài ý muốn uống đến say mèm. Sau đó, khi trở về, hắn bất ngờ ôm lấy eo nàng, chẳng để ý gì mà bế nàng đặt lên giường.

Hơi thở nồng đậm mùi rượu phủ xuống, bao trùm cả không gian. Nàng cảm nhận được hơi ấm từ môi hắn, hơi thở phả lên má. Cả người nàng run rẩy, tê rần, chưa bao giờ nàng ở gần ai như vậy.

Vân Nhiêu không cam lòng chấp nhận việc bị Dung Quân sắp xếp gả cho người khác. Dẫu biết rõ hậu quả sẽ ra sao, nàng vẫn như bị ma quỷ ám ảnh, không hề phản kháng hay kháng cự.

Đêm hôm ấy, giữa không gian ấm áp và tình cảm mãnh liệt, họ hòa quyện bên nhau.

Nhưng Vân Nhiêu không ngờ rằng khi trời vừa hửng sáng, Trương ma ma - người hầu cận bên trưởng công chúa - đã bắt gặp toàn bộ cảnh tượng.

Dung Quân là con trai cả của Vinh Quốc Công, một gia đình danh giá và thanh quý qua nhiều thế hệ. Mẹ kế của hắn, trưởng công chúa, là người nữ nhân quyền lực và tôn quý nhất Lăng quốc. Gia tộc này nổi tiếng với truyền thống không nạp thiếp, đặc biệt sau khi trưởng công chúa vào phủ, bà đã thiết lập nhiều gia quy nghiêm ngặt, trong đó có quy định rằng dòng chính con cháu không được phép có thông phòng hay thị thiếp.

Sáng hôm ấy, Dung Quân vẫn say rượu chưa tỉnh. Còn Vân Nhiêu, sau một đêm mệt mỏi, toàn thân bủn rủn, thậm chí không thể cử động nổi. Khi nàng còn đang mê man, Trương ma ma đã kéo nàng khỏi giường và đưa đến trước mặt trưởng công chúa.

Lo sợ Dung Quân bị liên lụy và chịu phạt, Vân Nhiêu không màng sống chết, nhận hết mọi lỗi lầm về mình. Nàng chỉ mong có thể bảo vệ hắn. Nhưng khi Dung Quân đến tìm, nàng đã bị đánh gần như mất mạng, nằm hôn mê suốt năm, sáu ngày, mới được cứu sống.

Khi tỉnh dậy, ánh mắt Dung Quân nhìn nàng có chút mơ hồ xen lẫn giận dữ. Có lẽ hắn nể tình nàng đã trải qua cơn sinh tử nên mới kìm nén không trách mắng.

Vân Nhiêu vốn chỉ muốn ở lại bên Dung Quân, hầu hạ như một nha hoàn bình thường, không hề mơ tưởng trở thành thông phòng của hắn. Nhưng điều nàng không ngờ là, dù đã thuộc về hắn, Dung Quân vẫn muốn tìm cách gả nàng cho người khác.

Lúc đó, nàng hoàn toàn bàng hoàng, hoảng loạn.

Bị vứt bỏ là một nỗi đau quá lớn, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến nàng kinh hãi.

Vân Nhiêu không thể hiểu được tại sao Dung Quân lại quyết tâm gả nàng đi. Dẫu cho đó là một sai lầm lớn, hắn vẫn không chấp nhận nàng.

“A Nhiêu không muốn bị gả đi, chỉ muốn cả đời hầu hạ công tử mà thôi,” nàng khẩn cầu, nước mắt lưng tròng.

Dung Quân lạnh lùng đáp: “Nếu đi theo ta, ngươi sẽ hối hận.”

Hắn ngồi bên giường, tay cầm chén thuốc, ánh mắt cúi xuống nhìn nàng yếu ớt nằm trên giường.

“Không hối hận,A Nhiêu tuyệt đối không hối hận. Công tử, xin đừng bỏ rơi A Nhiêu…”

Dung Quân im lặng nhìn nàng thật lâu, ánh mắt đầy phức tạp, rồi chậm rãi dời ánh nhìn, đặt chén thuốc xuống và bước đến bên cửa sổ, bóng lưng thẳng tắp nhưng cô đơn đến lạ thường.

Người nam nhân đứng quay lưng về phía nàng, tay khoanh trước ngực. Bóng dáng cao lớn, thẳng tắp như tùng, toát lên vẻ đĩnh đạc, uy nghiêm. Giọng nói từng ôn nhu như ánh nắng đầu đông giờ đây đã trở nên xa cách, lạnh lùng:

"Hôm đó ta say hồ đồ. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta lập tức tìm một gia đình tốt cho ngươi, chuẩn bị của hồi môn thật phong phú."

Từ ngày Dung Quân cứu nàng khỏi tay bọn buôn người, nàng đã xem hắn là duy nhất, là chỗ dựa duy nhất của đời mình. Hiện tại, vì số phận an bài, nàng đã trở thành người của hắn, làm sao nàng có thể gả cho ai khác?

Dù Dung Quân hết lời khuyên nhủ, nàng vẫn kiên quyết không đồng ý.

"Ngươi sao lại không chịu hiểu chứ!"

Giọng nói ấy vút cao, mang theo sự giận dữ hiếm thấy. Đôi mắt phượng hẹp dài bừng lên tia lửa căm phẫn, phá tan dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, để lộ một sự xa lạ đầy áp chế.

Vân Nhiêu chưa bao giờ thấy Dung Quân tức giận đến vậy. Nàng sợ hãi cúi đầu, không dám thốt nửa lời, lặng lẽ cầm chén thuốc trên đầu giường uống cạn.

Nàng định mở miệng cầu xin thêm lần nữa, nhưng đột nhiên bụng đau nhói. Ý thức mờ dần, rồi chìm vào bóng tối.

Những gì xảy ra sau đó, nàng không nhớ rõ. Chỉ biết rằng cơ thể nàng yếu ớt, sốt cao liên miên, khó chịu đến mức không thể đứng dậy.

Cuối cùng, nàng trở thành thông phòng của Dung Quân.

Dung Quân đối xử với nàng rất tốt, nhưng lại đặt ra những giới hạn nghiêm ngặt. Nàng không được rời khỏi viện của hắn, cũng không được lên phố.

Ban đầu, Vân Nhiêu không để tâm. Nhưng theo thời gian, khi trưởng thành và hiểu biết hơn, nàng dần nhận ra ý nghĩa ẩn sau lời nói của hắn năm ấy.

Dung Quân là ai? Hắn xuất thân từ gia đình thanh quý, dung mạo hơn người, tài năng xuất chúng. Hắn còn trẻ mà quyền thế đã đỉnh cao, là niềm mơ ước của vô số thiếu nữ kinh thành. Thậm chí, các tiểu thư danh môn cũng không dám mơ đến hắn.

Còn nàng? Một nữ nhân mồ côi, từng phải sống lang thang như kẻ ăn mày. Ngay cả thân phận nha hoàn bên cạnh Dung Quân cũng đã là trèo cao, nói chi đến việc làm thông phòng của hắn.

Năm ấy, hắn không nỡ nói ra sự thật.

Nàng không xứng với hắn.

Đó là lý do Dung Quân không muốn người khác biết đến sự tồn tại của nàng, thậm chí không muốn nàng bước chân ra ngoài, vì không muốn bất kỳ ai phát hiện trong phòng của hắn lại có một người như nàng.

Dung Quân thu nhận nàng làm thông phòng, cũng chỉ bởi vì thương hại. Nàng từ cõi chết trở về, lại bị người khác ép uống tuyệt tử canh. 
*tuyệt tử canh: canh tránh thai

Những lời đồn đại xung quanh, nàng đều không để tâm. Cho đến một ngày nàng uống say, trong lúc vô thức, lại hỏi Dung Quân.

Dung Quân không ngần ngại thừa nhận, hắn không muốn ai biết đến sự tồn tại của nàng.

Nàng không còn là nha đầu ngốc nghếch năm xưa, một lòng chỉ muốn đi theo Dung Quân. Sau khi nghe hắn nói, nàng không còn mơ tưởng viển vông nữa, lặng lẽ tự mình trở về vị trí nên có, tận tâm hầu hạ hắn.

Hắn không phải thân nhân của nàng, mà nàng vốn dĩ cũng không có ai là thân nhân. Hắn là chủ, nàng là nô. Ngay từ đầu, nàng đã sai.

Không có hy vọng thì sẽ không thất vọng. Ngay cả khi nghe tin Dung Quân sắp thành thân, nàng cũng không để tâm, chỉ mong trước khi hắn thực hiện hỉ sự, có thể để nàng rời đi.

Chỉ là chưa kịp nói ra lời nào, Dung Quân đã bị triệu đến biên quan.

Đêm Dung Quân rời kinh, Trương ma ma dẫn theo một nhóm bà tử thô sử đến sân viện của nàng, đèn đuốc sáng rực như ban ngày.

"Tức khắc đem nàng kéo ra ngoài giếng!"

Trương ma ma vừa dứt lời, người của bà ta đã bao vây lấy nàng, không kịp phản ứng, nàng đã bị giữ chặt hai cánh tay.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Trước khi đại công tử rời kinh, đã căn dặn lão thân nhất định phải xử trí ngươi ổn thỏa trước khi ngài ấy quay lại."

"Cái gì?" Nàng sững sờ. Tuy rằng nàng đã quyết định sẽ rời đi sau khi Dung Quân thành thân, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại muốn lấy mạng mình. "Chuyện này không thể nào!"

Trương mama  lạnh lùng đáp: "Ngươi cũng biết, vài ngày nữa đại công tử sẽ thành thân cùng Sầm cô nương. Sầm gia là hoàng thân quốc thích, còn Sầm cô nương chính là hòn ngọc quý trên tay thái phó đại nhân, tôn quý vô cùng. Ngày cầu hôn, thái phó đại nhân đã nói rõ, mặc kệ công tử trước đây có ai trong hậu viện, một khi thành thân thì tất cả phải xử lý sạch sẽ."

Nàng không tin. Nhưng Trương ma ma không buồn giải thích thêm, lập tức sai người kéo nàng ra ngoài. Nàng bị lôi đi, giày cũng chưa kịp mang.

"Nếu công tử không dung nổi ta, tại sao ngài ấy không tự mình nói với ta?" Nàng giãy giụa, nhưng cánh tay bị giữ chặt không thể động đậy, bị kéo thẳng ra bên cạnh giếng.

"Ngươi đến giờ còn không hiểu sao?" Trương ma ma cười lạnh, "Ngươi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà đại công tử nuôi bên người. Chủ nhân đã chán ghét món đồ chơi, thì vứt bỏ là lẽ thường. Chẳng lẽ ngươi còn mong được an ủi trước khi bị vứt sao?"

Nàng vẫn không tin, dùng hết sức lực còn lại, liều mạng chống cự.

Trương mụ mụ tiếp lời: “Ngươi làm sao lại không hiểu? Nếu đại công tử không muốn, ai có thể ép ngài ấy thành thân? Nếu ngài ấy không thích Sầm cô nương, liệu quốc công gia cùng điện hạ có đích thân đến Sầm phủ cầu hôn thay ngài ấy sao?”

Không biết tại sao, lời nói ấy tựa như một mũi dao đâm thẳng vào tim nàng. Cơn đau bất chợt khiến nàng quên cả giãy giụa, thân thể chao đảo rồi ngã thẳng xuống giếng.

-

Ngoài phòng, tiếng bước chân vội vã vang lên, kéo Vân Nhiêu ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng hoảng loạn đóng chặt cửa gỗ ngăn cách nội gian, nhưng một giọng nữ cao vút, sắc bén ngay sau đó vang lên.

“Đại công tử, điện hạ nghe nói hôm qua ngài cùng Thái tử uống đến say mèm tại yến hội, đêm khuya mới về phủ. Nô tỳ đã chuẩn bị canh giải rượu, đặc biệt mang đến cho ngài.”

Vân Nhiêu ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Trương ma ma. Trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng vội vã rút lui, trốn về nội gian.

Dù hiện tại nàng đã chỉnh tề, không còn thảm hại như kiếp trước, nhưng Trương ma ma vốn là một lão mụ mụ xuất thân từ cung đình, từng trải qua bao nhiêu sóng gió. Đôi mắt sắc bén của bà ta đủ để nhìn thấu bất kỳ sự bất thường nào.

Vân Nhiêu biết rõ, nàng tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, không thể để bản thân quay lại con đường của kiếp trước.

“Trương ma ma, đại công tử hiện giờ vẫn chưa tỉnh. Không có sự cho phép của ngài ấy, bà không thể tự tiện bước vào đây.”

“Trương ma ma, chẳng lẽ bà đã quên rằng Phi Vũ Uyển không phải nơi các ngươi có thể tùy tiện xông vào?”

Trương ma ma đáp, giọng nói mang theo nụ cười mỉa mai, nhưng vẫn giữ vẻ khách khí: “Ta chẳng qua là nghe lệnh của điện hạ, đến đây làm việc.”

Dứt lời, bà ta phớt lờ sự cản trở của đám gã sai vặt ngoài cửa, mạnh mẽ đẩy cửa bước vào. Phía sau bà, bốn nha hoàn lần lượt đi theo, tay nâng dụng cụ rửa mặt và quần áo.

Vân Nhiêu trong lòng vẫn còn run sợ, vội vàng quay lại nội gian. Nàng vừa đóng cửa thì bất ngờ bị một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau che kín miệng. Một cánh tay khác siết chặt eo nàng, rồi mạnh mẽ kéo nàng ngược về phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play