Quan Nguyên vẫn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Đậu Chiếu, sau đó moi hết gan ruột ra suy nghĩ xem trả lời thế nào cho tốt.

Nếu nói thật rằng mình kỳ thực không muốn ở lại đây, liệu nhị thiếu gia có đột nhiên từ bi mà thả nàng đi không?

Phi phi, nghĩ cái gì vậy chứ, nếu có thả thì cũng là bị đánh hai mươi bản đến máu me be bét rồi ném ra ngoài thôi.

Chẳng lẽ lại phải che giấu lương tâm mà học theo các nàng, nói là kính trọng hắn, hoặc giả bảo rằng quen ở đây rồi không muốn ra ngoài? 

Không được không được, nói vậy thì sau này có cơ hội ra ngoài cũng chẳng đến lượt mình mất!

Phải làm sao bây giờ đây? Gấp quá đi mất!

Trong lúc nàng đang vò đầu bứt tóc, chật vật nghĩ cách, Đậu Chiếu chờ nàng một lúc lâu lại thở dài khẽ khàng: “Thôi, ngươi không cần nói nữa, ta biết rồi.”

“...?” Quan Nguyên hoàn toàn không hiểu nổi.

Ngươi biết cái gì mà biết?

Ta còn không hiểu ngươi biết từ đâu ra cơ!

Ngươi nói nhanh lên coi, rốt cuộc ngươi biết cái gì chứ?

Đậu Chiếu nhàn nhạt nhìn nàng: “Ngươi có thể ở lại đến bây giờ cũng là vì mấy năm nay còn biết tự giữ mình, về sau càng phải chú ý hơn. Nếu không thể khắc chế bản thân, ngươi biết là ta sẽ không nương tay.”

Quan Nguyên mở to mắt hơn nữa.

Có ý gì chứ?

Tự giữ? Tự giữ cái gì? Là khi bưng trà tay không run sao?

Còn phải khắc chế bản thân? Khắc chế cái gì? Là đánh không được đánh lại, mắng không được cãi lại sao?

Quan Nguyên có chút muốn khóc, vị thiếu gia này, ngươi nói chuyện có thể rõ ràng chút không? Lần nào cũng úp úp mở mở thế này, đoán mệt muốn chết luôn!

Đậu Chiếu thấy nàng bộ dạng muốn nói lại thôi, trong lòng âm thầm quyết định: Sớm muộn gì cũng phải đuổi nàng đi, chờ đến khi thực sự phạm sai lầm thì không kịp nữa rồi.

Hỏi hết một lượt, Đậu Chiếu mặt trầm xuống: “Lý do các ngươi muốn ở lại ta đều biết cả rồi. Nếu đã không có ý nghĩ khác, vậy đã ở Trường Thẳng Viện của ta thì phải theo quy củ của ta mà làm việc.”

“Quan Hải!”

“Có thuộc hạ!”

“Ta không thích loại nha đầu yếu đuối gió thổi cũng đổ. Từ ngày mai, ngươi giám sát đám mới tới này, mỗi ngày giờ Thìn phải chạy quanh sân mười vòng. 

Chú ý lượng cơm ăn cũng phải tăng từng ngày, nếu một tháng sau các nàng vẫn yếu ớt như thế này, thì trả về chỗ nào tới chỗ đó.”

“Rõ!”

Mấy nha hoàn vừa nghe thấy, cảm giác như trời sập xuống đầu.

Giờ các nàng mới hiểu, thì ra nha đầu ở Trường Thẳng Viện đều trông khỏe mạnh hơn chỗ khác là do chủ tử yêu cầu. Nhưng nếu các nàng cũng bị thành ra như vậy, thì bộ dạng mảnh mai chen vào đây có ý nghĩa gì nữa chứ?

Thải Cúc và Thải Mai đã bật khóc quỳ xuống: “Nhị thiếu gia, bọn nô tỳ bộ dáng này là do lão phu nhân tốn bao công dạy dỗ ra, nếu tăng lượng cơm ăn rồi lại phơi nắng đen đi, sau này làm sao còn mặt mũi nào gặp lão phu nhân nữa?”

Đậu Chiếu mặt trầm hẳn xuống: “Nếu còn tiếc bộ dạng này, thì có thể quay về.”

“Nhưng mà nhị thiếu gia...”

Hai người kia còn định nói thêm gì đó thì bị Bích Tâm ngăn lại, nàng vừa chớp mắt với họ vừa nói:

“Chúng ta bây giờ đã làm nha hoàn của nhị thiếu gia thì phải nghe theo sắp xếp của nhị thiếu gia, các ngươi thật là không biết điều.”

Hai người nhìn bộ dạng của Bích Tâm, biết là nàng có tính toán khác nên đành nín khóc, nhỏ giọng đáp: “Dạ!”

Đêm đó, Thải Cúc và Thải Mai khóc lóc chạy đến cầu xin lão phu u nhân, nói muốn quay về.

Lão phu nhân đương nhiên phải hỏi lý do, hai người liền đem hành vi kỳ quái của Đậu Chiếu kể hết ra, cuối cùng còn nói thêm một câu vô cùng khéo léo:

“Lão phu nhân, chúng nô tỳ biết người đưa chúng nô tỳ qua đó là có ý gì, chúng nô tỳ cũng muốn hầu hạ nhị thiếu gia thật tốt. 

Nhưng hôm nay xem ra, nhị thiếu gia căn bản không có hứng thú với loại người như chúng nô tỳ, có lẽ... có lẽ là ngài ấy... Nếu đã như vậy, chúng nô tỳ chẳng bằng quay về tiếp tục hầu hạ lão phu nhân còn hơn.”

Đậu lão phu nhân nghe xong, tức đến mức đập mạnh tay vịn:

“Đi, gọi cái đứa nghịch tử kia tới cho ta!”

Đậu Chiếu lần này bị mắng một trận ra trò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play