【 Giả nghiêm khắc - sư tôn ngọt ngào× tiểu xà yêu âm u, si mê, quấn quýt 】
Số chương: 92 ( chính văn ) + 17 phiên ngoại
Ngu Tri Linh xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành vai ác sư tôn, lại bị trói buộc với một hệ thống công đức.
Nam chính Mặc Chúc mang huyết thống nhân xà yêu, từ nhỏ bị sư tôn chèn ép và tra tấn, cuối cùng hắc hóa, sau khi giết chết sư tôn liền từ bỏ tu hành, sa vào ma đạo. Khí vận của hắn suy yếu, thế giới cũng vì vậy mà sụp đổ.
Hệ thống nói với nàng:
【 Nhiệm vụ của ngươi là ngăn cản nam chính sa đọa, giúp hắn tu hành, nhanh chóng phi thăng. Chỉ cần hắn không hoang phế tu luyện, khí vận sẽ tăng lên, mà Thiên Đạo cũng sẽ khen thưởng công đức, giúp ký chủ kéo dài mạng sống. 】
Ngu Tri Linh: “Hiểu rồi, chính là bồi dưỡng một chính đạo cuồng ma chứ gì? Không thành vấn đề!”
Trạc Ngọc Tiên Tôn Ngu Tri Linh đột nhiên xuất quan, việc đầu tiên nàng làm chính là triệu hồi đồ đệ bị mình phái đi trừ yêu quay về.
Trên đài cao, thiếu niên quỳ trên mặt đất, thần sắc lạnh nhạt:
“Sư tôn muốn đánh thì cứ đánh, đệ tử còn phải mau chóng đi trừ tà.”
Nhìn Mặc Chúc cả người đầy thương tích, Ngu Tri Linh ấp úng:
“Vì... vì vi sư có chuyện quan trọng cần tìm ngươi.”
Mặc Chúc thờ ơ ngước mắt, liền thấy vị sư tôn xưa nay lãnh đạm tàn nhẫn của mình đứng dậy, sau đó—
Toàn bộ kiếm pháp trong Tàng Thư Các bị nàng ném xuống trước mặt hắn.
Mặc Chúc: “?”
Ngu Tri Linh nghiêm túc nói:
“Muốn đứng trên đỉnh cao, thì phải không ngừng học tập. Mỗi ngày một bộ kiếm pháp, mười năm sau độ kiếp đại viên mãn, ngươi có tin không?”
Mặc Chúc: “……”
Từ đó về sau, Trạc Ngọc Tiên Tôn lại một lần nữa trở nên nổi danh.
Chỉ vì không biết tại sao, nàng bắt đầu điên cuồng thúc ép đồ đệ tu luyện.
Người khác đang ăn cơm, Mặc Chúc luyện kiếm.
Người khác đang ngủ, Mặc Chúc luyện kiếm.
Người khác ngủ dậy, Mặc Chúc vẫn đang luyện kiếm.
Mà Ngu Tri Linh thì quầng thâm mắt chồng chất, ôm đầu gối ngồi xổm một góc, nước mắt lăn dài.
Mọi người cảm khái:
“Tiên Tôn tuy khắc nghiệt, nhưng thực sự rất yêu thương đồ đệ, thương tiếc đến mức rơi nước mắt.”
Chỉ có Ngu Tri Linh mới nghe thấy âm thanh máy móc vang lên bên tai:
【 Nam chính lĩnh ngộ kiếm tông bí pháp, ký chủ công đức +100. 】
【 Nam chính đoạt được trấn tông chi kiếm, ký chủ công đức +100. 】
【 Nam chính bước vào Hóa Thần viên mãn, ký chủ công đức +100. 】
Ngu Tri Linh gào khóc: “Đó đâu phải kiếm pháp, đó chính là công đức của ta!”
Đến khi Mặc Chúc bước vào độ kiếp, Ngu Tri Linh đã tích lũy đủ công đức để kéo dài mạng sống, liền vội vàng thu dọn hành lý, định ẩn cư giang hồ.
Nhưng ngay tại chân núi, trong khu rừng sâu, một thiếu niên đứng lặng giữa màn sương, dáng vẻ thanh tú xuất trần.
Mặc Chúc ngước mắt nhìn nàng, khẽ cười:
“Sư tôn, đệ tử đã bước vào độ kiếp, có phải nên được khen thưởng không?”
Hắn chậm rãi tiến lại gần, giọng nói ôn hòa mà thấm vào tận xương tủy:
“Tỷ như... ngài.”
Ngu Tri Linh bỗng chốc run rẩy, lảo đảo ngã xuống đất.
Mặc Chúc khẽ cong khóe môi, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói trầm thấp mà quyến rũ:
“Ngài định thưởng gì đây, sư tôn?”
Mặc Chúc là đằng xà cuối cùng trên thế gian, trời sinh lãnh bạc, hận thù khắc cốt ghi tâm, mỗi ngày đều muốn giết chết sư tôn của mình.
Nhưng sau này, hắn lại muốn đổi một cách thức khác để chiếm đoạt nàng.
Hắn kéo nàng vào động phủ, đuôi rắn từng tấc quấn lấy thân thể nàng, cẩn thận thu hồi nọc độc, dịu dàng cúi xuống hôn.
Hắn đặt nghịch lân của mình vào tay nàng, lộ ra điểm yếu chí mạng, để mặc nàng định đoạt sinh tử.
【 Giả nghiêm khắc - thật ngọt sư tôn × Niên hạ âm u, si mê, quấn quýt tiểu xà yêu 】
🔹 Đọc trước khi vào hố:
Một câu tóm tắt: Sư tôn, cầu ngài, tiếp tục nhồi nhét kiếm pháp cho ta đi!
Lập ý: Dù trong nghịch cảnh cũng phải có dũng khí tiến về phía trước.