Tiêu Quốc Công biến sắc, lông mày cau chặt, lập tức hỏi: “Thẩm đại nhân, ý ngài là gì?”
Thẩm phụ chỉ lạnh lùng cười, phất tay ra hiệu.
Chỉ thấy sau bình phong có một lão nhân run rẩy bưng một chiếc hộp gỗ chạm khắc bước ra, quỳ rạp xuống: “Lão nô xin làm chứng, năm đó tiểu thư sinh ra là một cặp song sinh nữ, nhị cô nương bị kẻ xấu bắt đi, nay tìm được chính là ý trời! Nếu nhị cô nương gả chồng, đương nhiên phải theo thân phận đích nữ mà cấp đủ của hồi môn.”
Bà lão ấy chính là vú già bên cạnh phu nhân Tiêu gia năm đó, đã sớm cáo lão hồi hương, không biết nhà họ Thẩm dùng cách nào tìm ra được.
“Tốt…… Tốt lắm!” Tiêu Quốc Công cắn răng cười lạnh, “Các người diễn trò đến mức này, ta nếu còn không đáp ứng, e rằng ngoài phố lời đồn cũng có thể hủy hoại Tiêu gia chúng ta! Ta còn có thể nói được gì? Ngộ Đường, chúng ta đi, về mở kho lấy của hồi môn theo đơn tử mà gả!”
Thẩm Ngạn Thuyền cười tủm tỉm tiễn người, sau đó quay đầu lại nhìn Quan Nguyên đang mang vẻ mặt buồn bã, ôn tồn nói: “Nha đầu, nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, con chính là viên minh châu mà chúng ta lấy từ núi vàng biển bạc. Đậu Chiếu nếu dám phụ con, vi phụ sẽ đập nát Đậu phủ cho con làm ao thả cá.”
Quan Nguyên khẽ nhắm mắt, lòng bàn tay áp lên ngực —— nơi đó, nàng đang cất giấu bức mật tín mà đêm qua Đậu Chiếu sai người gửi tới, trên đó chỉ viết vỏn vẹn tám chữ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play