Giới Tử Chu cập bến ở Dĩnh Sơn Tông vào lúc chạng vạng ngày thứ ba.
Tính ra, Ngu Tri Linh rời khỏi Dĩnh Sơn Tông chưa đầy nửa tháng. Vậy mà mới đi còn chưa được bao lâu, lúc khởi hành thì tràn đầy sức sống, trở về lại như cây non héo rũ.
Ba ngày qua, nàng chỉ ru rú trong khoang thuyền của Giới Tử Chu. Vì bán thân bất toại, ngay cả boong tàu cũng không bước chân ra, suốt ngày chỉ quẩn quanh trong phòng. Nếu không nhờ túi Càn Khôn còn mấy quyển thoại bản để giết thời gian, có lẽ nàng đã phát điên.
Lúc được Mặc Chúc ôm xuống thuyền, nàng liền thò đầu ra ngó nghiêng lãnh địa của mình. Vừa nhìn thấy cây cổ thụ trên Thính Xuân Nhai, ánh mắt nàng sáng bừng lên, có một cảm giác mới mẻ đến lạ.
“aaaaa, cuối cùng ta cũng về rồi! Mặc Chúc, ngươi biết mấy ngày qua ta sống thế nào không?”
Mặc Chúc lạnh nhạt đáp: “Sư tôn, trở về Thính Xuân Nhai rồi, ngươi cũng chẳng được đi đâu.”
Ngu Tri Linh hất đầu, cứng giọng nói: “Ta chết rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT