Trường Thẳng Viện là nơi ở rộng rãi thoáng đãng, phía trước ba gian nhà chính được thông với nhau, chỉ dùng các giá sách nhiều màu sắc để làm ranh giới.
Nhìn qua thì vô cùng sáng sủa, trong tầm mắt là đủ loại sách vở, giữa phòng đặt một cái án thư lớn, trên đó bày bút giấy và bàn cờ, bên cạnh còn có mấy quyển sách về cờ đang đọc dở.
Tất cả đồ đạc trong phòng đều là đồ dùng lâu năm, chỉ có hai cái hũ sứ men xanh làm cho cái bàn thêm chút sức sống. Giờ lại thêm một lọ hoa sen, vừa thanh nhã vừa thoang thoảng hương thơm, khiến cả căn phòng như được gió hồ sen thổi qua, trở nên mát mẻ hơn hẳn.
Đây là Bích Tâm cố ý chuẩn bị. Các nàng đã bận rộn cả ngày, sắp xếp lại trong phòng trong ngoài ngoài một phen. Lúc trước thì sạch sẽ ngăn nắp, nhưng có phần trống trải nhạt nhẽo nên đã thêm vào nhiều hoa cỏ, lọ hoa sen này là theo sở thích của Đậu Chiếu mà cố tình đặt ở nơi dễ thấy nhất.
Bích Tâm đoán chắc Đậu Chiếu sẽ thích nên thấy hắn giận liền nhanh chóng mời hắn vào phòng, có lẽ nhìn thấy những thứ hoa cỏ này tâm trạng sẽ khá hơn chút.
Nhưng Đậu Chiếu lại nhìn chằm chằm hoa sen rất lâu, sau đó đảo mắt nhìn quanh cách bày trí trong phòng, rồi nói với Quan Hải: “Ngươi biết phải làm thế nào không?”
Quan Hải gật đầu, tiến lên bỏ bình hoa xuống, hỏi: “Là ai hái hoa sen này?”
Hoa này vốn là do Bích Tâm sai Hương Đào đi hái. Theo lý thì nàng phải đứng ra trả lời, nhưng nàng luôn thông minh, thấy tình huống không đúng liền nháy mắt ra hiệu cho Hương Đào đứng một bên.
Hương Đào mừng rỡ, tưởng rằng Bích Tâm muốn nhường công lao cho mình, liền vội vàng tiến lên một bước: “Đây là nô tỳ cố ý hái cho nhị thiếu gia.”
Quan Hải liền túm lấy đóa hoa sen quăng thẳng vào mặt nàng ta: “Tự mình hái thì cứ nói là tự mình hái, còn dám nói là vì nhị thiếu gia hái, nhị thiếu gia có bảo ngươi hái không hả?”
Những cành hoa bị quăng trúng mặt đau rát, Hương Đào không nhịn được bật khóc: “Nô tỳ không cố ý, là Bích...”
“Im miệng! Sai thì sai rồi, về sau chú ý là được, khóc cái gì?” Bích Tâm lớn tiếng ngắt lời nàng, còn nháy mắt ra hiệu bảo nàng đừng lộn xộn nói bậy.
Hương Đào không dám nói thêm nữa, chỉ ấm ức đáp: “Dạ.”
Quan Hải cũng mặc kệ các nàng bày trò gì, nghiêm giọng nói: “Các ngươi nhớ kỹ, hoa sen là loài hoa nhị thiếu gia yêu thích nhất, đã thích thì không nỡ bẻ cành. Ai mà hái, thì phải ra mép hồ sen quỳ một nén nhang giữa trưa, quỳ đủ bảy ngày để xin lỗi hoa sen, nhớ chưa?”
Giữa trưa nắng gắt ra mép hồ quỳ một nén nhang, còn phải quỳ bảy ngày? Hương Đào suýt nữa ngất xỉu. Nàng tốn bao công sức vào đây làm thông phòng cho nhị thiếu gia, quỳ bảy ngày thế này thì thành người đen như than, còn ra thể thống gì nữa?
Cấp bách quá, Hương Đào bật khóc ròng nói: “Không được đâu nhị thiếu gia, nô tỳ không thể phơi nắng.”
Quan Hải hỏi: “Vì sao?”
Hương Đào cũng mặc kệ nhiều hay ít: “Nô tỳ… phu nhân đưa nô tỳ tới đây là vì nô tỳ xinh đẹp, có thể khiến nhị thiếu gia vui vẻ. Nếu phơi đen rồi thì còn hầu hạ nhị thiếu gia thế nào được nữa?”
Nghe cũng có lý, Quan Hải không biết xử lý ra sao, chỉ đành khó xử nhìn về phía Đậu Chiếu.
Đậu Chiếu lúc này mới xoay người lại, đưa mắt nhìn qua hai nha hoàn khác trong phòng, lạnh lùng cười: “Cho nên các ngươi tới đây đều có mục đích như vậy sao?”
Bích Tâm vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ không dám!”
Đậu Chiếu cười nhạt: “Thế này đi, triệu tập hết đám nha hoàn lại đây, ta hỏi từng người từng người một.”
“Dạ!” Quan Hải đáp, đi ra ngoài gọi người.
Rất nhanh, trong sân tất cả nha hoàn từ tam đẳng trở lên đều có mặt.
Đậu Chiếu hỏi trước Bích Tâm: “Ta nghe nói trước khi tuyển các ngươi đều đã hỏi qua ý nguyện. Vậy ngươi vì sao lại muốn tới Trường Thẳng Viện của ta?”
Bích Tâm vốn thông minh lanh lợi, lập tức nghiêm chỉnh trả lời: “Nô tỳ kính trọng nhân phẩm tài hoa của nhị gia, chỉ mong được hầu hạ nhị gia sớm tối. Có thể ở lại Trường Thẳng Viện là phúc phận của nô tỳ.”
Đã có nàng làm mẫu, đám Hương Hạnh, Thải Cúc, Thải Mai phía sau đương nhiên không dám lỗ mãng, đều theo ý này mà đáp từng người một.
Tới phiên Mộc Huệ, nàng lại trả lời thật lòng: “Nô tỳ hầu hạ nhị thiếu gia đã lâu, sợ đi nơi khác không quen.”
Đậu Chiếu liền nhìn sang Quan Nguyên: “Còn ngươi?”
Quan Nguyên có chút đần ra.
Ta… ta cũng đâu có muốn ở lại đâu…