Ngu Tri Linh cảm thấy bản thân dạo gần đây được chăm sóc quá mức như một  lão gia hưởng thụ cuộc sống dưỡng lão.
Mặc Chúc đưa muỗng đến trước mặt nàng: “Sư tôn.”
Ngu Tri Linh thoải mái hé miệng, để tiểu đồ đệ đút từng thìa canh, hạnh phúc đến mức nước mắt suýt trào ra.
Nàng tựa vào người hắn, đôi mắt híp lại đầy mãn nguyện, vui vẻ nói: “Mặc Chúc, ngày mai ngươi làm cho ta một chỗ tựa lưng êm ái hơn đi, ngày nào cũng tựa vào người ngươi, hơi mỏi.”
Mặc Chúc khựng lại một chút, sau đó thản nhiên đáp: “Sư tôn không nặng, không cần làm.”
Bất cứ cô gái nào cũng khó lòng cưỡng lại những lời này, không chê con gái nặng, nam tử như vậy đáng yêu nhất!
Ngu Tri Linh giơ ngón tay cái lên, thoải mái dựa hẳn vào lòng hắn: “Đồ đệ ngoan!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play