Vân Nhiêu tròng mắt co rút, theo bản năng quay đầu lại.
Người phía sau vừa cúi đầu xuống, môi mỏng vô tình lướt qua gò má nàng, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là chạm đến đôi môi nàng.
“Lên giường trốn kỹ, đừng lên tiếng.”
Giọng nói nam nhân trầm thấp, ôn hòa mà gợi cảm, mang theo một nụ cười nhàn nhạt khó đoán.
Vòng tay ấm áp siết chặt lấy eo nàng, cơ bắp cánh tay rắn chắc đầy sức sống bao bọc quanh thân thể nhỏ nhắn. Hương trầm mộc quen thuộc thoang thoảng nơi chóp mũi, từng thứ, từng thứ một kéo nàng trở lại ký ức đã khắc sâu trong tâm khảm—những ngày đêm dài đằng đẵng, khi hắn từng bức nàng đến khóc, vừa đau khổ vừa ngọt ngào.
Hắn trước giờ vẫn luôn thích ôm nàng từ phía sau như thế này, giam cầm nàng trong lồng ngực, thì thầm bên tai nàng bằng giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nụ cười dịu dàng. Như thể hắn muốn dồn hết thảy sự dịu dàng trên thế gian này dành riêng cho nàng, khiến nàng có cảm giác an tâm lạ kỳ, đến mức nàng lạc lối, không thể nào thoát ra.
Cổ họng Vân Nhiêu đột nhiên nghẹn lại, mũi cay cay, ủy khuất và không cam lòng dâng lên như cơn thủy triều, cuốn sạch lý trí của nàng.
Nhưng nàng hiểu rõ, dù cái ôm này có ấm áp đến đâu, dù nàng có thích người này đến nhường nào, thì tất cả cũng không thuộc về nàng.
Một khi con người nảy sinh những ý nghĩ không nên có đối với thứ không thuộc về mình, lòng tham chỉ biết ngày càng lớn.
Kiếp trước, nàng cố chấp cưỡng cầu, và cái kết đau thương chính là tự nàng chuốc lấy, chẳng thể trách được ai.
Hiện tại, ông trời đã rủ lòng thương, cho nàng cơ hội sống lại. Dù người muốn dồn ép nàng vào đường cùng là ai—là Dung Quân hay bất kỳ ai khác—nàng nhất định sẽ không đi lại con đường sai lầm đó.
Nén lại cảm giác bi thương, Vân Nhiêu tận dụng khoảnh khắc cánh tay siết chặt ở eo nàng buông lỏng, nhanh chóng nhảy lên giường, chui vào bên trong chăn gấm.
Nhưng vừa chui vào chăn, nàng lập tức cảm nhận được hơi thở ấm nóng, ám muội xộc thẳng vào mặt.
Từng chi tiết trong ký ức chợt hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết—là mùi hương, là hơi thở, là bóng dáng của hắn và nàng… Tất cả nhắc nhở nàng về những lần đầu tiên điên cuồng và hoang đường của hai người ở kiếp trước.
Vân Nhiêu nhắm mắt lại, cố không suy nghĩ thêm, nhưng đôi tai nàng đã nóng bừng, như thể bị lửa thiêu đốt.
Ở gian ngoài, Trương ma ma dẫn người bước vào, giọng nói sắc sảo cất lên khi không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào từ bên trong:
“Điện hạ còn dặn nô tỳ chuyển lời đến đại công tử. Dù đuổi ngoại địch, thu phục thất thổ là công lớn, nhưng sau khi hồi kinh, ngài cũng không nên lơ là việc triều chính. Nếu để Hoàng thượng hiểu lầm rằng ngài ỷ công tự kiêu, thì không hay chút nào.”
Vừa dứt lời, Trương ma ma đã thấy Dung Quân từ nội gian bước ra.
Nam nhân tóc dài rối tung, buông lơi một cách tùy ý nhưng không mất đi vẻ cuốn hút. Vai rộng, eo thon, dáng người thon dài và đầy đĩnh đạc. Trên người hắn khoác hờ hững một chiếc áo ngoài tinh bạch, phần tà áo rũ xuống, tôn lên làn da trắng như sứ ngọc, trong suốt mà thanh quý. Toàn thân hắn tựa như toát lên vẻ đẹp tuyển dật khó mà nắm bắt.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua ô cửa sổ, rải khắp phòng, chiếu sáng lên dáng vẻ mơ hồ của hắn. Ánh sáng khéo léo phác họa từng đường nét thanh tú, góc cạnh trên gương mặt, để lại một cái bóng mờ nhạt ở sườn mặt, càng làm nổi bật sự bí ẩn và cao ngạo.
Hàng mi dài cong nhẹ buông xuống khi hắn hơi cúi đầu. Đôi môi mỏng khép hờ, để lộ một nửa gương mặt tuấn tú ẩn mình trong ánh sáng và bóng tối đan xen, khiến người khác không thể đọc được biểu cảm của hắn.
Trương ma ma bất giác cảm thấy ngực mình siết lại, trái tim đột nhiên đập nhanh không rõ lý do. Một cảm giác bất an không tên như sóng ngầm trào dâng trong lòng bà.
Phía sau Trương ma ma, các nha hoàn đi theo không giấu được vẻ bối rối. Hầu hết khuôn mặt đều đỏ bừng, ánh mắt lén lút nhìn hắn rồi vội vã cúi xuống, như thể sợ rằng nếu nhìn thêm một chút nữa sẽ khiến lòng mình rung động khó dứt.
“Nếu đại công tử đã tỉnh, vậy xin công tử quay về phòng trong để bọn nha hoàn giúp ngài thay quần áo chuẩn bị thượng triều.”
Trương ma ma nở nụ cười gượng gạo, cố gắng duy trì sự bình tĩnh khi bước về phía Dung Quân. Nhưng bà còn chưa kịp tiến lại gần thì cổ họng đã cảm nhận được cái lạnh buốt của một ống Thiết Địch áp sát.
Từ ngày Dung Quân hồi kinh, cả kinh thành dường như chỉ xoay quanh hắn trong những câu chuyện bàn tán trà dư tửu hậu của dân chúng.
Dung Quân—thiên chi kiêu tử, sinh ra trong danh môn thế gia đỉnh cao, lớn lên giữa cẩm y ngọc thực. Ba tuổi đã có thể đọc, năm tuổi đã biết viết, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng và trí tuệ xuất chúng.
Năm hắn sáu tuổi, quốc công phủ gặp biến cố lớn. Hắn bị đưa đi xa, lấy danh nghĩa bái sư tập võ, lưu lạc tận Giang Nam. Suốt bảy năm trời, đến tận tuổi mười ba, hắn mới được đón về lại quốc công phủ.
Người trong kinh thành chẳng ai không bàn tán về lý do này. Chính vì quãng thời gian biệt ly ấy mà Dung Quân dường như khác biệt hoàn toàn với những võ tướng thông thường. Hắn yêu thích khoác ngọc quan, mặc áo gấm, dáng vẻ thư sinh, hoàn toàn không giống một đại tướng quân kiêu hùng thiện chiến.
Không chỉ bá tánh yêu thích nhắc về hắn, mà ngay cả các cô nương cũng không ngừng say sưa kể chuyện. Nào là hắn có gương mặt như ngọc, dung mạo vô song. Nào là hắn còn trẻ nhưng đã luyện được một thân võ nghệ xuất chúng, tay cầm họa côn phương thiên kích, không đối thủ trên chiến trường.
Nhưng điều làm hắn đặc biệt hơn cả lại là cây Thiết Địch luôn mang theo bên mình. Dung Quân yêu âm luật, dáng vẻ nhã nhặn phong lưu, khác hẳn vẻ gai góc mà người ta hình dung về một võ tướng. Một ngọc diện lang quân, tài mạo song toàn, từ đó trở thành giấc mộng xuân của biết bao thiếu nữ trong kinh thành. Không ít người thầm nghĩ, từ nay về sau, cửa lớn quốc công phủ e rằng phải chịu cảnh người đến cầu thân đông nghẹt, giẫm nát cả bậc thềm.
Thế nhưng, những người ngoài kia chỉ biết vẻ nho nhã phong lưu ấy, đâu hay rằng cây Thiết Địch của hắn còn mang một sắc thái đáng sợ. Trương ma ma là người đã tận mắt chứng kiến, khiến bà không khỏi cứng đờ, không dám có hành động khinh suất.
Dung Quân hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời như chứa cả trời xuân. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ôn nhuận, khiêm tốn, khiến người khác cảm thấy như gió xuân lướt qua, hoàn toàn không còn thấy chút men say nào còn sót lại.
“Có lẽ do nhiều năm ta chưa hồi kinh, đến cả mẫu thân cũng hay quên, ngay cả Trương ma ma hình như cũng không nhớ ta.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một phần sâu xa khó lường.
Hắn cúi nhẹ đầu, đôi mắt chứa ý cười ôn nhu, giọng nói vẫn điềm đạm nhưng không cho người ta cơ hội phản bác. “Ta không muốn để bất cứ nha hoàn nào khác đến gần. Bên cạnh ta đã có nha hoàn riêng chăm sóc.”
Trương ma ma nhìn thấy ý cười dịu dàng trong mắt hắn, lòng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Phải rồi, dù sao đại công tử cũng đã trải qua bao năm chinh chiến. Trên người hắn khó tránh khỏi tỏa ra khí chất uy nghiêm và sát khí mạnh mẽ.
“Đúng, đúng vậy…” Trương ma ma nhìn quanh một lượt, giả vờ vỗ trán như chợt nhớ ra điều gì. “Nhưng hiện giờ đại công tử đã tỉnh, sao vẫn chưa thấy Vân Nhiêu đến hầu hạ? Nha đầu đó từ xưa đã quen thói ngủ nướng lười biếng, có lẽ giờ vẫn còn ở phòng riêng. Nếu công tử không ngại thì…”
“Lui ra.”
Có lẽ vì những năm tháng rong ruổi nơi sa trường, Dung Quân dù cười lên trông rất ôn nhu, ôn hòa nho nhã, nhưng lại tỏa ra một loại khí chất mạnh mẽ và uy nghiêm khiến người khác không khỏi kinh sợ. Nụ cười của hắn mang theo sự lãnh đạm xa cách, tựa hồ vạch ra một ranh giới vô hình mà không ai dám vượt qua.
Lúc này, khi nụ cười đó hóa thành lệnh đuổi khách, bầu không khí lại càng trở nên ngột ngạt, khiến người ta bất giác cảm thấy run rẩy trong lòng.
Trương ma ma gượng cười, gương mặt thoáng cứng đờ, muốn nói thêm điều gì đó nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị ánh mắt sắc lạnh như băng của Dung Quân nhìn tới. Ánh mắt ấy khiến bà bối rối, đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Dung Quân khẽ bật cười, giọng nói thoảng qua nhưng ẩn chứa sự sắc bén:
"Trương ma ma chẳng lẽ bà đang chờ ta đích thân tiễn các ngươi ra ngoài?"
Nói xong, hắn từ tốn nâng tay, thực hiện một cử chỉ mời đầy vẻ uy quyền.
Hắn là đại tướng quân được đương kim thiên tử thân phong. Bàn tay trắng ngần ấy từng vung lên hiệu lệnh cho mấy chục vạn tướng sĩ đồng thời quỳ gối. Trương ma ma nào dám nói thêm nửa lời. Bên cạnh bà, các nha hoàn sợ đến mức đồng loạt quỳ xuống, không ai dám thở mạnh.
Chờ đến khi Trương ma ma và đoàn người rời khỏi, Dung Quân mới thong thả gọi gã sai vặt Vân Sanh vào.
Vân Sanh, cũng như Vân Nhiêu, là người theo hầu hắn từ nhỏ, trung thành tuyệt đối. Ngay khi bước vào, hắn liền sai người chuẩn bị nước ấm để tắm gội và rửa mặt. Sau đó, hắn phân phó:
"Triệu Trương Thức dẫn một đội người đến đây. Đổi toàn bộ người trong viện, không để sót ai. Còn những kẻ vừa nãy không ra mặt ngăn cản Trương ma ma, gọi người môi giới tới bán hết đi."
Vân Sanh đáp lời nhưng vẫn có chút do dự, rồi dè dặt hỏi:
"Vậy còn cô nương Vân Nhiêu…"
"Ta đã có an bài. Ngươi không cần lo."
Nghe vậy, Vân Sanh không hỏi thêm, khẽ cúi người chào rồi lui ra. Nhưng chưa kịp rời hẳn, hắn lại bị Dung Quân gọi lại.
"Trước hết, phái người đến Minh Huy Đường, mời Chung đại phu tới đây."
"Tuân lệnh." Vân Sanh thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh, khóe miệng khẽ cong khi bước ra ngoài.
Quay về phòng, ánh mắt Dung Quân thoáng dịu lại khi nhìn thấy một người đang nằm ngoan ngoãn trong chăn, dáng vẻ trông rất đáng yêu. Một nụ cười nhẹ hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn.
Hắn bước nhanh đến, nhẹ nhàng đưa người kia ra khỏi lớp chăn dày.
Thời tiết oi bức đến ngột ngạt, tiểu cô nương trong chăn đã ướt đẫm mồ hôi. Mấy sợi tóc mai dính bết trên gương mặt, hai má đỏ ửng vì nóng. Dáng vẻ ấy khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một bông sen vừa mới nở, tươi đẹp diễm lệ, khiến người nhìn không thể rời mắt.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT
Nhìn dáng vẻ tiểu cô nương trước mặt, Dung Quân không khỏi bật cười, trong lòng bỗng dưng sinh ra một cảm giác thích thú khó tả. Hắn buồn cười nói:
"Nhìn giống như vừa được vớt ra từ trong nước vậy..."
Lời nói chưa kịp hết, giọng hắn đột nhiên ngừng lại. Ngón tay nắm lấy Thiết Địch trở nên cứng ngắc, các khớp xương hiện rõ sắc trắng xanh.
Một lúc lâu sau, hắn mới cười khẽ, giọng nhẹ nhàng hơn:
"Ta đã dặn Vân Sanh chuẩn bị nước ấm. Lát nữa ngươi cứ từ từ rửa sạch."
Ánh mắt Vân Nhiêu chạm vào hắn, lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác mơ hồ, như thể tất cả những gì đang xảy ra đều chỉ là một giấc mơ không chân thật.
Tiểu cô nương im lặng không nói gì, ban đầu Dung Quân cũng chẳng để tâm, vẫn tự nhiên nói chuyện. Thế nhưng khi nàng bất ngờ bước xuống giường, quỳ trước mặt hắn, hắn mới khựng lại.
Dung Quân cúi nhìn nàng, đôi mắt khẽ nheo lại, trong lòng không khỏi ngạc nhiên:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Dù khuôn mặt hắn vẫn giữ nét cười nhẹ nhàng, nho nhã, giọng nói lại mang theo một sức mạnh không thể chối từ:
"Đứng lên."
Nhưng Vân Nhiêu không hề động đậy. Nàng cúi gằm đầu xuống, lòng bàn tay áp sát mặt đất trong tư thế vô cùng cung kính. Giọng nàng nhỏ nhẹ, mang theo sự ăn năn thành thật:
"Nô tỳ không dám. Tối qua nô tỳ nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm. Thỉnh công tử tha thứ."
Dung Quân nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua những cảm xúc phức tạp, tựa như sóng ngầm cuộn trào. Thế nhưng, cảm giác ấy chỉ tồn tại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng biến mất. Hắn bất ngờ quỳ một chân xuống ngang tầm mắt nàng, giọng nói dịu dàng hơn:
"Đêm qua ta tuy có say, nhưng vẫn nhớ rõ mọi chuyện. Ngươi chẳng làm gì sai cả. Nếu có sai, thì chỉ là lỗi của ta. Đứng lên đi."
Vân Nhiêu sững sờ, đôi mắt mở to, dường như không thể tin nổi lời hắn. Nàng nhận ra tâm trạng Dung Quân lúc này hình như đang khá tốt, nhưng lý do là gì?
Dù trưởng công chúa rất mực yêu thương hắn, và quốc công gia chắc chắn sẽ nổi giận khi biết chuyện này, hắn lại chẳng hề tỏ ra lo lắng. Theo gia quy của quốc công phủ, chuyện đêm qua hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua, thậm chí còn có thể bị trách phạt nặng nề. Thế nhưng, Dung Quân lại điềm nhiên, như thể mọi thứ chẳng hề đáng bận tâm.
Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định:
"Không phản kháng, không ngăn cản, cũng không kêu Vân Sanh vào ngăn công tử. Đó là lỗi của nô tỳ."
Nỗi đau âm ỉ trong cơ thể khiến nàng phải siết chặt tay, gắng gượng chịu đựng. Sau đêm qua, toàn thân nàng ê ẩm, đặc biệt là vùng eo và chân, đau đớn đến mức chỉ quỳ một lúc ngắn ngủi cũng khiến cơ thể bắt đầu run rẩy không ngừng.
Dung Quân nhìn thấy, ánh mắt khẽ biến đổi. Dù lý trí hiểu rằng cơ thể nàng đang chịu tổn thương, biểu cảm của hắn lại trở nên dịu dàng hơn, dường như nghĩ nàng đang sợ hãi hoặc làm nũng.
Tiểu cô nương có vẻ đẹp tự nhiên, ngũ quan tinh xảo, ngay cả khi chưa tô điểm phấn son, vẫn toát lên vẻ đẹp mê hoặc. Mái tóc nàng buông xuống, lộ ra nửa thanh cổ trắng ngần, làn da sáng bóng như ngọc, ánh lên vẻ e ấp, tựa như một đóa hoa hồng trong làn sương buổi sáng.
Cảnh vật trong phòng đầy những dấu vết hỗn loạn, chỉ cần một người tinh ý cũng đủ nhận ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì, không cần phải nói đến Dung Quân, người trong cuộc.
Khi nghe thấy lời nàng, Dung Quân chuẩn bị nâng tay giúp nàng đứng dậy nhưng lại ngừng lại. Có vẻ như hắn đang cân nhắc từng lời nói, rồi một lúc sau, hắn mới lên tiếng, giọng điềm tĩnh:
"Ta đã muốn ngươi, thì sẽ đối xử tốt với ngươi. Nhưng tạm thời, ngươi chỉ có chịu uỷ khuất làm thông phòng của ta, đợi sau này..."
Vân Nhiêu hơi hoảng hốt. Kiếp trước, Dung Quân không phải đã một lòng muốn gả nàng ra ngoài sao? Sao giờ lại muốn nàng ở lại trong phòng hắn? Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì đã xảy ra trước đó. Vân Nhiêu không khỏi bối rối, vội vàng ngắt lời:
"Nô tỳ... nô tỳ không dám!"
Dung Quân im lặng lắng nghe, đôi mắt vẫn giữ nét cười nhẹ nhàng.
"Nô tỳ thân phận thấp kém, có thể được công tử đưa về quốc công phủ làm nha hoàn đã là trèo cao rồi. Công tử như thế..."
Chưa kịp nói hết câu, nàng đột ngột bị hắn kéo vào lòng. Thân hình cao lớn của Dung Quân bao phủ nàng, một tay ôm chặt, không cho nàng cơ hội trốn tránh.
Hắn, với vẻ ngoài lịch lãm như ngọc, giờ chỉ mặc một chiếc áo trung y, nhưng thân hình cao lớn, vạm vỡ hiện rõ, mạnh mẽ và đầy nam tính. Cánh tay rắn chắc của hắn càng ôm nàng chặt hơn, cơ bắp săn chắc uốn cong từng đường nét.
Vân Nhiêu bị hành động đột ngột của hắn làm hoảng sợ, đôi mắt trống rỗng nhìn lên. Cảm giác quen thuộc với hơi thở quanh mũi khiến nàng yếu đi, chân như nhũn ra, mềm yếu rơi vào lòng hắn. Hai má nàng đỏ ửng, sự quyến rũ không thể kìm nén hiện rõ trên gương mặt.
Dung Quân nhìn thấy điều này trong mắt, ánh mắt hắn không thể che giấu sự mềm mỏng, như thể nàng đang làm nũng.
Vân Nhiêu trong lòng khó chịu, nhưng rất rõ ràng đây là những ký ức của cơ thể nàng đối với hắn.
Cố gắng đẩy ra, nàng lại bị hắn ôm chặt hơn nữa. Hơi thở ấm áp của nam nhân từ từ tràn tới, hôn lên trán nàng rồi dừng lại ở mí mắt, hơi thở dồn dập như muốn chiếm lấy mọi cảm giác của nàng.
Lồng ngực nàng đập mạnh, tim đập như thình thịch, cảm giác sợ hãi tột độ từ đáy lòng lan ra khắp cơ thể. Đến giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấy, khi nàng giãy giụa nhưng vẫn vô ích, cảm thấy như mình sắp không thở nổi, tuyệt vọng trong nỗi sợ hãi đó.
Vân Nhiêu, hoảng loạn, đưa tay ra, vô thức đẩy mạnh. Dù không biết lấy sức từ đâu, nàng đã thành công thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Lung lay, nàng bước lùi lại, rồi quỳ xuống, giọng nói run rẩy:
"Nô tỳ... Nô tỳ không muốn ở lại làm thông phòng của công tử. Thỉnh công tử trách phạt nô tỳ!"