Đang giữa mùa hạ, mặt trời nóng như thiêu suốt cả ngày. Đến tối, phòng của đám hạ nhân giống như lồng hấp, nóng đến mức không thể nào ngủ yên. Mãi đến nửa đêm có một trận mưa đổ xuống, cái nóng mới dịu đi, mọi người mới có thể chợp mắt.
Vào lúc gần sáng, Mộc Huệ trực đêm xong trở về phòng của đám hạ nhân, nhẹ nhàng đẩy Quan Nguyên đang ngủ say như chết:
“Rời giường thôi đồ lười, nhị thiếu gia nói trận mưa nửa đêm đã rửa sạch hồ sen rồi, bảo ngươi mau đi lấy chút sương sớm.”
Quan Nguyên mới ngủ chưa được hai canh giờ, đang mơ đẹp, cú đẩy nhẹ này chỉ làm nàng ngủ càng sâu hơn.
Mộc Huệ đành phải dùng sức nhéo mạnh vào đùi nàng một cái:
“Quan Nguyên!”
"Đừng, đừng lấy bánh bột ngô của ta!" Quan Nguyên giật mình bật dậy, miệng còn lẩm bẩm.
Mộc Huệ thấy khóe miệng nàng còn dính chút nước miếng, một bên mặt hằn vết đỏ vì nằm ngủ, không nhịn được vừa buồn cười vừa tức:
“Nằm mơ cũng chỉ nghĩ đến ăn, mau thức dậy đi.”
Giường đối diện, Thủy Lăng bị đánh thức, trở mình càu nhàu: “Chúng ta còn được ngủ thêm chút nữa, nói nhỏ thôi.”
Mộc Huệ đành phải chọc chọc Quan Nguyên còn đang ngơ ngác: “Cẩn thận nhị thiếu gia nổi giận đấy.”
Vừa nghe đến ba chữ "nhị thiếu gia" và "nổi giận", Quan Nguyên lập tức bừng tỉnh, vội vàng xoay người xuống giường:
“Ta biết rồi, đi ngay đây!”
Sau khi sửa soạn gọn gàng, nàng ra sân lấy hai cái bình ngọc. Nhị thiếu gia yêu cầu rất cao, sương trên hoa sen và sương trên lá sen không thể lẫn lộn, mùi hương khác nhau, phải đựng riêng.
Lúc này đúng là khoảng thời gian mát mẻ nhất trong ngày, trời còn chưa sáng, có thể thấy chút ánh trăng cuối cùng vắt ngang bên mây, cảnh vật mông lung. Lá sen, hoa sen trong màn sương mờ nhẹ nhàng đung đưa, càng thêm phần bí ẩn và đẹp đẽ.
Quan Nguyên ban đầu còn bực bội vì phải dậy sớm, cũng vì cảnh sắc lạnh lẽo thanh u này mà nguôi ngoai.
Khi nàng lấy sương được một nửa thì trời đã sáng, ánh nắng bắt đầu lên, cả Đậu phủ cũng thức dậy theo tia nắng đầu tiên. Quan Nguyên nghe thấy mấy nha hoàn quét sân ríu rít bàn tán:
“Vì chuyện này mà lão gia tức giận lắm, phu nhân cả đêm không ngủ, nghe nói bây giờ còn đang chọn người để đưa qua đấy.”
“Chuyện tốt như thế, mấy người trong viện kia có chút nhan sắc chắc sắp đánh nhau vỡ đầu ra mất?”
“Đương nhiên rồi, vị kia là ai chứ? Nếu thật sự được hắn coi trọng, đời này chỉ việc nằm hưởng phúc thôi!”
Một nha hoàn khác cười duyên hai tiếng, bỗng giọng điệu ám muội nói: “Theo ta thấy, tỷ tỷ cũng nên tranh thủ một chút, tuy dung mạo không bằng mấy người bên viện chúng ta, nhưng so với mấy đứa xấu xí bên Trường Thẳng viện, vẫn xuất sắc hơn nhiều.”
Quan Nguyên vốn không để ý lắm, nhưng khi nghe thấy ba chữ "Trường Thẳng viện", mới chợt nhận ra là đang nói mình.
Có ý gì chứ?
Ai xấu xí, ai xấu xa?
Trường Thẳng viện chỉ là mấy tỷ muội hơi tròn trịa một chút, ăn nhiều hơn vài bát cơm thì đắc tội ai chứ?
Quan Nguyên có chút bực mình, đang định lên tiếng phản bác thì nghe thấy một giọng nói đoan trang mà uy nghiêm quát lớn:
“Các ngươi ở đây nói linh tinh cái gì? Hoa trong viện đã lau khô chưa?”
Hai nha hoàn kia vội vàng hành lễ rồi chạy mất.
Quan Nguyên nhón chân lên nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt dò xét của người vừa quát mắng – thì ra là Bích Tâm, nha hoàn
nhất đẳng của phu nhân mới từ nhà mẹ đẻ đưa tới.
Bích Tâm đuổi hai nha hoàn nhiều chuyện đi, định ngắt vài đóa hoa sen. Nghe nói vị ở Trường Thẳng viện kia thích hoa sen nhất, nàng muốn chuẩn bị trước cho chu đáo.
Vừa mới tới gần ao sen, giữa đám lá đung đưa, đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một nha hoàn đang nhìn nàng.
Nha hoàn đó búi tóc kiểu song nha đơn giản, mặc áo xanh của nha hoàn nhị đẳng, dáng người hơi đầy đặn, ngũ quan xinh đẹp vô cùng.
Đôi mắt hạnh trong suốt đen láy, ánh lên như có làn nước xuân, còn sạch sẽ hơn cả giọt sương trên lá sen. So với bình ngọc trong tay nàng càng làm tôn lên vẻ đẹp.
Đáng tiếc, gương mặt xinh đẹp như vậy lại bị phơi thành màu lúa mạch, dáng người thì trước đột sau kiều, hoàn toàn trái ngược với kiểu mỹ nhân trắng nõn gầy yếu đang thịnh hành.